13 : Âm Mưu!


Về đến nhà, nó bỏ thẳng lên lầu không nói với hắn tiếng nào. Hắn định gọi nó
thì điện thoại đổ chuông.
-Alô! - hắn nhấc máy.
- Tớ Wind đây! Có chuyện cần báo cáo này!
- Sao? - hắn vừa nói vừa ngồi xuống ghế sôfa.
- Đích thực là có liên quan đến Thổ Long Bang, họ đã lợi dụng bang hội chúng
ta để buôn bán trái phép. Cậu nghĩ ta có nên trở mặt không?
Gương mặt hắn bỗng chốc thay đổi đến đáng sợ, ánh mắt tỏ ra luồn sát khí chất
chứa niềm căm phẫn không hề nhỏ. Kẻ nào dám động đến cơ nghiệp do ba hắn gầy
dựng đều phải trả giá. Wind tiếp:


  • Lúc nãy khi vây bắt người của bọn chúng, một tên mặt nạ bí ẩn đã ngán
    đường. Có lẽ là sát thủ của Thổ Long Bang. Tớ và King đã giao chiến với hắn
    một trận, quả là hắn không tầm thường. King xây xát nhẹ còn các anh em khác
    thì vài người bị thương.

  • Cậu thay mặt tớ lo lắng thuốc men cho King và các anh em. Tớ gửi lời hỏi
    thăm họ. Có tóm được ai trong số bọ chúng không? - hắn lấy lại bình tĩnh.

  • À có! Cậu yên tâm đi tớ đã giao tất cả cho bộ trưởng rồi! Mà tớ bảo này,
    tên mặt nạ đã lên giọng đe dọa rằng sẽ không buông tha cho cậu
    và....cả...những ai xung quanh cậu! - Wind có phần hơi ngập ngừng.
    "Có nghĩa là nhóc và Cát Chi đang gặp nguy hiểm, họ lại sống chung nhà với
    mình nên rất dễ bị phát hiện nhưng....mình lại không muốn cô ta chuyển đi!!!
    Phải làm sao cho vẹn toàn đây?"
    Cái đầu hắn rối tung lên, thế này cũng không được thế kia cũng không được. Hại
    não quá!

  • Nè cậu còn đó không vậy? - Wind thúc trong điện thoại.

  • À tớ đây! Tớ đang nghĩ nhóc có võ rồi nên cũng yên tâm còn Cát Chi thì....

  • hắn dừng lại như dò hỏi ý Wind.

  • Cậu cũng biết tớ là người bận nhất trong bang hội mà! Suốt ngày vằng nhà
    làm sao lo cho ai được!
    Cả hai thở dài não nề, rắc rối thật. Rồi bỗng cái đèn 1200W sáng trưng trên
    đầu của hắn.

  • Nè Wind! Nếu tớ nhớ không lầm thì trong nhóm tụi mình có một thằng rất rảnh
    rỗi đấy!

  • Ờ ha! Cái thằng ăn no rững mỡ rồi xách mặt đi cua gái ấy hả?
    Hai người hí hửng gác máy. Trong lòng thấy nhẹ nhàng vì cuối cùng cũng có
    cách.
    *Trong khi đó tại nhà của "tên rảnh rỗi":
    "Hắt...xì"

  • Quái lạ! Có ai đang nhắc tới mình sao? - King lầm bầm.
    Chuông điện thoại của King reo lên.

  • Alô! King đẹp trai nghe!

  • Đánh nhau rồi chập trúng dây thần kinh mắc cỡ hả thằng kia? - hắn mỉa King
    trong điện thoại.

  • Có chuyện gì không mà gọi giờ này vậy? - King cười trừ.

  • Lắng tai nghe cho rõ nha! Sáng mai dọn đồ qua nhà tớ ở rõ chưa?

  • CÁI GÌ??? - King trợn mắt ngạc nhiên.

