Âm Mưu Và Quyền Lực


Người đăng: Zukkkkkkk

“Cậu không cần phải làm vậy! Tụi này biết tụi này vô dụng, nếu đi với cậu thì
cũng không làm được gì nhiều.” Ngồi ở trên cầu thang, Phong nói: “Đúng như cậu
nói, nếu kéo thêm tụi này đi thì chỉ càng làm vướng chân cậu, có thể sẽ lôi
cậu cùng chết theo mất. Thay vì cả 4 đứa cùng chết thì có lẽ, 3 người chấp
nhận để một mình cậu thoát ra được là có lời rồi… Nhưng… nếu được, cậu có thể
giúp mình gửi 1 lá thư về cho mẹ mình được không?”

“Mình cũng nghĩ như thằng Phong! Chỉ cần cậu hứa đưa 1 lá thứ về cho ba mình
thì mình sẵn sàng làm mồi sống, kéo tụi tang thi qua bên kia trường giúp cậu!”
Thiện lên tiếng, ánh mắt bừng bừng toát ra sự quyết tâm.

“Tụi mày điên hết rồi hả?” Cường hét lên.

Đối với Cường lúc này, mọi chuyện xảy ra hoàn toàn trái ngược với kế hoạch mà
hắn nghĩ ra.

Khi thế giới bắt đầu thay đổi, hắn cũng giống như Trung, may mắn thoát khỏi sự
biến đổi thành tang thi. Nhưng hắn đã sớm chấp nhận rằng bản thân sẽ bị tang
thi cắn nuốt khi nhìn thấy cảnh tượng ở ngoài kia, ở sau cánh cửa phòng làm
bằng gỗ mỏng dính ấy, là tiếng thét gào của những người bạn đang lần lượt bị
tang thi thôn phệ. Hắn từng suy nghĩ sẽ tự sát trước khi lũ tang thi để ý đến
hắn khi “xong việc” với đám bạn. Lúc đó, hắn sợ lắm, sợ phải chết, sợ sẽ trở
thành 1 cái xác vô hồn. Nhưng hắn sợ hãi hơn khi mình bị biến đổi thành tang
thi và cảm nhận sự đau đớn khi từng miếng thịt bị xé toạt ra khỏi cơ thể. Vì
vậy, hắn lựa chọn cái chết!

Nhưng đến khi hắn bắt đầu leo ra ngoài cửa sổ, luồng gió lạnh đã nói cho hắn
biết rằng, hắn yêu quý mạng sống của mình biết bao nhiêu và hắn sẵn sàng làm
tất cả mọi việc chỉ để giữ trái tim của mình còn đập. Và đó cũng là lúc, hắn
nhìn thấy Trung ở khu bên kia đang chống chọi với “Nghĩa”. Lúc đầu, hắn đã
không thèm để ý, nhưng khi cái xác của Nghĩa rơi xuống, hắn mới biết rằng,
Trung là một người mà hắn có thể dựa dẫm vào, và điều đó càng lớn hơn và là
nguồn động lực cho hắn “chiến đấu” cho đến bây giờ là cái ánh sáng ấy. Cái ánh
sáng màu trắng kì dị biến mất ở trong người Trung và một loại ánh sáng xanh tụ
tập ở trước người của Trung rồi hóa thành thanh đao bóng loáng, mà theo Cường
nghĩ chính là thanh đao mà Trung đang dùng để chặt chém tang thi nãy giờ.

Đến khi chiến đấu tàn cuộc, hắn lại càng chắc chắn, việc lựa chọn tìm đến chỗ
Trung thay vì xông ra cổng chịu chết như mọi người khác là một quyết định sáng
suốt.

Nhưng đến bây giờ thì…

“Không! Nếu chỉ có một người sống thì người đó phải là mình!” Cường thầm nghĩ:
“Đúng! Nếu có thanh đao đó thì mình sẽ sống! Mình sẽ sống để thoát khỏi cái kí
túc xá điên cuồng này!”

Cường nhìn về phía thanh Huyết đao bóng loáng rồi nhìn về phía Trung, ánh mắt
tỏa ra một tia gian xảo.

“Hắn đang cầm thanh đao và cách chiến đấu của hắn… mình không thể bì được!
Cường thầm đánh giá.

Trước đây, hắn là chủ nhiệm của câu lạc bộ Văn nghệ, vì vậy, hắn thừa thông
minh để đánh giá tình hình đang rất bất lợi cho hắn nếu hắn muốn cường công để
đoạt lấy thanh đao, vì vậy, hắn chần chừ.

