Anh Hùng Cứu Mĩ Nhân


Người đăng: superboy


  • Cái gì? Mày đùa tao à?

Giọng thằng Thành như gào lên làm Trần Phong phải đưa điện thoại ra xa.


  • Tao nói thật chứ đùa gì chuyện này mày - Phong ủ rũ nói.

  • Thế thì sướng rồi, tự nhiên có gấu, lại còn xinh nữa, bao thằng ước như mày
    mà còn không được ấy chứ. Hôm nào đưa đến giới thiệu cho anh em để tao xem thế
    nào.

  • Haiz, mày không hiểu đâu! - Trần Phong thở dài ai oán.

Đang định khóc lóc kể lể tiếp thì dưới nhà có tiếng gọi:
- Anh Phong, mẹ gọi xuống ăn hoa quả kìa!
- Rồi rồi, xuống ngay đây! Phong đáp. Nó lại nói qua điện thoại:
- Thôi tao bận rồi, có gì anh em nói chuyện sau nhé.


  • Nhanh, nhanh nữa đi anh!

  • Mạnh nữa lên, sao anh yếu như sên thế!
    ....

  • Lại lần nữa, hôm nay ít nhất phải 50 lần, không thì đừng hòng ăn cơm.

Phong thở hồng hộc, cậu ta mệt đến mức muốn ngất xỉu nhưng lại bị Tiêu Lan
liên tục thúc dục, lòng tự ái khiến cho cậu ta cố gắng kiên trì dù toàn thân
như đã bị rút hết sức lực.

Một lần lại một lần, Trần Phong liên tục thực hiện những động tác nhàm chán mà
Tiêu Lan bắt hắn phải làm. Tiêu Lan ở bên cạnh không ngừng điều chỉnh lại từng
động tác. Hai người đang thực hiện một chuyện vô cùng quan trọng, có ảnh hưởng
vô cùng trọng đại với hai người sau này.


  • Bộ võ công Thể Khí Luyện Thân này là do chính anh sáng tạo dựa trên Kim
    Cương Quyết và Sáng Khí Ma Vân vào 3 năm sau! Nó vừa mang đặc trưng của ngoại
    công và nội công, vừa luyện thể vừa luyện khí, tăng cường tấn công, phòng ngự,
    tốc độ, cảm giác. Luyện đến tầng 1 là đã ngang với dị năng giả cấp 3 rồi.

Tiêu Lan vừa uốn nắn động tác của Trần Phong, vừa nhẹ nhàng giải thích.


  • Kim Cương Quyết anh biết, nhưng Sáng Khí Ma Vân là võ công gì? Sao anh đạt
    được nó? - Mấy ngày nay Trần Phong cũng đã quen với xưng hô anh, em dù cậu ta
    thấy Tiêu Lan nhiều tuổi hơn, hơi không quen.


  • Ừm, Kim Cương Quyết là Thích Quang sư thầy dạy anh từ lúc anh 3 tuổi nên
    anh biết là đúng còn Sáng Khí Ma Vân là một bộ võ công khí tu 2 năm sau anh sẽ
    tìm thấy trong Ma Vân Bí Mộ. Nhưng bây giờ em lại bị đẩy ngược về quá khứ,
    không biết mọi chuyện còn diễn ra như trước nữa không.


Tiêu Lan nhăn mày suy nghĩ. Trần Phong thấy cô như vậy cũng không dám làm
phiền, tiếp tục thực hiện động tác. Bây giờ cậu ta chỉ là một học sinh lớp 11
ngây thơ, cậu thực sự không nghĩ ra chuyện gì khiến mình thay đổi như vậy
trong thời gian không dài. Theo như Tiêu Lan kể thì lúc gặp Tiêu Lan, cậu ta
đã là đội trưởng Ám Long, một tổ chức bí mật của chính phủ chuyên giải quyết
những việc liên quan đến thế lực siêu nhiên, là người cực kỳ mạnh mẽ và chín
chắn.

Phong và Thành đang cùng nhau đạp xe về nhà sau buổi học, bỗng thằng Thành
ngạc nhiên nói:


  • Ê, Phong, kia có phải Thùy Dương không?

Nhìn theo hướng tay của Thành, lọt vào mắt Phong là một cô gái mặc một chiếc
váy trắng, đeo chiếc cặp nhìn mèo Kitty, đi giày búp bê, cô bé có má lúm đồng
tiền rất duyên dáng, là một cô gái xinh xắn. Lúc này, cô bé đang bị mấy thanh
niên choai choai tóc xanh tóc đỏ trêu ghẹo. Sắc mặt cô bé tái xanh, ánh mặt
vừa tức giận vừa sợ hãi nhìn mấy thanh niên kia.


  • Các anh làm gì thế? Tôi hét lên bây giờ.

