Chương 24: Buổi Trình Diễn Ở New York (3)


Chuẩn bị bước qua ngưỡng cửa thì có giọng nói trong trẻo vang lên và tất nhiên đó là của Chu Anh:

\- Vương tổng vì chuyện gì mà vội vã rời đi vậy?

Nghe câu nói này thôi cũng đủ nhận ra đó là người mẫu Chu Anh bởi giọng nói nhẹ nhàng, ngọt ngào như mật tới chết người giống cây nắp ấm (1) .Thiếu Phong quay người lại bắt gặp một cô gái trong chiếc váy đầm ren xoè màu hồng, trên ngực gắn hơn năm mươi viên ngọc trai sáng lấp lánh kết hợp với đôi bông tai ruby càng khiến cô thêm lộng lẫy.

Lúc này mấy người phóng viên đã tản ra, di chuyển tới tiệc giao lưu, Cha Anh lúc này mới có thể tiến tới chỗ Thiếu Phong nói chuyện:

\- Vương tổng, tôi vô cùng xin lỗi! Ngay lần gặp đầu đã chậm trễ như vậy.

Vừa nói cô vừa giơ tay ra, người ta có thành ý nên Thiếu Phong cũng miễn cưỡng bắt tay với cô rồi bắt đầu luôn chủ đề, không chút vòng vo:

\- Về việc phát triển nghành thời trang của Vương thị, cô muốn giúp?

Chu Anh nở nụ cười xinh đẹp đáp:

\- Đúng vậy. Tôi tuy không đứng nhất thì cũng là nhì về vị thế cũng như kinh nghiệm trong thời trang.

Cô ta ngừng một chút rồi nhìn Thiếu Phong như một sự mong chờ điều gì đó, anh biết cô dừng lại là để anh tự phải cất tiếng hỏi như một sự côngh nhận anh thiếu kinh nghiệm, còn cô ta hiểu biết. Phong cười lạnh nhưng cũng vì thoả mãn ý muốn cô ta mà hỏi:

\- Vì sao?

Nhận được câu hỏi cùng giọng điệu dịu nhẹ như sự tôn trọng, cô đáp:

\- Tôi biết Vương thị đã đặt chân ở ngành này một thời gian nhưng có vẻ chưa phát triển cho lắm! Lý do chủ yếu là vốn với kinh nghiệm. Cái chính là nhà đầu tư cũng như những người dày dặn chuyên môn thời trang chưa có. Muốn khắc phúc cũng không khó chính là trong tay tôi là tư liệu mấy nhà đầu tư và người có tiếng trong thời trang.

Qủa nhiên đây chính là Vương thị còn thiếu, nếu như có được tập tài liệu đó thì việc phát triển ở ngành thời trang sẽ dễ dàng hơn. Anh hỏi:

\- Vậy tập tài liệu đó, cô sẽ đưa cho tôi?

Thiếu Phong hỏi bằng giọng nghi ngờ bởi anh không thể hoàn toàn tin người trước mắt. Dẫu sao ba cô ta là một cổ đông trong Dương thị, việc cô ta làm nên là giúp tập đoàn chứ sao lại giúp phía kẻ thù. Trừ phi là muốn lợi ích từ mình…

Chu Anh nở nụ cười tươi trả lời:

\- Đúng vậy. Nhưng có qua cũng phải có lại mới công bằng.

Anh không đáp như thầm đồng ý, đối phương liền nói thẳng ý định đấy luôn:

\- Cứ coi như anh nợ tôi một ân tình, sau này hãy trả vậy.

Cô đưa ra điều kiện này như lá bùa hộ thân cho mình, vì trong kế hoạch của cô bày ra buộc phải xuất hiện vị Vương tổng này, nếu không cần thiết thì cũng chẳng đụng tới anh ta làm gì. Thế lực của anh ta chẳng nhẽ cô không biết, đã bao kẻ phải chết dưới chân vị tổng giám đốc này bởi sự ngu ngốc khi dám mạo phạm anh ta. Kế hoạch lần này của cô là một ván cược rất lớn nhỡ may thất bại thì cũng còn đường lui cho bản thân.

\- Được.

Câu trả lời lạnh lẽo, không cảm xúc cho sự đồng ý. Ngoài mặt Chu Anh vẫn nở nụ cười tươi nhưng trong lòng là sự thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng. Cô hỏi:

\- Hiên tại tôi không mang tập tài liệu đó nhưng anh có thể đưa cho tôi danh thiếp, đến thời điểm thích hợp thì tôi sẽ gặp anh để đưa.

Ngô thư ký bên cạnh đưa cho cô mảnh giấy ghi số điện thoại ngay ngắn và bổ sung:

\- Vương tổng của chúng tôi không dùng danh thiếp, trên mảnh giấy này là số điện thoại của tôi. Cô cứ gọi vào đây là được!

Nói xong Ngô thư ký cùng Thiếu Phong rời đi, còn Chu Anh nhìn mảnh giấy trên tay mình mà cười tươi với suy nghĩ: ‘Giai đoạn chuẩn bị đã xong, giờ là lúc thực hiện kế hoạch của mình’

(1): Cây nắp ấmhay còn gọi là cây bắt mồi thuộc họ: Nắp ấm. Tên khoa học: Nepenthes mirabilis. Nguồn gốc từ khu vực nhiệt đới Đông Nam Á và Australia. Một loài cây có hình dáng rất đặc biệt bởi những chiếc bình chứa mật của nó được sử dụng như một công cụ để bắt mồi làm thức ăn.

\------------------------------------ Em gái phân cách tuyến xinh đẹp -----------------------------------------

Buổi tối của Dương gia

Đáng lẽ mọi người đang ở Nhật để đi chơi vui vẻ nhưng rất tiếc là Dương thị lại đột ngột xảy ra vài việc mà Thiên Tài phải trở về xử lý nên mọi người cũng phải về luôn. Trở về nhà sau mấy ngày đi chơi và ngồi máy bay, mọi người đều cảm thấy mệt mỏi cho nên sau khi ăn tối liền về phòng luôn. Dương lão phu nhân được dì Dung đỡ lên phòng nên Tâm có thể đi nghỉ sớm.

Nằm trên giường mà đầu cứ suy nghĩ mãi về cái lúc Thiên Tài đỡ cô, trái tim lúc đó cũng loạn nhịp theo, cô rốt cuộc bị sao vậy?

Trở đi trở lại cũng không thể ngủ, Tâm bật đèn, ngồi vào bàn rồi lấy cuốn nhật ký ra viết vài dòng cảm xúc như để thoả nỗi lòng mình. Thật ra cô không có thói quen viết nhật ký nhưng lần tạm xa nhà này cô lại viết nhằm ghi lại những kinh nghiêm cho bản thân mai sau. Sau đó cô mới tắt đèn đi ngủ…

Báo Thù Và Tình Yêu - Chương #24