14 : Có Phải Chỉ Đơn Giản Là Bữa Tiệc???


2 tuần sau:
- TÊN DRAGON LEE CHẾT TIỆT NÀY!!!!!!!!!! ĐỪNG CÓ XÔNG VÀO LÚC NGƯỜI TA ĐANG
THAY ĐỒ! DẶN BAO NHIÊU LẦN MÀ KHÔNG NHỚ LÀ SAO HẢ???
Nó hét lên vang vọng cả cái biệt thự. Tay chân thì không ngừng tung cước, tung
quyền vào hắn. Ông bà quản gia tiếp tục làm việc vì đã quen với tình cảnh này.
Dạo này hắn hay dắt nó đi cùng để giải quyết chuyện bang hội, cả hai vắng nhà
suốt ngày. Nó cũng đâm ra nghiện làm xã hội đen, suốt ngày cứ đòi theo hắn
suốt. Quay lại với truyện nào!
- Làm gì dữ vậy? Đã sứt mẻ miếng nào đâu? - hắn vừa trả lời vừa nhẹ nhàng né
đòn.


  • LỠ SỨT MẺ ANH CÓ THỂ ĐỀN CHO TÔI SAO??? - nó nổi điên khi hắn cứ trưng cái
    bộ mặt tỉnh bơ ra mà đôi co với nó.
    "ẦM...ầm....xoảng"
    Thế là đã có đổ bể, ông bà quản gia lại có chuyện làm. King và Cát Chi đang
    chơi game dưới phòng khách cũng phải lắc đầu. Anh cứ chọc Cát Chi suốt, trong
    khi cô nàng đang khó chịu thì anh lại tí ta tí tởn cười toe toét.
    "Tính...toong"
    Ông quản gia chạy đi mở cửa rồi chạy lên lầu báo cáo với hắn:

  • Dạ cậu có khách ạ!
    Hắn gật đầu rồi bước xuống lầu, nó cũng lon ton chạy theo. Điều nó nhìn thấy
    là một người đàn ông trung niên đang ngồi ở phòng khách, sau lưng còn có vài
    tên áo đen. Mặt ai cũng đằng đằng sát khí trông cứ như những sát thủ chuyên
    nghiệp. King thay đổi 180 độ, gương mặt đang cười đùa bỗng chốc trở nên nghiêm
    chỉnh gấp trăm lần, anh bảo Cát Chi:

  • Lên lầu trước đi em!
    Cát Chi quên mất mình đang ương bướng, ngoan ngoãn nghe theo. Vừa thấy hắn và
    King ông ta đã bước đến bắt tay rối rít:

  • Chào cậu Dragon Lee! Cả King nữa! Mọi người khỏe chứ?
    Nó nhận thấy nụ cười giả tạo đang hiện diện trên gương mặt ông ta, nó có linh
    cảm xấu. Hắn trở nên lạnh lùng như thường ngày:

  • Chẳng hay có việc gì mà đích thân Bang Chủ Thổ Long Bang phải đến đây vậy?
    Ông ta đưa cho hắn và King mỗi người một tấm thiệp, duy còn một tấm xin gửi
    cho Wind:

  • Mai là tiệc kỉ niệm 20 năm thành lập công ty của tôi! Mong các cậu sẽ đến!
    Ông ta nhìn sang nó rồi thốt lên:

  • Đây có phải là cô bé vệ sĩ nổi tiếng của cậu không?
    Nó cúi đầu lễ phép, ông ta bắt tay với nó tỏ ra rất thân thiện:

  • Nghe danh cô đã lâu hôm nay mới được gặp! Cô thực sự xinh quá! Mong gặp cô
    vào ngày mai, cô là khách mời danh dự của tôi đấy! Nhớ tới nhé!

  • Ơ...HẢ...vâng! - nó không biết đáp sao cho phải nên đánh liều.
    Ông ta ra hiệu cho thuộc hạ ra về, trước khi đi ông ta bắt tay hắn và King một
    lần nữa:

  • Nhớ dắt bạn gái của cậu và Trương tiểu thư (Khả Di) bạn gái của Wind theo
    nữa nhé! - ông ta nói với King rồi đi.
    King lịch sự gật đầu và bóng ông ta cũng khuất dần sau cánh cổng.
    Hắn nhìn tấm thiệp rồi nhìn sang nó thấy nó vẫn cứ đứng nhìn theo ông ta.

  • Ông ta hấp dẫn như vậy sao?

  • Anh nói điên khùng cái gì vậy? - nó sực tỉnh.

  • Thế sao nhìn ông ta hoài vậy?

  • Tại tôi nhận thấy sự giả tạo ở con người ông ta qua từng cử chỉ lời nói,
    nhìn cái mặt nham hiểm quá chừng!

  • Đúng vậy! Ông ta là người duy nhất luôn gây khó dễ cho Hắn Long Bang! -
    King nói.