  • Đài không phát sóng lần thứ hai! Cúp máy đây!
    "Tút...tút...tút"
    Hắn cúp máy làm mặt King đơ như trái bơ. Nhưng chưa đầy 3 phút sau anh nhanh
    chóng lấy lại vẻ mặt rạng rỡ tức tốc lên giường đi ngủ. Mong cho trời mau sáng
    sang nhà hắn để gặp "ai kia".
    .................................
    Hắn đang ngồi ở phòng khách với khuôn mặt suy tư đầy lo âu. Phải chăng kéo nó
    vào cuộc chơi đầy nguy hiểm này là một lỗi lầm lớn của hắn. Những lần cả hai
    sánh vai chiến đấu, nó lại cố gắng che chở cho hắn. Bề ngoài thì đúng là nó
    mạnh mẽ thật nhưng nước mắt của nó cũng rất dễ tuôn rơi. Phải! Nó đã khóc chỉ
    vì hoảng sợ. Liệu nó có còn phải đương đầu với những chuyện đó nữa hay không
    khi cuộc sống của hắn quá phức tạp. Cuộc sống tràn ngập sát khí và mùi chết
    chóc, lúc nào cũng dùng súng để nói chuyện với nhau. Chứng kiến ba mẹ bị sát
    hại khi còn bé đã là một cú sốc quá lớn đối với hắn. Nỗi kinh hoàng hay xuất
    hiện trong các cơn ác mộng đã biến hắn thành một con người như hôm nay. Khát
    máu, lạnh lùng và tàn nhẫn. Hắn sẽ không bao giờ để chuyện tương tự xảy ra
    nữa. Dù có hi sinh bản thân mình cũng phải bảo vệ những người xung quanh mình
    đến cùng. Và nhất là người con gái đó!!!
    Điện thoại hắn đổ chuông lần nữa. Hắn nhấc máy, bên kia vang lên giọng nói
    trầm trầm:

  • Xin lỗi vì trể rồi còn làm phiền cậu!

  • Không sao! Có gì bộ trưởng cứ nói! - lời hắn quyết đoán và không kém phần
    lạnh lifng.

  • Đám người cậu Wind giao cho tôi khai rằng trong vụ này không hề có chủ mưu
    và họ sẵn sàng lãnh toàn bộ trách nhiệm. Tôi biết cậu muốn vạch mặt Đường Đông
    Khanh nhưng lão đã đi trước chúng ta một bước.

  • Không có gì đâu! Dù sao cũng cám ơn ông đã giúp Hắc Long Bang lấy lại danh
    dự! - giọng hắn có vẻ nhẹ đi.

  • Có cần gì thì cứ tìm tôi! Tạm biệt cậu!

  • Vâng tạm biệt ông. - hắn gác máy.
    Hắn thở hắt ra và thấy có phần nhẹ nhõm. Giải quyết mọi chuyện ổn thỏa thì hắn
    sực nhớ đến nó. Đã hơn 11:00 rồi không biết nó ngủ chưa? Có giận hắn không?
    Với lại từ chiều đến giờ nó chưa ăn gì không biết nó có đói không? Hắn mở tủ
    lạnh rót một ly rồi bưng lên phòng cho nó. Còn nó thì nằm lăn lộn trên giường
    không ngủ được. Phần vì đói phần vì nhớ chuyện ban nãy. Cuối cùng, nó chịu
    không nổi nên ngồi bật dậy:

  • Phải kiếm gì ăn mới được!
    Nó đã bước đến cửa nhưng phân vân không dám ra ngoài. Lỡ chạm mặt hắn thì sao
    đây? Biết nói gì bây giờ? Làm sao có thể xem như không có chuyện gì xảy ra
    được chứ? Tất nhiên là phải ngại rồi! Bỗng dưng cả hai lại tạo nên cái khoảng
    cách vô cùng lãng xẹt!
    Hắn cũng đang đứng trước cửa phòn nó mà không dám gõ cửa. Gặp mặt biết nói gì
    đay? Khó xử lắm! Chẳng lẽ xuống nước xin lỗi, năn nỉ làm hòa với nó? Không
    được! Lòng tự cao ngất ngưỡng của một vị Bang Chủ kêu ngạo không cho phép điều
    đó. Nhưng không thể để nó nhịn đói như vậy! Làm sao giờ???
    Cả hai con người chỉ đứng cách nhau một cánh cửa mà tưởng chừng như xa ngàn
    dặm chỉ vì cái lý trí trẻ con. Và họ cứ đắn đo suy nghĩ rồi lại đắn đo. Tình
    cảnh đó cứ thế mà kéo dài.
    .............................................
    Trong tình yêu, hãy dẹp bỏ cái tôi của bản thân mà nắm lấy hạnh phúc bạn nhé!
    Nhưng đừng hi sinh nếu kẻ đó không xứng đáng!
    ..............................................
    *Tại một nơi khác cách đó không xa:

  • Sao rồi con trai? Miệng con bị gì vậy?
    Một người đàn ông đứng tuổi đang ngồi tên ghế sôfa. Mang một gương mặt hơi tà
    ác chút xíu nhưng nói chung cũng phong độ.

