11 : Best Boy And Best Girl!


Thấm thoát nó cũng ở nhà của hắn được hơn hai tháng rồi. Từ ngày có nó, hắn
cảm thấy cuộc sống của mình dường như bớt tẻ nhạt hơn nhiều. Nó cũng vậy, nó
cảm thấy trong lòng đang chất chứa một thứ tình cảm nhưng nó không lý giải
được đó là gì, chỉ biết cảm giác ấy đang ngày một lớn dần trong lòng mình. Hắn
với nó suốt ngày cứ cãi nhau và đó có lẽ đã trở thành một thói quen khó có thể
cai được. Khoảng cách giữa hai người đã được xóa bỏ phần nào, vốn đã thoải mái
hơn khi đối diện nhưng mỗi khi đối diện quá gần, tim của cả hai cứ thúc liên
hồi. Đó có lẽ là cái thứ cảm giác lần đầu tiên trong đời hắn được cảm nhận.
Nó và hắn đang gây nhau tóe lửa vì vấn đề vốn không đáng để gây. Kết quả trận
đấu, hắn chiến thắng. Nó tức giận không ngừng chửi rủa rồi bỏ đi lên lầu. Nó
không làm gì được hắn nên trút giận lên cái cầu thang. Nó vừa đi vừa giậm đùng
đùng tưởng như cái cầu thang sắp gãy ra đến nơi. Hắn nói:
- Tôi cho cô 30 phút để tắm rửa, thay quần áo rồi trở xuống đây!
- Để làm gì? - nó gắt gỏng.


  • Đi cùng tôi đến một nơi! - lấy lại vẻ mặt lạnh lùng.

  • Không đi! Plèzzzzz.... - nó le lưỡi rồi chạy lên lầu.
    Giọng chắn tiếp tục vang lên làm nó chùn bước:

  • Nhà cô ở khu A thành phố K phải không?

  • Sao anh biết? - nó chạy ngược trở xuống.

  • Đó là khu vực do công ty của tôi đang quản lý mà. - hắn tiếp tục xem tivi.

  • Anh muốn gì? - nó lên giọng.
    Hắn móc điện thoại ra giả vờ xoay xoay trước mặt nó:

  • Chỉ cần một cú điện thoại thôi thì cả khu giải tỏa đấy! - hắn quay sang
    nhìn nó cười đểu.
    Nó nhìn hắn mà tức không chịu được, dám gây áp lực với nó cơ đấy! Nể tình hắn
    là chủ nợ của nó. nó đưa ánh mắt căm phẫn nhìn hắn mà hét:

  • ĐI THÌ ĐI!
    Rồi nó vừa đi vừa giẫm như khủng long bạo chúa xuất hiện. Cái biệt thự rung
    rinh vì cách đi vô cùng nữ tính của nó. Hắn cố nín cười vì không muốn nó điên
    thêm. Nó lên phòng úp mặt vô gối mà hét:

  • Tên chó chết anh nhớ đấy! Anh nghĩ anh là ai mà đòi phá nhà tôi hử? Têm âm
    binh đáng ghét! Đi chết đi, đồ khốn! Tôi nguyền rủa anh ăn chậm tiêu, não chậm
    phát triển, đại tiể tiện không thông! Áaaaaaaa.....
    Vẫn cái trò cũ, nó vứt gối loạn cả lên rồi vớ đại một cái mà cắn cho banh
    chành, cắn cho đến khi nào hả giận thì thôi. Mang theo cơ giận như núi lửa, nó
    bước vào nhà vệ sinh.
    *Trong lúc đó:
    Hắn móc điện thoại ra gọi điện:

  • Alô Wind hả?

  • Tớ đây! Có việc gì hả?

  • Tớ nhận được nguồn tin bọn mạo danh buôn ma túy 8:30 tối nay sẽ có một vụ
    giao dịch tại bến cảng thành phố! Nhưng tớ phải đi gặp một nhân vật quan trọng
    vì thế sẽ không cùng mọi người đến đó được.