  • Tôi nghĩ buổi tiệc ngày mai chắc sẽ có biến đấy! Anh đừng nên đi! - nó nhìn
    hắn.

  • Không được! Vì danh dự của bang hội, tôi không thể vắng mặt! Với lại ông ta
    đã biết bọn cô có liên quan đến chúng tôi nên đã lên giọng uy hiếp đấy! Lúc
    nãy không nghe à?

  • Nếu đi thì cùng đi! - nó cương quyết.

  • Không được! Nguy hiểm lắm! - hắn một mực phản đối.

  • Đúng đó Tiểu Vy! Đây không phải là chuyện đùa đâu! - King bảo.

  • Em không đùa! Dù gì thì em cũng đã kí hợp đồng làm vệ sĩ rồi! Với lại lúc
    nãy ông ta có mời em mà! - nó ương bướng.
    King với hắn bó tay vì cãi không lại nó. Với lại oog ta đã lỡ gặp Cát Chi rồi
    nên có thể cô đang gặp nguy hiểm. Biết đã bị dồn vào chân tường, bọn hắn không
    biết làm gì hơn ngoài việc chuẩn bị thật cẩn thận. Hắn quyết định căn dặn
    người làm ba chiếc nhẫn có gắn thiết bị định vị và giả vờ tặng tụi nó coi như
    là quà kỉ niệm, dặn phải luôn mang theo bên mình. Bọn nó tin ngay.
    ...........................................
    Cuối cùng rồi ngày này cũng đến. Tụi nó được chuẩn bị thật kĩ từ đầu tóc cho
    đến quần áo vì sẽ xuất hiện với tư cách là bạn gái của bọn hắn. Khoát lên mình
    bộ váy dạ hột lấp lánh, tụi nó trở nên rất nổi bật. Nhất là nó và hắn, cả hai
    rất xứng đôi. Đâu vào đấy, họ lên 3 chiếc limo phóng đến buổi tiệc.
    Xe ngừng trước cổng công ty lập tức thu hút được rất nhiều người. Mấy cô gái
    biết là bọn hắn đã đến nên nháo nhào chạy ra đón. Sự xuất hiện của bọn nó nằm
    ngoài dự kiến khiến mấy cô nàng quê quá độ. Buổi tiệc hội tụ toàn dân có máu
    mặt nên phe nào cũng đằng đằng sát khí. Bang Chủ Thổ Long Bang ra tận cổng để
    chào đón:

  • Chào những vị khách xinh đẹp! Hân hạnh được đón tiếp!
    Cánh nhà báo dĩ nhiên là không bỏ lỡ, họ lia máy liên tục mong tìm được một
    tấm hình ưng ý để đăng báo.
    Hắn đưa hộp quà trên tay cho ông và nói:

  • Chúc mừng ông! Mong cho công ty ông tiếp tục phát triển vững mạnh!

  • Ồ cám ơn các cậu nhiều lắm! - ông ta nhìn sang nó - Cô bé vệ sĩ hôm qua đây
    sao? Hôm nay trông cô rất đẹp đấy!
    Nó gật đầu nhẹ thay cho lời cảm ơn. Bọn hắn bước vào trong, để lại sau lưng
    những lời bàn tán:

  • Có đơn giản là vệ sĩ không đây?

  • Ờ khoát tay thân mật thế kia mà!

  • Bang Chủ Hắc Long Bang mà biết yêu sao? Chuyện lạ!
    Hắn bỏ một tay vào túi quần, một tay quàng qua eo nó. Bước đến một góc, hắn
    bảo:

  • Bọn em cứ đứng đây chờ! Tụi anh phải đi chào hỏi!
    Hắn rời đi, nó thấy có vẻ hắn quan hệ rất rộng rãi. Hết bắt tay người này lại
    đến chào hỏi người kia. Từ già đến trẻ ai cũng cúi đầu trước hắn, trông hắn
    rất có uy quyền. Nó dõi theo từng nhất cử nhất độn của hắn, đơn giản vì nó sợ
    hắn gặp nguy hiểm. Về phần hắn đang nói chuyện thì điện thoại có tin nhắn. Hắn
    đọc xong thì mặt cũng biến sắc và rời đi. Nó nhận ra điều bất ổn nên lập tức
    bước theo hắn. Nội dung tin nhắn hắn nhận được:
    "Chào Bang Chủ Hắn Long Bang! Hân hạnh được dón tiếp mầy tại bữa tiệc hôm nay!
    Tao muốn chơi với mầy một trò chơi nên đến nhà kho nhanh đi! Nếu mầy không đến
    thì con nhỏ vệ sĩ của mầy chết chắc! - Sát Thủ Giấu Mặt"
    Hắn càng bước đi càng nhanh, lòng thì nóng như lửa đốt. Nó đang gặp nguy hiểm!
    Phải đến đó càng nhanh càng tốt! Hắn vẫn không hề hay biết là nó vẫn đang bám
    theo mình.
    Hắn đạp một phát làm cánh cửa nhà kho rộng lớn bật tung ra. Hắn quát lớn:

  • MAU RA ĐÂY!!!
    Một tên mang mặt nạ đen từ trong bước ra, nở nụ cười trông đáng ghét vô cùng.
    Nó ngờ ngợ như sắp nhớ lại điều gì đó nhưng lại không nghĩ ra được.
    "Cạch...cạch"
    Cả hai lên đạn cùng một lúc rồi chĩa súng vào nhau. Hắn vẫn lạnh lùng, sợ lạnh
    lùng đáng sợ:

  • Mầy muốn gì? - hắn hỏi.