  • Bị quánh! - đứa con hậm hực trả lời.

  • Ông dám làm điều đó chứ? - ông khẽ chau mày.

  • Là thằng khốn đó! Bang Chủ Hắc Long Bang!

  • Dragon Lee sao? - ông bật cười nhẹ.
    Đứa con ngồi xuống bên cạnh ông, gật đầu tỏ vẻ bực tức. Ông vẫn tiếp tục xem
    tivi, miệng vẫn nói chuyện với con:

  • Con đã 25 tuổi đầu mà lại để thằng Bang Chủ miệng còn hôi sữa đó bắt nạt à?

  • Con nhất định sẽ trả thù! - gương mặt tức tối thấy rõ.

  • Vụ giao dịch sao rồi?

  • Dạ...tụi nó biết rồi nên đã bao vây người của chúng ta để tính sổ. Lúc nãy
    vụ giao dịch không thành công và người của ta đã bị cảnh sát bắt giữ! - đứa
    con e dè đưa mắt nhìn gương mặt đang dần biến sắc của ba mình.

  • Thằng Dragon Lee không phải tay vừa đâu! Nó thông minh lắm đấy! Con liệu mà
    cẩn thận vào lần sau. Về phần những kẻ bị bắt giữ thì xử hết cho ta, không để
    cho chúng có cơ hội khai báo gì cả.

  • Vâng thưa ba!

  • 2 tuần nữa là ngày kỉ niệm thành lập công ty của bên ta! Lúc đó chắc chắn
    nó sẽ tới và con sẽ có cơ hội trả thù nó!

  • À con nhớ rồi! Lúc nãy nó đã đánh con vì một đứa con gái. Con chắc chắn là
    nó đã thích con nhỏ đó rồi!

  • Haha vậy là càng dễ cho con rồi! Nó đã để lộ điểm yếu, con hãy biết nắm
    bắt! Con đừng quên con là Đường Chấn Hàn - con trai của Đường Đông Khanh ta.
    Ông cười xong thì bỏ lên lầu. Vâng! Thằng cha Bang Chủ Thổ Long Bang đó ạ!
    ...............................
    Quay lại với hai con người đin đin khìn khìn kẻ đứng trong người đứng ngoài.
    Hắn vì mỏi chân nên đứng dựa vào cánh cửa nhưng vẫn không chịu gõ cửa. Đã như
    vậy hơn 20 phút rồi đấy! Nhưng có lẽ nó đã chịu hết nổi nên hít một hơi thật
    sâu rồi mở nhanh cánh cửa. Hắn đang dựa lưng vào cửa nên bất ngờ chỏng gọng
    khi cánh cửa vừa mở ra. Hắn ngã và trong và kéo theo nó té một cái thừa sống
    thiếu chết.
    "Rầm"
    Tiếng thịt người tiếp xúc với đất vang lên. Ly sữa bay lên không trung và rơi
    tự do xuống đất theo phương thẳng đứng. Tất nhiên nó và hắn hứng trọn tất cả.
    Nó quát:

  • Tên khốn kiếp này! Anh đang làm cái trò gì vậy hả? Uống sữa thì về phòng mà
    uống mắc gì đứng trước cửa phòng tôi chứ?

  • Tại cô chứ ai! Muốn mở cửa thì phải hỏi xem bên ngoài có ai không chứ! (sao
    vô lý vậy trời)

  • Sao hong biết gõ cửa? Phép lịch sự đâu? Lúc nhỏ đi nhà trẻ cô giáo hong dạy
    à?

  • Tại tôi nghĩ cô ngủ rồi! - hắn đứng dậy - Vào thay đồ rồi xuống dưới ăn
    cơm!
    Hắn gọi người hầu dọn dẹp rồi bảo nhà bếp chuẩn bị thức ăn. Về phần mình thì
    về phòng tắm rửa. Bỗng hắn nở nụ cười: "Xem ra khoảng cách đã bị xóa bỏ".
    *15 phút sau:
    Nó tắm rửa thay quần áo rồi đi xuống lầu. Bước vào bếp thì thấy hắn đã ngồi
    bên cái bàn đầy ắp thức ăn và đang đợi nó. Nó kéo ghế ngồi xuống nhìn một lượt
    tất cả đồ ăn rồi nhìn hắn:

  • Định ăn cho hết đầu thai luôn à?