  • Vụ này cứ để tớ và King lo, có phải cậu đi gặp bộ trưởng không?

  • Đúng vậy! Ông ta yêu cầu tớ phải giải thích về vụ việc dính liếu đến ma
    túy! Tớ phải nhờ nhóc giúp tớ xuất hiện ở quán bar mà không bị nghi ngờ! Đúng
    là phiền quá!

  • Cái con nhóc bướng bỉnh đó chắc không dễ dàng gì bắt được nó đi đâu! - Wind
    cảnh báo.

  • Tớ có cách rồi! Cậu cứ việc triển khai nhiệm vụ cho anh em đi! Tớ chuẩn bị
    đi đây!

  • Ok.
    Hắn dập máy rồi trở về phòng thay đồ. Cùng lúc ấy nó cũng bước ra khỏi nhà vệ
    sinh. Nhìn cái bộ dạng mình trong gương, nó lắc đầu:

  • Cái váy này trông hiền quá! Phải thay đổi!
    Nói là làm, nó mở tủ quần áo và đưa ra một quyết định táo bạo: Thay đổi phong
    cách sexy hơn một chút. Hì hục gần 10 phút thay hết bộ này đến bộ khác, nó
    dừng lại tại cái áo thun doremon màu trắng. Nó xăng tay áo rồi cột cái thân áo
    thêm một tí. Kết hợp với quần jean ngắn ngang đùi là xong. Nó thấy mình quá cá
    tính thì cười hài lòng và bước xuống lầu. Hắn đợi nó nãy giờ nên đâm ra cáu,
    định bụng sẽ mắng nó một trận cho hả tức. Vừa nghe tiếng bước chân, biết nó đã
    xuống, hắn quay lại định chửi nó thì khựng lại luôn. Nó cột làm cái thân áo
    ngắn lên trên một tí lộ rõ vùng eo trắng như da em bé, lại thêm cặp chân dài
    thon thả nữa. Mặt hắn bắt đầu đơ ra, tim thì đập như muốn nhảy ra ngoài. Nó
    lớn giọng làm hắn sực tỉnh:

  • Định làm cái mặt ngu đó cho đến bao giờ hả? Đi hay không thì nói!
    Hắn lấy cái áo khoát rồi bước vội ra nhà xe. Nãy giờ nó mới để ý, hắn kute hơn
    mọi ngày thì phải. Áo sơ mi xăng tay, quần tây ống bó sát, cà vạt thắt lỏng.
    Đẹp trai vô đối luôn. Từ trên xuống dưới toàn một màu đên trừ cái cà vạt màu
    trắng. Nói chung là đúng chất thanh niên 18 tuổi, thường ngày thì hắn lúc nào
    cũng mặc vest cả. Thế là nó thộn mặt ra, hai chữa đẹp và đỉnh cứ lượn lờ trên
    đầu nó suốt. Nó cứ đứng tự kỉ cho đến khi hắn quát:

  • Chết đâu rồi? Ra đây nhanh lên coi!
    Lúc này nó mới giật mình lết cái thân ra ngoài nhà xe và hắn đang dựa vào
    chiết môtô đen. Nhìn đẹp làm sao ý! Đủ để tim nó đập loạn xạ. Hắn bỏ áo khoát
    vào cốp rồi ra hiệu cho nó:

  • Lên xe!

  • Ngồi ở đây á hả? - nó chỉ vào chỗ ngồi phía sau.
    Hắn quay sang hướng khác hít một hơi thật sâu, cứ như là không thể tin được nó
    có thể hỏi một câu như vậy. Hắn quay sang cái mặt ngố của nó:

  • Lên đây nè ngồi cho nó mát! Tầm nhìn xa nữa! - hắn chỉ tay lên đầu mình.

  • Hỏi thôi làm gì ghê dzạ? Có ngon thì ngồi xuống đi coi tui dám lên đó ngồi
    hong thì biết! Bực mình! - nó vừa quát vừa leo lên xe một cách rất ư là "thục
    nữ".