Nói vậy nhưng cô bé biết dù mình có hét lên cũng khó có người đến giúp. Con
người bây giờ là như vậy, việc ai nấy lo, nhất là dính vào mấy tên côn đồ thì
càng chẳng có ai dám ra mặt giúp đỡ, sợ bị chúng trả thù.

Thấy cảnh như vậy, Trần Phong cảm thấy rất tức giận. Đó là cô bé mà nó thích
từ bé đến giờ, hồi cấp 1, hai người học chung một lớp, Trần Phong đã bị ấn
tượng ngay từ lúc đầu tiên gặp Thùy Dương. Xinh xắn, má lúm đồng tiền, cực
duyên, mặc chiếc máy hồng nhìn dễ thương vô cùng, hồi đó con gái rất ít khi
mặc váy đi học nên nhìn Thùy Dương như hạc giữa bầy gà vậy.

Tạt nhanh vào lề đường, Trần Phong gấp đến mức nhảy xuống xe, không thèm dựng
chân chống.


  • Mấy thằng kia thả bạn ấy ra!

Mấy tên côn đồ giật mình quay đầu lại, thấy chỉ là một thằng nhóc thì cười
cười đểu giả, một thằng trong đó nói:


  • Thằng ranh này, mày cút nhanh, đừng chõ mũi vào việc của người khác không
    rước họa vào thân đấy!

Cô bé Thùy Dương thấy có người đến giúp mình thì mừng rỡ, nhận ra Trần Phong,
cô liền nhân lúc bọn côn đồ không để ý chạy đến núp sau lưng Trần Phong. Lúc
này, thằng Thành vừa đến nói:


  • Ê, tao đếm đến 3 thì bọn mình chạy nhé, bọn này là đàn em của thằng Tài Chó
    Điên, trùm vùng này, không dây vào được đâu!
    Phong lúc này cực tức giận, nào để ý đến lời khuyên của thằng Thành, nó siết
    chặt tay thành nắm đấm, nhìn chằm chằm vào mấy tên côn đồ kia, khẽ nói:

  • Dám đụng đến Thùy Dương của tao, đừng nói đến Tài Chó Điên chứ Tài Bò Điên,
    Tài Trâu Điên tao cũng phải cho nó biết thế nào là lễ độ.

Đoạn, hắn xông thẳng vào đám côn đồ, tay đấm chân đá. Luyện ngoại công bao
nhiêu năm, gần đây lại luyện thêm một môn nội ngoại kiêm tu, không đến mức vô
địch nhưng Trần Phong cũng đã đạt đến mức đao thương bất nhập, gần như mình
đồng da sắt. Bọn côn đồ kia nào phải là đối thủ của Trần Phong, bị hắn đánh
cho thừa sống thiếu chết, kêu gào khóc lóc cầu xin không ngừng.
Một thằng tóc vàng thừa dịp Trần Phong bận đánh mấy tên khác, y liền vớ cục
gạch bên đường đến gập thẳng vào đầu Trần Phong. Chỉ thấy cục gạch vỡ thành
mấy phần còn Trần Phong không hề sức mẻ gì, thậm chí hắn còn cảm thấy chẳng
bằng gãi ngứa.

Quay người lại cho tên kia một đạp, lại khuyến mãi thêm một tát làm y choáng
váng ngất xỉu. Trần Phong nhìn như đánh không kiêng nể gì nhưng thực ra hắn
cũng đã nương tay, không thì lũ côn đồ kia chưa chắc đã sống nổi. Đánh đã tay,
hắn quay người lại mỉm cười với Thành và Thùy Dương như chưa có việc gì xảy
ra.


  • Được rồi, chúng ta đi thôi!

Lúc này, thằng Thành méo mặt, dù biết Trần Phong thân thủ cực tốt, đánh nhau
với mười mấy thằng cũng không thành vấn đề nhưng nó không nghĩ Phong có thể
đối đầu được với băng đảng hơn trăm người của thằng Tài Chó Điên.


  • Mày gây ra họa rồi, thằng Tài Chó Điên khó chơi lắm!

  • Yên tâm đi! Tao sẽ giải quyết chuyện này!
    Trần Phong cười nói.

  • Mình đưa Thùy Dương về nhé!

Cô bé Thùy Dương thì đang dùng ánh mắt long lanh nhìn Trần Phong, nghĩ lại lời
nói lúc này của hắn làm cô bé không nhịn được tim đập thình thịch. Cô lại lo
lắng cho Trần Phong bởi vì hắn vì mình mà dính vào chuyện này, đắc tội với Tài
Chó Điên.


  • Xin lỗi Phong nha, tớ sẽ nói với ba tớ để ba xử lý chuyện này!

Thành và Trần Phong đều biết ba của Thùy Dương là cục trưởng cục công an thành
phố, nghe Thùy Dương nói vậy, thằng Thành có vẻ yên tâm chút còn Trần Phong
chỉ nhếch mép cười, hắn cần nhờ đến ba của Thùy Dương sao.

tobecontinue...


Bạn Gái Đến Từ Tương Lai - Chương #3