Mưu Kế


Người đăng: Zukkkkkkk

*Lời tác giả: Từ hôm nay trở đi, mình sẽ đổi cách bắt đầu lời thoại của nhân
vật nha mọi người. Từ [ - ] thành [ “ ” ] nhé. Cảm ơn 1 Like của bạn nào đó và
tiện thể xin mọi người đề cử truyện của mình nếu nó xứng đáng, để mình kiếm 1
vị trí đẹp đẹp trên trang :3 ( đua đòi ). Hay có thể trực tiếp LIKE và
comment, những hành động nhỏ bé đó làm mình rất vui và là năng lượng ROCKET
24h cho mình đó ạ. THANKS!!!!

“Phập” Trung trực tiếp bổ một đao chém bay đầu của 1 tang thi, chấm dứt sự
công kích tưởng chừng vô tận của bọn chúng.

[ Cải tạo giả đã lên cấp 7 ]

“Cộng 1 điểm vào nhanh nhẹn” Trung thì thào.

Cùng một lúc, Cường lên tiếng hỏi: “Trung! Thanh đao của mày ở đâu ra vậy?”

Lúc này, đội ngũ 4 người gồm Trung, Cường, và 2 bạn mới tên Thiện và Phong đều
đã cật lực chống chọi với lũ tang thi được tầm 20 phút, chém giết khoảng 24
đầu. Nhưng trong số 24 đầu này thì có khoảng 80 – 90% là do thanh Huyết đao
kết liễu, 3 người còn lại tay chỉ có 1 ống tuýp sắt và 2 cây gậy bóng chày,
đều là vũ khí đánh người sống chứ không phải diệt người chết nên việc chống
chọi là rất khó chứ chưa nói đến việc đập chết được chúng.

Cũng vì Huyết đao thể hiện sức mạnh chém giết khủng bố như vậy, nên trong thâm
tâm của 3 người kia đều nhấc lên sự tò mò về nó. Chưa kể, họ cũng không quyết
đoán và mạnh mẽ như Trung, trực tiếp giết một con tang thi ngay khi thế giới
mới biến đổi nhận được một phần thưởng cho người đầu tiên diệt tang thi nên có
lẽ, họ chưa từng biết về cái hộp quà may mắn kia có thể cho vũ khí chém giết
tang thi.

“Tao tìm được nó khi đang chém giết tang thi” Vừa nói, Trung vừa ngồi luôn
xuống bãi chiến trường, thanh đao khẽ nằm dưới bóng của cậu, cố tình che đi sự
“hấp thụ” của thanh Huyết Đao. Trung thầm nghĩ: “Thanh đao này có thể là thứ
giữ mạng cho ta nhưng cũng là mồi nhử cho kẻ khác thèm thuồng!”

Trung rất sợ cái tin về Huyết đao – vũ khí truyền thuyết và kĩ năng kì dị của
nó lộ ra ngoài. Tuy không rõ công năng của nó kì dị tới đâu, nhưng chắc chắn
là nếu tin lộ ra, sẽ có không ít người cải tạo như Trung sẽ mò đến hỏi thăm
cậu. Nếu họ đến tìm chổ nương tựa thì còn dễ, nhưng nếu âm mưu đen tối, trực
tiếp trộm cướp thì chả phải là tước đi một mạng của cậu sao?

“Mấy con xác sống này gọi là tang thi á?” Thiện ngạc nhiên bỏ sự chú ý về
Huyết Đao.

Trung nghĩ một chút, lại nói: “Vậy là mấy ông không biết gì về hệ thống cải
tạo sao?”

“Ngoài cái câu nói ma quỷ kia ra và mấy cái đốm sáng kì dị của lũ xác sống thì
tụi này không biết gì cả!” Phong trả lời.

“…”

Ở trung tâm thành phố Đà Nẵng lúc này, trên đường phố đã dày đặc những tang
thi và xe cộ bị phá hủy. Các công trình kiến trúc cũng không còn hoàn mĩ như
xưa, có vài tòa nhà trực tiếp bốc lên cột khói cao 10m, lại có những khu chung
cư cửa kính không còn nguyên vẹn, chốc chốc lại vang lên tiếng “Ầm” của một
cây xăng bị nổ tung phóng cột khói đen lên chín tầng mây.

Mọi thứ đã sụp đổ chỉ chưa đầy 1h đồng hồ. Hơn 1 triệu cư dân thành phố đã sớm
biến đổi thành tang thi, những kẻ không bị biến đổi vì hệ thống cũng sớm bị
biến đổi vì tang thi tấn công. Có lẽ, những thành phố khác trên khắp cái Trái
đất này cũng không khá hơn là bao.

