Tất cả mọi người kéo nhau ra vườn, nó đặt con gấu xuống sô fa rồi cũng bước
theo Quân. Riêng hắn vẫn còn ngồi lại đấy nhìn con gấu bằng cặp mắt sắc như
dao. Hắn dặn dò tên thuộc hạ điều gì đó rồi cũng bỏ đi ra vườn. Ngoài vườn,
mọi người đang xúm xích nướng đồ ăn trông rất vui vẻ. Trên bếp than nào là
cánh gà, đùi gà, xúc xích,.... Bên cạnh là chén mật ong vàng ươm, thơm nức.
*Khoảng 15 phút sau:
Wind và Khả Di gắp thức ăn để lên đĩa rồi cùng lúc đưa cho nhau:
- Cho cậu! - cả hai đồng thanh.
Thế là cả hai bối rối không khỏi ngại ngùng. Wind lên tiếng trước:
- Cánh gà chín rồi nè Khả Di!
- Thịt....cũng vậy...nè! - Khả Di nói lắp.
- Cậu ăn trước đi! - đồng thanh tập 2
Hai người đưa qua đưa lại không ai chịu ăn trước, bất ngờ King đứng trước mặt:
- Đưa hai dĩa đây tui ăn hết cho! Đẩy qua đẩy lại không chóng mặt à? - miệng
đang nhai không biết bao nhiêu là thứ.
Cả hai "hứ" một tiếng rồi cùng nhau bỏ ra gốc cây ngồi. Về phần hắn đang nhâm
nhi lon bia mà mắt cứ dõi theo nó. Hắn chứng kiến cảnh nó đút cho Hàn Quân ăn,
cả hai còn lau miệng cho nhau một cách thân mật. Bỗng dưng nhìn thấy cảnh đấy
thì hắn lại thấy khó chịu nốc một hơi hết cả lon bia, tay bốp nát cái luôn cái
vỏ.
*Trong lúc đó:
- Cho em nè Cát Chi!
King tiến đến chỗ gốc cây Cát Chi đang ngồi, chìa ra trước mặt cô dĩa thịt
nướng nghi ngút khói. Cô đưa ánh mắt dò xét nhìn anh, anh cười hiền:
- Không có độc đâu mà!
Cát Chi đưa tay đón lấy một cách miễn cưỡng:
- Cám ơn! - cộc lốc.
King ngồi xuống ngắm Cát Chi ăn. Không hiểu tại sao anh cứ luôn thích bắt
chuyện với cô dù biết có vẻ cô nhóc không ưa mình. Bỗng King đề nghị:
- Có thể cho anh mượn điện thoại được không?
Cô thản nhiên đưa cho King không chút do dự, kiểu như là sử dụng cho lẹ rồi
biến đi cho khuất mắt. Anh hí hoáy gì đó rồi đưa lại cho cô, ánh mắt nhìn cô
không bình thường:
- Em làm bạn gái anh nhé!
Cát Chi làm rơi luôn cả dĩa thịt và quay sang nhìn King với ánh mắt không thể
nào khó hiểu hơn được nữa:
- Khùng hả?
- Không đâu! Anh nói nghiêm túc đấy!
- Anh mơ đi! Không có chuyện đó đâu!
- Anh sẽ khiến em đổi ý! (lại cười tươi).
- Xì! - Cát Chi tỏ ra không quan tâm tới.
King đứng dậy và bước về phía Wind đang ngồi cùng hắn. Anh ngồi xuống và móc
điện thoại ra gọi điện:
- Alô! Em hả? Anh muốn chia tay!
Không đợi bên kia trả lời, anh bấm số khác rồi gọi tiếp:
- Mình chia tay nha! Anh thích người khác rồi!
Rồi cứ tương tự 5, 6 lần như vậy. Anh lẩm bẩm:
- Còn ai chưa gọi không nhỉ?
Hắn đưa mắt nhìn King:
- Gọi ai mà liên tục vậy?
- À để xem, cuộc đầu tiên là hot girl khối 10 cuộc thứ hai là hoa khôi trường
Star sau đó là người mẫu tuổi teen Cherry,...bla..bla...- anh "hồn nhiên" trả
lời.
- Thôi được rồi! Đợi cậu kể hết chắc đến tối quá! - Wind ngắt lời.
- Định bày trò gì nữa đây? - hắn hỏi.