Nhưng đúng lúc này, Trung lên tiếng: “Mọi người không cần phải vậy, tôi đã suy
nghĩ ra một cách để giúp tất cả chúng ta có thể thoát ra ngoài rồi!”

“Không! Hắn đang nói láo để lừa mình! Mình không được tin hắn! Trong lúc này
thì không ai đáng tin cả! Mình chỉ có thể tin bản thân mình thôi!” Cường nghĩ
bụng.

Nhưng đây hoàn toàn là suy nghĩ của Cường, mặc dù Trung có là cải tạo giả đẳng
cấp bao nhiêu hay trí thông minh nhiều như thế nào cũng không thể biết được
điều mà Cường đang suy nghĩ.

Đối với Trung lúc này, cậu đang hoang mang vì kế hoạch làm đội trưởng của mình
có thể đã chệch khỏi đường ray mất rồi, vì vậy, cậu phải cứu cánh cho nó trước
khi mọi việc đi quá xa mà cậu không thể ngăn cản được. Cậu vẫn tưởng, mọi
người khi nghe cậu nói sẽ nhanh chóng vui vẻ chấp nhận lòng tốt của cậu, nhưng
bây giờ đây, 2 trên 3 người lại thể hiện sự “bao dung” và chủ nghĩa “anh hùng”
mà chỉ có trong phim mới tồn tại. Điều này làm Trung hoàn toàn bất ngờ và
không lường trước được.

Nếu quả thực, cả Thiện và Phong đều đứng ra làm mồi sống cho tang thi, dụ dỗ
chúng ra khỏi cổng trường thì sao chứ? Ngoài kia, chắc chắn sẽ còn nhiều tang
thi hơn những gì mà Trung tưởng tượng, vì vậy, thoát ra khỏi trường thực chất
không phải là thoát ra khỏi địa ngục mà chính là bước chân vào địa ngục. Ra
ngoài kia, chắc chắn 100% là sẽ không có ai chịu chấp nhận làm “mồi sống” để
dụ dỗ tang thi đi và vì thế, sớm thôi, Trung cũng sẽ mất mạng!

“Chỉ có ở trong trường thì mình mới có cơ hội sống lâu hơn!” Trung thầm nghĩ.

“Ông có cách thật sao? Là cách gì?” Cường lên tiếng hỏi.

Lúc này, ánh mắt của cả Thiện và Phong đều đã bừng lên sinh cơ mãnh liệt. Họ
hoàn toàn đã tin vào Trung như con chiên tin vào Đức chúa trời.

“Cách hả? Đơn giản lắm, chỉ cần mấy ông làm theo lời của tôi thì tôi nắm chắc
7 phần thành công!” Trung mỉm cười.

“Được!” Thiện và Phong đồng thanh.

Nhưng trái lại với vẻ mặt vui mừng hớn hở khi nắm được đường sống của Thiện và
Phong, Cường nghi hoặc, hỏi: “Ông phải nói kế hoạch là gì thì tụi này mới làm
được chứ?”

“Tôi nghĩ, chúng ta không thể lén lút trốn ra hay cường công xông ra ngoài
cùng một lúc, thì lý do chủ yếu ở đây là vì thực lực của tôi và mấy ông đều
không đủ để bảo hộ bản thân. Nếu trong trường có khoảng hơn 2000 tang thi mà
chúng ta không đủ sức chiến đấu, thì dù có ra được ngoài kia, ta cũng không
thể nào tồn tại lâu được!” Hít một hơi, Trung lại nói tiếp: “Đã là như vậy rồi
thì thôi, ta cứ ở đây, từ từ rèn luyện cấp độ, nâng cấp chỉ số và kĩ năng
chiến đấu của bản thân và tổ đội, đến khi ta có đủ tự tin thì mình sẽ ra
ngoài. Lúc đó, không phải dễ dàng hơn sao?”

“Ý ông là… mình ở đây chém giết tang thi á? Ông điên không? Ở đây chỉ có mỗi
mình ông là đủ sức chém bay đầu tang thi thôi, tụi này làm sao đủ sức. Hay ý
ông là…” Cường nghĩ thầm đến một khả năng.

“Đúng! Ở đây hiện tại chỉ có mỗi mình tôi là đủ sức chiến đấu, nhưng chiến đấu
1v1, 1v2 thì được, nhưng tang thi đi theo hội đồng nên tôi không đủ sức. Nhưng
có mấy ông thì khác, chỉ cần mấy ông đem sức lực cản chúng để tôi chém giết là
được rồi!”