Nhưng trong sự hủy diệt ấy, con người vẫn chứng minh được sức sống mạnh mẽ của
bản thân đã được duy trì qua biết bao biến cố thăng trầm của lịch sử loài
người và Trái Đất.

Như ở thành phố Đà Nẵng này, không chỉ tổ đội của Trung mà còn có rất nhiều
bóng dáng của những người khác vẫn đang tồn tại dù phải vật lộn giữa ranh giới
mong manh của sinh và tử.

Ở trên một sân thường của một tòa nhà cao ốc, một nhóm khoảng 25 người đang
bắt đầu sắp xếp vật dụng tạo thành kí tự SOS, chứng minh sự cầu cứu của họ với
những người cứu hộ đến từ trên không. Họ tin tưởng rằng, sẽ sớm có những chiếc
trực thăng hay máy bay nhìn thấy kí hiệu và đưa họ ra khỏi cái địa ngục trần
gian này, nhưng dĩ nhiên nó sẽ được thực hiện nếu như những người cứu hộ còn
sống và có thể đến.

Ở một chỗ khác không xa nơi đó là bao, một cậu bé tuổi tầm 12 đang rúc vào
lòng của chị nó trong một cái tủ áo quần chật hẹp, cố gắng trốn tránh “người
mẹ” đang loay hoay tìm kiếm chúng ở bên ngoài. Hay là một nhóm hơn 10 người
mặc đồ bộ đội, tay cầm AK đang dí súng bắn những người họ từng gọi là “đồng
chí” đang điên cuồng nhe răng, không ngừng trèo lên tháp canh.

Nhìn thì có vẻ những người đó đang phải đối diện với chữ TỬ đang lơ lửng trên
đầu. Nhưng trong sau thẳm của mỗi con người họ, họ vẫn đang che dấu một sức
mạnh tiềm tàng, một sức mạnh có thể nghiêng trời lệch đất, một tia hi vọng cho
sự trỗi dậy từ đống tro tàn của loài người. Và không chỉ có mỗi bọn họ, ở khắp
nơi trên thế giới. Từ sa mạc nóng nhất của Trái Đất - Sahara đến những nơi
lạnh nhất ở 2 vùng cực, con người vẫn đang chứng tỏ bản thân không hề gục ngã
trước những thách thức của những kẻ lạ mặt đang nở nụ cười khinh bỉ nhìn xuống
kia.

Quay lại với kí túc xá, nơi Trung và 3 người bạn đang ngồi nghỉ.

Lúc này, xác của lũ tang thi đã sớm bị phân hóa, máu huyết cũng khẽ bị Huyết
đao hấp thụ, tất cả trả lại sự sạch sẽ vốn có của kí túc xá. Trung lúc này đã
sớm ngồi dậy, thu thập Thiết thạch và phân chúng theo số lượng mà mỗi người
giết được. Ngoài ra, cậu cũng đã nói chi tiết về toàn bộ hệ thống cải tạo,
nhưng dĩ nhiên là trừ Huyết đao cùng hộp quà may mắn. Đối với Huyết Đao, Trung
chỉ nói rằng là do cậu tìm thấy trong phòng của một sinh viên, còn về lý do
cậu nói hết các kinh nghiệm của bản thân thì rất dễ hiểu: “Dù sao bọn họ cũng
là bạn đồng học với mình, thằng Cường lại là người quen, trước sau gì họ cũng
biết, thôi thì mình là “đàn anh”, chỉ lối cho chúng nó biết, sớm nâng cao thực
lực để tồn tại.”

Nhưng nói thì nói vậy, trong đầu Trung lúc này cũng đã sớm hình thành nên một
suy nghĩ mà sau này là tiền đề cho câu chuyện của cậu.

Cậu muốn lập một nhóm với 3 người ở đây, hay thậm chí là một đoàn với những kẻ
sống sót như bọn họ!

Trước tiên, cậu là một sinh viên của ngành Chính trị học – học chủ yếu là về
nhà nước và xây dựng hệ thống nhà nước, lấy quyền lực làm trung tâm. Vì vậy,
trong tâm trí của cậu và nhiều bạn học chung ngành đều là tâm tư, ước mơ có
quyền lực trong tay. Chưa kể, thông qua trận chiến đấu vừa nãy, Trung và 3
người kia đã phối hợp phòng thủ và phản công với khoảng 24 tang thi cùng lúc,
số lượng mà không phải hiện trạng của Trung lúc này có thể một lúc chống lại
chứ chưa nói đến việc chiến đấu chỉ trong vòng vài phút mà thể lực không mất
đi là bao. Theo như tính toán thì có lẽ, nếu vẫn như thế này, Trung có thể
chiến đấu liên tục với gấp đôi, thậm chí gấp 3 lần tang thi cùng một lúc cũng
có lực tự tin quyết đấu một lần.