King đưa ngón trỏ lên miệng tỏ ra rất bí mật. Thấm thoát đã xong một ngày, nó
tiễn mọi người ra cổng rồi quay vào nhà. Nó bước ngang phòng khách thì thấy
hắn đang xem tivi, nó bỏ đi sau khi đã lườm hắn một cái. Đi được vài bước, nó
sực nhớ ra điều gi đó nên quay trở xuống.
- Con gấu của tôi đâu?
- Ai biết! - hắn lạnh lùng trả lời rồi tiếp tục xem tivi.
Nó vẫn đinh ninh rằng trước khi ra vườn đã đặt con gấu tại chỗ hắn ngồi, nếu
bây giờ không thấy thì chắc chắn là hắn chứ không ai khác. Đầu nó sắp bốc
khói, định tung vài cước vào mặt hắn thì ông quản gia bước đến:
- Dạ mời cô đi theo tôi ạ!
Nó không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng cũng đi theo ông, khi quay vào xử
hắn vẫn chưa muộn. Nó không hiểu sao ông quản gia lại dắt nó ra vườn và đến
dưới một gốc cây to đùng. Ông vừa chỉ tay lên cây vừa nói:
- Đó có phải là con gấu mà cô đang tìm không ạ?
Nó ngước mắt lên nhìn thứ ông quản gia đang chỉ. Ôi không! Con gấu bông xinh
xắn Quân vừa tặng đã "treo cổ" trên cành cây ấy mất rồi. Toàn thân đầy những
vết xước chứng tỏ trước khi chết đã bị tra tấn rất dã man. Nội tạng lòi cả ra
ngoài chứng tỏ đã xảy ra xô xát không hề nhẹ. Theo kinh nghiệm đọc truyên
trinh thám từ năm lớp 3 của nó thì đây rõ ràng là một vụ mưu sát được ngụy
trang thành một vụ tự tử. Là ai? Là ai? Nghĩ lại xem! Tất cả mọi người đều ra
vườn nướng thịt, ai cũng có chứng cứ ngoại phạm cả rồi. Nếu vậy thì khả năng
xảy ra chỉ có thể là....thực hiện từ xa. Ai có thù với mình cơ chứ? Đúng rồi!
Thủ phạm thực sự chính là kẻ đó. Nhiệt độ cơ thể của nó từ 37 độ nhanh chóng
tăng lên 1000 độ chỉ trong 5 giây. Ông quản gia hoảng sợ nên bỏ chạy mất hút
(văng dép cũng không dám lượm). Nó từ từ tiến vào nhà, hai tay siết lại thành
nắm đấm, sát khí bốc ngùn ngụt trên đầu. Hắn đang ngồi cười vì tưởng tượng đến
bộ mặt hiện giờ của nó, mãi tự kỉ nên không hay nó đã đứng sau lưng. Thế là
chuyện gì đến cũng đến:
"Bốp"
Nó phang vào đầu hắn một phát trời giáng làm hắn chúi nhũi. Hắn bực tức quát
lên:
- Sao cô dám đánh tôi hả? Biết tôi là ai không?
- BIẾT! ANH LÀ MỘT TÊN BIẾN THÁI, THẦN KINH KHÔNG ỔN ĐỊNH NGAY CẢ THÚ NHỒI
BÔNG CŨNG KHÔNG THA! - nó hét vào mặt hắn.
- Tôi không làm gì cả! - hắn nhún vai tỏ vẻ vô tội.
- Không anh thì ai vào đây chứ? Còn ngụy biện hả?
- Là tên đó! - hắn chỉ vào tên thuộc hạ đang canh gác.
Nó tiến về phía tên áo đen vừa bị hắn "tố cáo". Tên thuộc hạ run cầm cập, nó
dám ăn dám nói, dám hành động như thế với Bang Chủ khát máu thì chứng tỏ nó
không phải là người bình thường rồi. Trong lòng bây giờ chỉ biết cầu nguyện,
mong sao cho nó nhẹ tay một chút.
- Anh nói đi, tên khốn đó bảo anh làm phải không? - nó chỉ thẳng vào mặt hắn.
- Da...dạ không! Là...là...tôi...thư...thưa cô!
Nó tức giận vì hắn được bao che. Không còn cách nào khác, nó đành bỏ về phòng.
Trước khi đi còn phán lại một câu:
- Anh nhớ đó! Tôi không bỏ qua đâu! Đồ âm binh!