“Mày quả thật gian xảo! Muốn tụi tao làm bao thịt để mày hưởng kinh nghiệm lên
cấp hay sao?” Cường nghĩ thầm, ánh mắt tỏa ra khinh thường nồng đậm.

“Mấy ông yên tâm, tôi sẽ không hưởng thụ một mình đâu, khi tôi có đủ sức rồi
thì tôi sẽ bồi dưỡng lại cho mấy ông. Dù gì thì tôi cũng cần mấy ông hỗ trợ để
thoát ra khỏi trường mà. Nếu mấy ông quá yếu thì chả phải tôi lấy dây thừng
trói chân mình sao?”

“Thằng chó này! Chứ không phải đến lúc đó, mình mày đi ra không phải là nhanh
hơn là giữ trẻ như tụi tao hay sao?” Cường chửi thầm.

Dù sao, bây giờ, quyền được quyết không phải nằm trong tay hắn, mà bản thân
hắn cũng không có quyền để ý kiến, hắn như con sâu cái kén nên không có quyền
làm chủ trong tay. Bản thân hắn không phải loại người chấp nhận sự bất công
như vậy. Nhớ lúc trước, mọi sinh viên bất kể là lớp trên hay lớp dưới đều phải
nhìn hắn mà gắp đũa, vì hắn là sinh viên gương mẫu và là khuôn mặt của toàn
trường, được thầy cô đặc biệt quan tâm và chăm sóc, lúc đó sướng là bao. Nhưng
hắn cũng biết rằng, hiện tại thời buổi điên đảo, bình đẳng khi trước đã không
có, lúc này càng không, bây giờ chỉ có những kẻ nắm sức mạnh trong tay mới là
người chủ động, mới là người được nói chữ bình đẳng, còn những kẻ như hắn,
trói gà không chặt thì chỉ biết ngồi đất cầu sương hóa nước lũ mà thôi.

“Dù sao, không có anh thì tụi này cũng sớm biến thành thịt sống trong bụng tụi
tang thi lúc nãy rồi. Anh lại mạnh nhất ở đây, anh nói sao tụi tôi nghe vậy!”
Lúc này, Thiện cũng đã bắt đầu thay đổi xưng hô với Trung, chắc chắn cậu ta
cũng đã hạ quyết tâm rồi.

“Uh, tôi như thằng Thiện, anh nói tôi đánh ai thì tôi sẽ đánh kẻ đó. Nhưng…”
Phong ấp úng: “Nhưng… vẫn như cũ, tôi muốn anh hứa với tụi này, nếu có ai bị
tang thi cắn thì anh một đao cho tụi này thống khoái ra đi. Ngoài ra, anh phải
hứa đem di vật của tụi này đến nơi cần tới! Anh đồng ý thì tôi sẽ nguyện sống
chết cho anh!”

“Được! Tôi hứa!” Trung sảng khoái.

Lại nhìn về phía Cường, người đang hoài nghi các ý kiến của Trung nãy giờ. Tuy
không biết trong bụng Cường đang nghĩ gì, nhưng linh tính Trung thừa biết tên
này không phải loại vừa, chắc chắn không phải loại cam chịu để Trung sai
khiến.

“Thằng này phải sớm trừ khử, trước khi hắn kịp trở thành mầm mống tai họa!”
Trung thầm nghĩ.

Trung trước đây từng là một chủ guild trong game. Cậu từng chịu nhiều ấm ức
khi gặp người như Cường là thành viên trong guild. Ngoài mặt thì không trực
tiếp ra mặt chống đối nhưng chỉ cần đến thời điểm thì sẽ không ngại ra dao kết
liễu, đoạt lấy mọi thứ của kẻ bại trận.

Nhớ đợt đó, trong guild có một sự kiện công thành chiến đặc biệt gian truân,
guild bất kì lúc nào cũng có thể bị xóa sổ. Nhưng trong khoảnh khắc nguy hiểm
ấy, Trung đã chèo lái vượt qua được cơn sóng to, giúp guild leo lên vị trí cao
nhất. Nhưng dĩ nhiên, thực lực của guild cũng sớm hao tổn trầm trọng. Tưởng
chừng, danh tiếng và địa vị của Trung sẽ ngày càng chắc chắn thì… bùm… cậu bị
phế truất!

