Rời Đi


Người đăng: docconhan

"...Vì lẽ đó, cho tới nay Hắc Long luôn luôn không vì điều gì khác ..." Nhìn
một chút Lôi Nhược Ly cái đuôi ngoe nguẩy, con mắt thì híp lại, Trương Gia thở
dài một hơi, đập đập cái móng vuốt nho nhỏ đã mọc ra trong mấy năm được nuôi
dưỡng bởi Long khí của Lôi Nhược Ly.

"Tiểu tử, rốt cục con có chăm chú nghe không vậy?"

"Gào (có) ---" kêu lên một tiếng, Lôi Nhược Ly sượt sượt ngón tay Trương Gia
lấy lòng.

"Làm bộ đáng yêu cũng không có tác dụng." Khẽ mắng một câu, Trương Gia nói,
"Bài tập mấy ngày trước ta giao cho con, con đã học được chưa?"

"Gào" oan ức kêu một tiếng, cũng không thấy Lôi Nhược Ly có động tác gì, thân
thể của nó hoàn toàn trái với quy tắc về trọng lực, từ từ lơ lửng giữa không
trung.

Nhìn thấy vậy, ánh mắt Trương Gia lóe lên một vệt tán thưởng.

Nhưng ngay lập tức, khi vừa ổn định được một chút, Lôi Nhược Ly lại khua tay
múa chân (móng vuốt vung loạn lên) giữa không trung, giãy dụa vài lần sau đó
lại rơi xuống giường.

"..." Nhìn Lôi Nhược Ly giữ thăng bằng chỉ được không quá ba mươi giây, Trương
Gia lặng im, gần nửa ngày mới bất đắc dĩ thở dài, "Tiểu tử, phi hành là bản
năng của Long tộc... Thật sự khó học đến như vậy sao?"

Nhưng mà ... ta không phải Long ... Có chút oan ức nghĩ, Lôi Nhược Ly tự biết
mình đuối lý, ngoan ngoãn cúi đầu.

"Thôi đi..." Buồn cười nhìn Lôi Nhược Ly đầu càng cúi càng thấp, Trương Gia
dùng lòng bàn tay xoa xoa vảy trên người Lôi Nhược Ly, "Không muốn học thì đi
chơi đi..." Trầm ngâm một chút, Trương Gia chậm rãi mở miệng, "Tiểu tử...
Nhược Ly, sắp tới có khả năng ta phải vắng nhà một thời gian, có chuyện gì,
con cứ sai Tu đi làm, có biết không?"

Muốn xa nhà? Chớp con mắt một chút, Lôi Nhược Ly ngoan ngoãn gật đầu.

"Tiểu tử, lúc ta không ở nhà, con cần phải tự chăm sóc mình, không được giống
như lần trước vậy, rơi vào trong bể nước ..." Nhắc đến lần trước Lôi Nhược Ly
suýt chút nữa thì chết đuối trong hồ nước, Trương Gia cảm thấy dở khóc dở
cười, "Rõ ràng Ngân Long trời sinh có sức miễn dịch với nước, tại sao con...
lại suýt bị đuối nước?"

... Ta chưa từng tập bơi mà ... Lôi Nhược Ly đang muốn ngẩng đầu dậy, lại dần
dần rủ xuống.

"Còn nữa, tại sao con lại thích nghịch lửa như vậy? Nghịch đến nỗi để cây đuốc
đốt cháy cả vảy của mình?" Lần này, Trương Gia mặc kệ con mắt trong veo sáng
lấp lánh như nước của Lôi Nhược Ly, chớp con mắt nhìn kỹ nó, dùng ngón tay gõ
gõ cái đầu nhỏ của nó, nói.

"Gào." Nửa đùa nửa thật kêu đau một tiếng, Lôi Nhược Ly lè lươi, liếm liếm
ngón tay Trương Gia, lấy lòng nhìn Trương Gia.

"Tiểu tử..." Nhẹ nhàng gọi một tiếng, Trương Gia có chút cảm thán, "Con bao
giờ mới có thể tu luyện tới hóa thành hình người đây?"

Tiểu tử, đến cùng là con thật sự không thèm để ý, hay vẫn không hiểu? Ta nhưng
mà... chờ mong? Mím mím môi, Trương Gia hơi có chút thất vọng.

Hóa hình người? Chớp mắt mấy cái, Lôi Nhược Ly toát lên vẻ nghi hoặc, hắn
không hiểu, tu thành hình người chả lẽ tốt đến mức độ khiến Trương Gia phải
cảm thán. Hắn trước đây cũng là người... Nhưng hắn lại càng yêu thích dáng vẻ
hiện tại của mình hơn.

Chú ý tới ánh mắt nghi hoặc của Lôi Nhược Ly, Trương Gia nở nụ cười. Cũng
không phải hóa thành hình người là tốt bao nhiêu, chỉ là, hắn ích kỷ một chút,
hy vọng có thể nhìn thấy Lôi Nhược Ly hóa thành hình người, hy vọng nó có thể
dùng đôi tay này, ôm hắn một cái, nhưng ...