  • Muốn mầy chết có được không?

  • Dường như mầy làm bị thương người của tao ở bến cảng? - hắn khẽ chau mày.

  • Mầy thông minh đó chứ! - lại cười đểu.
    Cả hai vẫn chĩa súng vào nhau, nhà kho bỗng trở nên yên ắng lạ thường. Tên sát
    thủ lên tiếng:

  • Cứ thế này mãi sao? Mỏi tay rồi đấy!

  • Vậy thì đấu tay đôi!
    Cả hai đặt súng xuống đất rồi lao vào nhau. Trận đấu không cân sức bắt đầu
    diễn ra. Cả hai bất phân thắng bại. Thời gian trôi qua, tên sát thủ có vẻ đuối
    sức. Nhưng bỗng hắn rút từ trong người ra một cây dao và chém và tay hắn, nhân
    cơ hội đạp hắn té xuống đất và chạy về phía cây súng. Tên sát thủ đưa họng
    súng về phía hắn và bốp cò.
    "Đoàng"
    "Phịch"
    Tiếng người té xuống đất, hắn mở mắt nhìn bóng dáng quen thuộc nằm trên đất.
    Đỡ nó dựa vào người mình. Hắn hét:

  • CÔ ĐANG LÀM CÁI TRÒ GÌ VẬY HẢ?

  • Tr..trò..mỹ...nhân...cư...cứu...anh...hùng!
    May...ma..mà...anh...không..sao! - nó cười nhẹ rồi bất tỉnh.
    Chiếc váy dạ hội trắng nhuốm một màu đỏ, viên đạn ghim vào bả vai từ phía sau.
    Wind cùng một nhóm người chạy đến chỗ hắn, King đuổi theo tên sát thủ. Hắn lại
    quát:

  • CHO NGƯỜI MANG XE ĐẾN ĐÂY!!!
    Cả bọn hoảng sợ răm rắp làm theo. Hắn tức tốc bế nó lên xe và chạy về nhà. Do
    không muốn dính liếu vào cảnh sát nên hắn đã không đưa nó đến bệnh viện mà gọi
    bác sĩ riêng đến nhà phẫu thuật gấp.
    Hắn đau. Đau lòng. Mặc cho vết thương trên tay mình đang rỉ máu, hắn cố ôm nó
    thật chặt. Hắn sợ nó sẽ biến mất. Cát Chi và Khả Di rất lo cho nó nên bật
    khóc. Hắn chỉ biết ngồi cúi gằm mặt, hai tay đan vào nhau chờ đợi. Cảm giác
    sắp mất đi một thứ quan trọng bắt đầu xâm nhập vào tâm trí hắn. Trong đầu hắn
    không còn suy nghĩ được gì ngoài việc mong cho nó được sống. Tim hắn như thắt
    nghẹn lại khi nhìn nó vì hắn mà chịu đau đớn. Wind vỗ vai hắn:

  • Không sao đâu mà!
    .......................................
    3 tiếng trôi qua:
    Ông bác sĩ bước ra với gương mặt đầy mồ hôi, hắn vội chạy đến:

  • Cô ấy sao rồi? NÓI MAU!!!
    Ông bác sĩ hơi hoảng trước thái độ của hắn:

  • À...đa...đã qua cơn nguy hi...hiểm! Vài tiếng nữ sẽ tỉnh!
    Hắn bật tung cửa phòng rồi tiến dần vào giường bệnh. Nó đang nằm đó, gương mặt
    trắng bệch, đôi môi tím lại còn mắt thì nhắm nghiền. Cát Chi và Khả Di cũng
    định vào nhưng Wind ngăn lại:

  • Có lẽ chúng ta không nên vào!
    4 bọn họ trở về phòng. Hắn ngồi xuống cái ghế cạnh giường nắm tay nó thủ thỉ:

  • Mau tỉnh lại đi đồ ngốc! Em sẽ biết tay tôi!
    Nếu như là hàng ngày thì nó đã gây nhau tóe lửa với hắn rồi. Nhưng hôm nay lại
    khác, nó nằm đó không nói một lời. Lòng hắn đau thắt mà không hiểu vì sao? Hắn
    yêu nó rồi chăng???


Bang Chủ Biết Yêu - Chương #14