  • Người thì nhỏ mà mỏ thì to! - hắn lên xe tra khóa vào ổ.

  • Rồi mũ bảo hiểm đâu? - nó hỏi.

  • Khỏi.

  • Cái gì? Lỡ cảng sát bắt thì sao?

  • Tôi sẽ lo chuyện đó! Cô ngồi yên đi.
    "Brừm"

  • Nhưng mà...OÁI! - nó chưa nói xong thì hắn đã phóng xe đi với tốc độ chóng
    mặt. Nếu nó không nhanh tay vịn vào thành xe chắc đã bay xuống đường rồi.
    Hắn lên ga và tăng tốc, nó la lên:

  • Tên ác ôn khùng điên này! Anh mau giảm tốc độ lại cho tôi!

  • Như vậy mới thích chứ! Ôm vào đi không thì lọt xe ráng chịu đấy!

  • Anh hết thương má rồi hả? Không mang mũ bảo hiểm mà chạy thế đấy!

  • Cô không ôm tôi thì té tôi cũng không lo thuốc men gì đâu, tùy cô đấy!
    Hắn tiếp tục phóng nhanh hơn nữa, tim của nó nhảy múa lung tung trong cơ thể.
    Khi thì muốn thồng xuống bao tử, khi thì dội ngược lên cổ họng. Hắn không dừng
    lại ở đó, tiếp tục lạng lách, đánh võng, luồn lách qua những chiếc xe hơi trên
    đường một cách mạo hiểm. Thế mà nó vẫn giữ khư khư cái thành xe, lì lợm thật.
    Về phần nó không ngừng lạy chúa rồi niệm phật, nói chung là quên mất cả tôn
    giáo mình đang theo. Bất chợt hắn nhắm thẳng cái cột điện mà đâm, nó hét lên:

  • ĐỪNG!

  • Không ôm vào thì chết chung vậy!
    Nó bỗng lấy tay siết chặt hông hắn, hắn thắng gấp và làm một cú vòng xe ôm sát
    mặt đất vô cùng ngoạn mục. Nó như từ cõi chết trở về thở phào nhẹ nhõm. Chiếc
    xe lướt nhẹ nhàng trên mặt đường nhanh chóng trở thành tâm điểm chú ý của mọi
    người. Do không đội mũ bảo hiểm nên không khó để nhận thấy vẻ đẹp của cả hai.
    Mấy cô gái bên đường trầm trồ:

  • Trời ơi! Đẹp trai quá!

  • Cô bé đó sướng thật!

  • Người đẹp lại còn đi xe đẹp nữa!
    Nó tức giận nên nhéo vào hông hắn làm hắn xém buông tay lái. Hắn cười:

  • Xem ra không đội mũ bảo hiểm cũng tốt đấy nhỉ? Đẹp trai không ai ngắm thì
    uổng lắm!

  • Tự sướng tự kỉ xong chưa?
    Rồi bên đường cũng vang lên tiếng của mấy chàng trai:

  • Cô bé đó xinh quá!

  • Nhìn dáng "bốc" ghê!

  • Thằng đó sướng thật!
    Nó nghe thấy thì cười hả hê như khẳng định lại điều mọi người vừa nói, hắn mỉm
    cười nhẹ không để nó nhìn thấy. Cả hai hòa mình vào những lời khen của người
    đi đường:

  • Ê best boy với best girl kìa bây!

  • Ờ xứng đôi dã man!
    Nó giả vờ nói bâng quơ:

  • Người ta nói gì ấy nhỉ? Hình như là bad boy với best girl thì phải.

  • Cô đúng là....

  • Cô sao con? Cô đẹp quá phải hong? Hihi....
    Nó làm hắn bật cười rồi vô tình sững lại. Sao hắn lại cười dễ dàng như vậy khi
    ở bên cạnh nó chứ? Không thể lý giải được nữa....


Bang Chủ Biết Yêu - Chương #11