"Tiểu tử, con có biết không?" Xoa xoa một chút vảy trên người Lôi Nhược Ly,
Trương Gia nói, "Bình thường ấu long sau khi trải qua nghi thức thành niên,
cũng se tách khỏi người nuôi nấng mình..." Bởi vì trong nghi thức thành niên
của Long tộc, ấu long sẽ cảm thấy nỗi thống khổ khôn nguôi, vì lẽ đó, thông
thường mà nói, quan hệ giữa ấu long cùng người nuôi dưỡng cũng không phải rất
tốt.

"Gào (con không muốn tách khỏi Trương Gia)!" Dùng nho nhỏ móng vuốt kéo kéo
ống tay áo Trương Gia, Lôi Nhược Ly nước mắt lưng tròng nhìn Trương Gia.

Nhìn Lôi Nhược Ly, đầu tiên Trương Gia khẽ mỉm cười, sau đó mới nói: "Tiểu tử,
con còn nhỏ, không hiểu. Chờ tới thời điểm ..." Chờ tới thời điểm đó, nếu như
con còn không có thay đổi chủ ý, vậy thì ta ... Trầm mặc xoa xoa Lôi Nhược Ly,
trong mắt Trương Gia tràn đầy ôn nhu.

'Trương Gia, đi thôi.' Lúc này, Trương Gia đột nhiên nhận được Lam Phương
truyền âm đến tâm thần.

"Tiểu tử, ta đi đây. Con phải tự bảo trọng, không nên rơi vào trong nước, hay
bị lửa đốt đó." Tuy rằng còn có nhiều lời muốn nói với Lôi Nhược Ly, nhưng
Trương Gia cũng không phải người dây dưa không dứt. Vì lẽ đó, hắn chỉ vỗ vỗ
đầu nhỏ của Lôi Nhược Ly, sau đó trực tiếp rời đi.

Ngồi thẳng lên, nhìn bóng người Trương Gia đi xa dần, không biết làm sao nó có
chút thất lạc. Sững sờ nhìn một lúc, mãi đến không còn nhìn thấy cái bóng của
Trương Gia, Lôi Nhược Ly chớp chớp mắt, chậm rãi nằm xuống nghỉ ngơi.

Ngày hôm nay có thể ngủ nướng rồi... Sẽ không có người đánh thức nó dậy...
Nghĩ như thế, Lôi Nhược Ly điều chỉnh tư thế dễ chịu, thỏa mãn nhắm mắt lại.

Qua năm phút đồng hồ... Âm thanh vỗ cánh vang lên. Lôi Nhược Ly mở một con
mắt, nhìn xem một chút.

Ân ... Một con hoa tinh, Hoàng Cường ca ca nói không cần phải để ý đến nó.

Qua mười phút... Tiếng mở cửa vang lên, Lôi Nhược Ly hé mí mắ, lại liếc một
cái.

A... là Tu thúc thúc đi vào dọn dẹp... cũng không cần để ý tới hắn, Trương Gia
không ở nhà, Tu thúc thúc sẽ không quản nó.

Qua mười lăm phút... một mùi hoa truyền đến, trong phòng có thêm nhiều con hoa
tinh. Lôi Nhược Ly thay đổi tư thế một cái, lại mở mắt ra.

Ân... một, hai, ba, bốn, năm... Tổng cộng có năm con hoa tinh... rất là đẹp...

Qua ba mươi phút... Tu lại đi vào một lần nữa. Lôi Nhược Ly nằm lỳ trên
giường, tràn đầy phấn khỏi nhìn Tu đang cắt tỉa bình hoa thật đẹp, sau đó rón
rén đuổi hết hoa tinh ra ngoài.

A... cái bình hoa kia thật là đẹp... Hóa ra Tu thúc thúc tay nghề lại tốt như
vậy...

Và, sau một tiếng....

Nằm lỳ ở trên giường, Lôi Nhược Ly chỉ ngây ngốc trừng hai mắt, một giờ qua nó
đã nhìn khắp gian phòng vô số lần rồi.

Ta...

Ta...

Ta...

Ta... bị mất ngủ rồi???

Ý thức được có khả năng này, sắc mặt Lôi Nhược Ly nhất thời xám xịt. Lại sững
sờ một lúc, mãi đến khi thực sự xác định mình không hề có chút nào buồn ngủ
thì, Lôi Nhược Ly bất đắc dĩ đứng thẳng người lên.

Buồn chán vô vị nằm trên giường lăn lộn mấy vòng, Lôi Nhược Ly giật giật tấm
rèm lụa mỏng đẹp đẽ ở trước cửa sổ, lại sờ sờ trụ giường được điêu khắc tinh
tế, lại chạm vào áo ngủ bằng gấm bên trên có hoa văn tinh xảo. Mãi cho tới khi
tất cả mọi thứ có thể động, có thể chạm đều chơi đùa một lát thì Lôi Nhược Ly
mới bất đắc dĩ lê thân mình đến chiếc bàn đang mở một quyển sách ở đầu giường.

'Long sử'?


Bàn Long Giới - Chương #10