  • Cô ăn thử đi rồi tôi giết cô thử xem có đầu thai được không?

  • Hứ!
    Cả hai bắt đầu cầm đũa rồi bắt đàu bữa ăn. Nhưng nó chỉ ăn qua loa rồi đứng
    lên.

  • Đi đâu? - hắn hỏi.

  • No rồi! Đi ngủ! - nó điềm nhiên trả lời.
    Nó định quay đi thì hắn bảo:

  • Ngồi xuống đó!
    Nó bực bội ngồi xuống. Quản luôn chuyện ăn uống là sao trời? Hắn mở tủ lạnh
    rót một ly sữa đầy để trước mặt nó:

  • Uống cho hết rồi đi đâu thì đi!
    Hắn ngồi xuống tiếp tục ăn. Nó hỏi dò chừng:

  • Tôi không uống có được không?

  • Cô nghĩ thử xem! - hắn ngước lên nói chậm rãi.

  • Chắc không! - nó ngậm ngùi nhìn ly sữa.
    Hắn cứ lo ăn không thèm đoái hoài gì tới nó. Nó bắt đầu năn nỉ:

  • Dragon Lee đẹp trai! Dragon Lee tốt bụng! Tôi không thích uống sữa đâu! Tôi
    nhường anh nha!
    Hắn vẫn giữ nguyên sắc mặt và không thèm ngước lên:

  • Muốn tự uống hay bị đổ là tùy cô!

  • Khuya rồi uống nhiều sữa không tốt đâu! Mai tôi còn phải đi học nữa, tôi
    chỉ uống một chút thôi nha! - nó vẫn cố gắng năn nỉ.
    Hắn từ tốn đưa thức ăn lên miệng:

  • Chết tôi đền, nghỉ học tôi xin phép! Uống nhanh đi.
    Nó đuối lý. Nếu không uống thế nào hắn cũng gọi luật sư hoặc phá nhà nó cho
    xem. Thế là nó đau khổ bưng ly sữa đưa lên miệng uống một cách uất ức. Hắn mỉm
    cười hài lòng. Nó đặt ly sữa xuống bàn rồi quay lưng đi. Hắn bảo:

  • Giờ có ngủ cũng không được đâu! Ra sôfa xem phim tí đi!
    Nó căm phẫn nhìn hắn như kẻ thù, hậm hực bước theo hắn ra phòng khách ngồi.
    Hắn lục lọi mấy cái đĩa phim rồi hỏi:

  • Có muốn xem phim không?
    Nó gật đầu. Hắn tiếp:

  • Thế muốn xem loại nào?
    Nó phát ra một câu làm hắn xém bật ngửa:

  • Anh có phim hoạt hình không?

  • Cô là con nít à? - hắn hỏi ngược lại.

  • Thế anh hỏi tôi muốn xem loại nào làm gì? Rõ dở hơi! Vậy anh có những loại
    nào?

  • Nhiều lắm này! Tình cảm, lãng mạn, trinh thám, hành động hay cấm trẻ em
    dưới 18 tuổi,...

  • Tên khốn này! Ăn nói thế đấy hả? - nó ném gối vào hắn.
    Hắn né kịp và bật cười, bỗng hắn dừng lại tại cái đĩa phim ma trên tay. Trong
    đầu đã vạch ra sẵn kế hoạch để phá nó. Hắn cho đĩa vào máy rồi lại ngồi gần
    nó.

  • Anh bật phim gì vậy? Đừng...đừng nói là...là "cấm" cái gì đó nha! - nó lắp
    bắp.

  • Không có sẵn để cho cô coi đâu! Trật tự để tôi xem phim đi! Khéo tưởng
    tượng! - hắn cười rồi quay sang tivi.
    Bỗng màn hình tivi vang lên những âm thanh rùng rợn và sau đó là sự xuất hiện
    của nhân vật nữ chính. Vâng! Chính là con ma nữ có gương mặt rất "khả ái" đang
    được quay cận cảnh. Gương mặt đầy máu đang áp sát vào cái tivi bự tổ chảng của
    hắn. Nó nhảy dựng la hét:

  • Á! BIẾT NGAY MÀ! TẮT ĐI KHÔNG COI ĐÂU!
    Càng nói nó càng bấu chặt vào vai hắn, mặt thì không dám ngẩng lên. Nó áp mặt
    vào vai hắn. Xem ra kế hoạch thành công mỹ mãn. Bỗng tất cả đèn trong phòng
    khách tắt phụt làm không gian thêm u ám. Nó lập tức hét lên:

  • TUI LẠY ANH MÀ! KHÔNG COI NỮA ĐÂU! 12:00 RỒI!Hức..hức..
    Hắn đã hả hê nhưng nhiêu đó thì vẫn chưa đủ, hắn muốn hơn nữa cơ. Bỗng hắn la
    lên:

  • Tiểu Vy! Có cái gì sau lưng cô kìa!

