Chương 23: Buổi Trình Diễn Ở New York (2)


Các ánh đèn vàng chiếu thẳng lên sàn catwalk khiến nó trở thành trung tâm của mọi sự thu hút, từng người mẫu bắt đầu bước ra với những bộ trang phục khác nhau nhưng cùng một chủ đề ‘Spring summer’ (Xuân hạ)

Mỗi người mẫu có những dáng đi riêng, người uyển chuyển, thướt tha hoặc mạnh mẽ, dứt khoát. Và tất nhiên mọi ánh nhìn cùng lời tán thưởng luôn luôn hướng tới cô người mẫu Chu Anh khi có thể kết hợp dáng người vừa duyên dáng lại mạnh mẽ trên sàn diễn.

Lúc thì cô xuất hiện với chiếc váy vai trần màu xanh khoe nét nữ tính, phóng khoáng lúc lại là đầm xếp ly trắng kết hợp đôi giày đỏ đơn giản mà đẹp mắt. Có lẽ cô mới là tâm điểm còn những người kia chỉ làm nền để tôn thêm vẻ đẹp cho cô

Vì không có hứng thú với thời trang nên Phong cũng chỉ thỉnh thoảng liếc mắt lên sân khấu một chút rồi lại nhìn vào bóng đen của các thực khách đến dự. Nhất thời có một bóng đen nữ gật đầu với anh như chào hỏi, nhận ra bóng đen ấy là Lăng Tịnh Sen – tổng giám đốc của Lăng thị thì anh cũng gật đầu đáp lại.

Anh cũng không bất ngờ lắm bởi Lăng thị phát triển mạnh với ngành thời trang và công nghệ thông tin, chỉ riêng hai ngành này đã đem về cho tập đoàn họ khối tiền rất lớn. Có người nói Lăng thị phát triển như vậy nhờ tài kinh doanh của nữ tổng giám đốc, còn ý kiến khác là nhờ thiếu gia họ Lăng có quan hệ tốt với thế lực xã hội đen… Dù thế nào thì tài năng và sự phối hợp ăn ý của họ được người ngoài đánh giá rất cao.

Đến khi buổi trình diễn kết thúc các thực khách bắt đầu di chuyển sang căn phòng khác – bữa tiệc giao lưu, chào hỏi. Nhìn mọi người di chuyển kẻ nhanh, người chậm thì anh vẫn ngồi yên vị dung cặp mắt chim ưng đánh giá cho tới khi bóng đen nữ vừa rồi bước tới và nói:

\- Vương tổng, thật bất ngờ khi gặp anh ở đây?

Tịnh Sen hôm nay khoác trên mình bộ váy màu xanh nhạt lệch vai gợi cảm, ôn hoà bởi được gặp người đó, trong lòng tuy bất ngờ và đan xen chút vui mừng nhưng khuôn mặt vẫn một mảnh bình tĩnh. ‘Thương trường chính là chiến trường’ do đó dù phía trước có bao bất ngờ, ngạc nhiên thì dù trong lòng dậy sóng nhưng khuôn mặt tuyệt đối phải không biểu lộ. Theo thời gian và cuộc sống đã tô luyện cho cô điều đó, dẫu vậy mỗi lần đứng trước mặt anh hai phiến má có chút ửng hồng, bàn tay có chút run nắm và túi sách, để ý kĩ sẽ thấy.

Anh nhìn thấy cũng hiểu tâm ý cô nhưng chỉ dung ngữ điệu xa cách của những người doanh nghiệp hay dùng đáp lại:

\- Chỉ là hẹn gặp một người mà tới thôi!

Nghe anh nói vậy trong lòng có chút xót xa, cô nhanh chóng khôi phục tinh thần, nói tiếng tạm biệt rồi quay gót bước tới bữa tiệc giao lưu. Mọi người thường nói Lăng tổng là một người nữ mạnh mẽ, quyết đoán nên tập đoàn Lăng thị mới có được ngày hôm nay nhưng có ai biết trong cô đang nghĩ gì, mềm yếu ra sao? Yêu mà không dám thổ lộ chỉ biết đứng nhìn cùng chạy trốn và bây giờ cũng vẫn vậy.

Nhìn bóng lưng xa dần của Lăng tổng, Ngô thư ký chỉ biết lắc đầu tiếc nuối thay cô gái si tình kia. Ai tinh ý cũng nhận ra tình cảm của Tịnh Sen dành cho Thiếu Phong nhưng rất buồn là có đi mà chẳng được hồi báo, mòn mỏi nhiều năm mà vẫn chưa buông tay.

\- Cậu có cần tuyệt tình như vậy?

Đây cũng là câu hỏi thứ n của Ngô thư ký, Phong không đáp bởi anh làm vậy là tốt cho cô, biết cô có tình cảm với mình nhưng cả cuộc đời này của anh ngoài tình thân, công việc cùng báo thù thì không còn gì nữa. Anh đã sớm gạt bỏ mấy thứ tình cảm nam nữ đầy rắc rối, chỉ chuyên tâm vào một việc mà bản thân luôn khao khát đó là ‘Báo thù’.

Anh chỉ có thể như vậy lạnh lùng, xa cách làm cô mau chóng chết tâm với mình mà tìm đối tượng tốt hơn mà xem ra cô vẫn kiên trì. Chính vì thế anh càng lạnh lùng bao nhiêu thì cô càng kiên trì bấy nhiêu, thật đau đầu mà!

Chuyển tầm mắt của mình qua hương khác tìm kiếm bóng dáng Chu Anh, anh muốn nhanh chóng kết thúc chuyến đi này mà trở về Vương thị giải quyết công việc. Thấy một đám phóng viên đang quây quanh Chu Anh chụp ảnh, phỏng vấn, xem ra cô người mẫu này rất bận nên không thể gặp anh rồi, lần này đi vô ích rồi.

Thấy vậy anh đeo lại cặp kính đen của mình rồi ngoắc tay bảo Ngô thư ký:

\- Đi thôi, có lẽ người ta rất bận không thể gặp chúng ta được.

Nói xong đôi chân thon dài cất bước, theo sau là Ngô thư ký hướng phía cửa chính mà đi.

Báo Thù Và Tình Yêu - Chương #23