Lấy lí do là Trung đã tự kích động, tổ chức chiến tranh với 2 guild bạn nên
khiến guild bị hao tổn nguyên khí. Những kẻ “dựa hơi” quá đông và hung hãn nên
đã làm nên một cuộc đảo chính thành công, khiến guild của cậu bị đổi chủ và
Trung bị phế bỏ ngay sau khi đưa guild từ top 5 trở thành guild top 1 của
sever. Tuy các thành viên gạo cội bảo vệ Trung nhưng vẫn là số ít, không thể
chống đối số đông tập thể. Và sau khi Trung thoát guild, cậu phát hiện ra
người đã đứng lên tố cáo và lôi kéo lực lượng không ai khác chính là phó guild
– người mà Trung nghĩ giống hệt Cường lúc này.

“Nếu cả Phong và Thiện đều đồng ý rồi thì ông cứ vậy mà làm đi, tôi không ý
kiến gì cả!” Cường nói.

Trung khẽ chau mày nhưng nhanh chóng giãn ra, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Nếu đã
như vậy thì tôi dự định như thế này, Thiện và Phong sẽ…”

Kế hoạch tác chiến nhanh chóng được đưa ra, theo đó, họ sẽ chia ra hành động.
Thiện và Phong sẽ đi cùng Trung tiến lên tầng 6 để càn quét tang thi và thú
biến dị nếu có, đồng thời thu thập tất cả mọi thứ có thể sử dụng, tránh để cho
tang thi có cơ hội chặn họ ở tầng 5 từ hai mặt.
Và vì sao lại đánh lên chứ không đánh xuống thì khá dễ hiểu, ở tầng 6 ở trên,
hiện tại tang thi ít hơn hẳn so với ở dưới. Trước khi hệ thống cải tạo xảy ra
thì đang là giờ hành chính, sinh viên đều đã lên trường, chỉ còn lại một bộ
phận nhỏ người ở trong phòng nên sẽ có khá ít tang thi, chưa kể, ở dưới tầng 5
không phải chỉ có một tầng 4 mà còn có tầng 3 tầng 2 và thậm chí ở ngoài sân
trường. Nếu chúng nghe được âm thanh chém giết phát ra cũng rất có khả năng sẽ
ào lên tấn công, lúc đó sẽ cực kì nguy hiểm. Dù đội của cậu từng quét một đợt
tang thi khi Cường chạy qua đây, nhưng lúc đó, tình hình khá hỗn loạn, tang
thi và con người đang xen kẽ nhau, còn giờ cũng đã hơn 2h đồng hồ rồi. Ngoài
trường cũng đã vắng tiếng hoạt động của con người, chắc cũng đã “xong xuôi” cả
rồi. Vì vậy, Trung quyết định đánh lên để nắm căn cơ, và bổ sung thực lực
trước rồi đánh xuống sau.

Trung cũng thầm nghĩ về Cường và quyết định để Cường ở tầng 5 cảnh giới tang
thi. Hiện tại, Cường chưa có thực lực, cũng chưa có bất kì thứ gì có thể chống
đối tang thi, hắn còn phải dựa lưng vào Trung nên Trung hoàn toàn tin rằng
Cường sẽ chưa lật lọng lúc này. Ngoài ra, Trung còn muốn hạn chế thực lực của
Cường mà bí mật lôi kéo Thiện và Phong về phe mình, từ đó, nâng cao thực lực
của bọn họ, giúp cậu một phần công việc.

Về phần của 3 người Cường, Thiện, Phong, họ đều đã được Trung truyền mọi kiến
thức mà cậu biết về hệ thống cải tạo, họ biết điều đặc biệt cũng như những thứ
cần làm để dạt chúng nên họ rất hứng thú săn giết tang thi.

Nhưng trong thế giới này, vũ khí hơi hiếm nên không thể dùng ngoại lực bù nội
lực nên họ cũng chỉ có thể cản chúng để tránh Trung bị hội đồng mà thôi. Còn
việc trực tiếp săn giết tang thi để cải tạo chỉ số thì còn cần một thời gian
sau khi Trung đã “đủ” thì mới cân nhắc đến chỉ số 3 người họ.

*Lời tác giả: Mấy ngày này mình khá là bận, tuần sau lại bắt đầu chuẩn bị ôn
thi nên sẽ giảm tải lại việc đăng truyện. Mình mong các bạn có thể LIKE và
Comment bên dưới hoặc cho đề cử để mình có thêm động lực 1 ngày/ 1 chương ạ.


Bách Đế: Huyết Vương - Chương #5