Con Dâu


Người đăng: superboy

Một lúc sau, Trần Phong như bừng tỉnh, đẩy cô gái kia ra, mặt đỏ như gấc, ngạc
nhiên hỏi:
- Chị là ai?
Cô gái kia cũng trở nên bình tĩnh lại, nhìn Trần Phong. Lúc này, Trần Phong
mới có dịp nhìn kĩ dung mạo của cô gái. Đẹp! Đối với cô gái này, Trần Phong
chỉ có một lời nhận xét như vậy.

Mặt xinh, da trắng, mắt bồ câu, môi đỏ như son, tóc đen như mực, cao tầm 1m6,
dáng người thon gọn, mặc một chiếc váy màu tím than đã bị rách vài chỗ, trong
có mặc quần sooc ngắn, ánh mắt long lanh còn đọng lại mấy giọt nước mắt khiến
cho cô gái có một vẻ đẹp yếu đuối dịu dàng, để cho người khác vừa nhìn đã muốn
che chở cho cô.


  • Em là Tiêu Lan đây? Anh không nhớ em sao? Mà sao anh lại trẻ thế, nhìn như
    học sinh cấp 3 ý.

Cô gái lau nước mắt, khó hiểu nhìn Trần Phong hỏi.


  • Thì em đúng là đang học cấp 3 mà. Với lại ta chưa gặp nhau bao giờ, sao chị
    lại biết tên em?

Tiêu Lan trừng mắt ngạc nhiên. Cô mới 19 tuổi, mà cô lại kém Trần Phong những
7 tuổi, bây giờ hắn lại nói hắn mới là học sinh cấp 3, đùa à.

Nhưng rồi cô chợt nhớ về nhiệm vụ đang làm. Cô và Trần Phong đang thăm dò một
khu lăng mộ. Đó là sào huyệt của tổ chức giáo hội cực đoan Thánh Tử. Họ là tập
hợp những người có siêu năng lực đặc biệt, tự cho mình là con cưng của thần
thánh, tự ý giết những người mà họ cho là làm trái ý trời.

Mà lăng mộ này, được cho là nguồn gốc sức mạnh của bọn họ. Lần này cô và Trần
Phong muốn phá hủy chỗ này, nhưng không ngờ lại lọt vào một trận pháp bí ẩn,
hai người lạc mất nhau. Cô gặp không ít bẫy trong lăng mộ, cuối cùng rơi vào
một hồ nước lạnh như băng, mất đi tri giác, lúc tỉnh dây thì đã thấy Trần
Phong trước mặt.

Tiêu Lan suy nghĩ một chút, ánh mắt hiện lên vẻ trí tuệ. Cô hỏi:
- Phong, bây giờ là năm nào?

Trần Phong đang thẫn thờ ngắm Tiêu Lan, vô thức trả lời:
- 2016!

Quả như mình suy đoán! Tiêu Lan thầm nghĩ. Cô biết mình đã bị rơi vào vùng
thời gian loạn lưu, đưa về 10 năm trước.


  • Con chào mẹ!

Tiêu Lan mỉm cười nhìn mẹ Trần Phong, cúi đầu chào rất tự nhiên. Bà Huyền
Trang ngạc nhiên nhìn cô gái xinh xắn trước mắt, không hiểu chuyện gì xảy ra.
Chợt nghĩ đến điều gì, bà bỗng nhắm mắt lại rồi lại mở mắt ra lần nữa. Lần mở
mắt này, nếu để ý sẽ thấy trong mắt bà hiện ra một vầng sáng màu xanh lam như
có như không. Một luồng uy áp cực kỳ mạnh mẽ từ trên thân mình bà tỏa ra khiến
cho không khí xung quanh dị động, gió thổi như bão sắp về. Một lúc sau, bà như
nhìn ra điều gì, mỉm cười đáp lại.
- Ừ, vào nhà đi con!
- Dạ! Để con gọi anh Phong vào, anh ấy đang đợi ở ngoài không dám vào ấy! Hì
Hì.

Tiêu Lan cười cười chạy ra ngoài gọi Trần Phong.

Bà Huyền Trang cũng cười cười, chính bà cũng không ngờ lại có chuyện kì diệu
như vậy xảy ra. Những pháp thuật cổ xưa về thời gian đúng là mạnh mẽ. Nghĩ đến
đây, bà lại không kìm lòng được muốn xem lại cuốn sách kia của tổ tiên để lại.


  • Em giải thích với mẹ rồi đấy, anh vào đi, không phải lo nữa nhé!

Nói đoạn, Tiêu Lan bước vào nhà, cô cực kỳ quen thuộc đi theo bà Huyền Trang
vào bếp giúp bà nấu cơm trưa. Điều này khiến cho Trần Phong đang đi vào theo
há hốc mồm. Hắn đang lo lắng không biết giải thích với mẹ thế nào về việc cô
gái từ trên trời rơi xuống tự nhận là vợ mình rồi nằng nặc đòi mình đưa về
nhà. Không ngờ mọi việc lại đơn giản như vậy.

Trần Phong ngơ ngác nhìn hai người Huyền Trang và Tiêu Lan thân thiết với nhau
như mẹ con, ríu ra ríu rít chuẩn bị đồ ăn trong phòng bếp, đều óc hắn có chút
hỗn loạn.


  • Phong, vào đây giúp mẹ với con dâu dọn cơm! Đứng ngẩn ra đó làm gì!


  • Ơ...Dạ.


tobecontinue....


Bạn Gái Đến Từ Tương Lai - Chương #2