  • ÁAAAAAAaaaaaaaaaaaa!
    Nó tốc nhào bay vào lòng hắn mà run như cầy sấy. Mồ hôi nó ướt cả trán, nó
    vòng tay qua cổ hắn mà ôm cứng ngắc. Nó úp mặt vào ngực hắn mà van xin:

  • Tắt đi! Ghê quá! hu...hu...hu
    Hắn thấy nó đã ngồi hẳn vào lòng mình thì thấy thích thú. Lại còn ôm mình nữa
    thì còn gì bằng. Hắn không chịu tắt mà ngồi xem tiếp cho đến khi không nghe nó
    la nữa. Nó khóc mệt quá nên ngủ mất tiêu. Trông nó ngủ ngoan như một con mèo
    vậy! Mặt vẫn lấm tấm những giọt nước mắt.

  • Con gái gì xem phim ma lại ngủ! Nhưng mà sao...trông nhóc ngủ dễ thương thế
    không biết! Hơ mình nghĩ gì vậy chứ?
    Hắn lẩm bẩm một mình, thiệt bệnh hết sức. Hắn bế nó vào phòng rồi đặt xuống
    giường đắp chăn lại. Hôn lên trán thay cho câu chúc ngủ ngon rồi ra ngoài. Hắn
    về phòng rồi cũng ngủ luôn. Đúng là đồ con nít....nhưng đáng yêu! Hắn tự nghĩ
    rồi tự cười!
    Sáng hôm sau tại trường:

  • Sao trông mặt cậu bơ phờ thế? - Nó hỏi Cát Chi khi thấy cô ngồi thẫn thờ.

  • Hôm qua đang ngủ mà có đứa điên nào hét om sòm làm tớ giật mình, mất ngủ
    đến sáng luôn...Oaspp! - Cát Chi ngáp ngắn ngáp dài.
    Mặt nó biến sắc nhìn sang thấy hắn đang cười. Đúng là nhục nhã quá mà! Cát Chi
    nói hồn nhiên đâu biết rằng đứa điên đó chính là bạn mình. Nó tức giận nhìn
    hắn như thể muốn giết hắn bằng ánh mắt. Lúc ấy King cũng vừa vào lớp, dĩ nhiên
    đó là chuyện bình thường nếu anh không xuất hiện một mình mà không có những cô
    bạn xinh đẹp. Anh bước vào chỗ cười tươi với Cát Chi:

  • Goodmorning vợ yêu!
    Câu nói của King khiến Cát Chi tím mặt còn tất cả những ánh mắt đang hiện diện
    tại nơi đây thi đổ dồn vào hai người.

  • VỢ YÊU??? - tất cả không hẹn mà đồng loạt hét lên.

  • Ừ thì vợ tớ! - King đưa cái mặt hồn nhiên vô số tội nhìn mọi người rồi quay
    sang quàng vai Cát Chi - Đúng không vợ yêu?
    Cát Chi tức giận giẫm vào chân King một phát làm anh nổ đom đóm mắt. King nhăn
    mặt ôm chân làm cả đám cười muốn vỡ bụng. Nhưng lẫn lộn trong vô số ánh mắt
    vui vẻ đó có một ánh mắt đố kị dành riêng cho Cát Chi.
    *Bạch Diễm Châu: bạn thân của Yến Nhi, từng bị King bỏ rơi vì anh chỉ chơi qua đường. Đã là bạn của Yến Nhi thì mức độ độc ác cũng tương đương rồi.
    Hết giờ học hôm đó, sự hiện diệ của King ở nhà hắn làm Cát Chi không khỏi bất
    ngờ. E là sẽ có chiến tranh xảy ra cho coi. Cô cứ ngỡ King đến đây chỉ vì muốn
    theo đuổi cô nhưng bên cạnh đó, nhiệm vụ của anh còn phải bảo vệ cho cô mọi
    lúc mọi nơi.


Bang Chủ Biết Yêu - Chương #13