Tất cả là nhờ số lượng và địa hình!

Tuy 3 người kia rất khó có thể liệp sát được tang thi, nhưng họ có ưu thế về
địa hình nhỏ, chật hẹp như trên cầu thang, chưa kể, dù 3 người không đánh chết
được nhưng cũng có lực để cản tang thi, phần nào giảm áp lực chiến đấu cho
Trung và những người bên cạnh. Vậy nếu chiến đấu ở địa hình rộng nhưng với số
lượng bên ta nhiều, đủ để lấp cái khuyết điểm về địa hình thì Trung tin tưởng,
bản thân nếu ngồi chém 1 1 với tang thi thì nếu cố hết sức cũng hoàn toàn có
cơ hội để quét sạch tang thi trong trường chứ không phải chỉ riêng kí túc xá
cũng không biết chừng!

Thấy được lợi ích của số đông, Trung lên tiếng: “Chúng ta hợp lại thành một
nhóm đi! Như vậy, ta sẽ có cơ hội sống sót lâu hơn, mà có khi ra khỏi nơi chết
tiệt này được cũng không biết chừng!” Trung thầm nghĩ: “Trước tiên nên đưa ra
hi vọng!”

Nghe được lời cậu nói, cả 3 ánh mắt kia đều hừng lên một tia hi vọng.

“Mà không được! Nếu mình tôi trốn ra ngoài thì có thể nhưng…” Hít một hơi mặn
chát, Trung khẽ thở dài nói: “Nếu tôi đi cùng các cậu thì tỉ lệ này rất thấp!”

Ngay tấp lự, mọi ánh mắt đều tập trung về phía Trung! Bên trong mỗi ánh mắt
đó, có một phần tức giận, một phần hụt hẫng. Nhưng hơn hết, vẫn là tức giận,
tức giận vì Trung thế mà có thể bỏ rơi đồng học dễ dàng đến vậy.

Cường trực tiếp đứng lên, ánh mắt sắc bén nhìn qua Trung, quát khẽ: “Tôi không
ngờ cậu lại vô tình như vậy đấy! Vậy mà khi tôi nhìn thấy cậu chiến đấu với
tang thi bên cửa sổ, không cần nghĩ nhiều, liền chạy qua đây. Tôi có mắt như
mù mà!”

Trung lắc đầu, vẻ mặt sầu thẳm nói: “Các cậu cũng thừa biết hiện tại như thế
nào mà, đúng không?” Nghỉ một chút, Trung lại thở dài, tỏ vẻ bất lực: “Tôi
biết tôi làm vậy không đúng. Nhưng… nếu không làm vậy thì cả 4 người cùng chết
cả!” Trung hét lên.

“Bên ngoài kia! Tang thi ít nhất cũng vài trăm người! Đó là tang thi từ kí túc
xá, vậy trường học còn bao nhiêu tang thi nữa chứ? 2000 sinh viên là 2000 tang
thi, cậu hiểu không?” Trung hít một hơi sâu, nói: “Nếu tôi vừa chạy, vừa đánh,
vừa trốn thì với thanh đao này, tôi có thể mở 1 cái lỗ chó để trốn! Nhưng càng
đông, thu hút càng nhiều tang thi, cái lỗ chó kia cũng phải lớn một chút, vậy
thì sao có đủ thời gian trốn được chứ!”

“Tôi xin lỗi! Tôi thực sự xin lỗi! Nhưng… tôi chỉ có thể bỏ cái tình cái nghĩa
để lấy cái mạng này thôi! Các cậu cũng đủ thông minh để hiểu những gì tôi nói
mà, phải không?” Trung nhỏ nhẹ.

Cả đám bỗng rơi vào trầm mặc không thôi! Bọn họ hiểu tất cả những gì Trung nói
đều hợp lý cả. Nhưng họ không để ý đến nụ cười nhếch đầy giả tạo mà Trung đang
lén dấu trên miệng mình.

Tất cả đều là chiến thuật mà Trung thức ngộ được vài giây trước.

Ban đầu là gieo vào óc mọi người một hy vọng, sau đó lập tức phá hủy hy vọng
của họ. Cuối cùng lại đóng giả thiên thần xuống vớt lấy hy vọng của họ lần
nữa! Nói thì dài dòng nhưng thực chất lại khiến bản thân trở nên cao thượng,
muốn mọi người nghĩ bản thân mình đang mắc nợ ân tình của người ta, từ đó buộc
lòng họ phải chiến đấu để trả ân tình đó.

Thật là một mưu kế hèn hạ nhưng cũng có thể hiệu quả.

Được vài phút trầm mặc, lúc này, Trung đứng dậy, tiến lại đám bạn, thở dài một
hơi, vẻ mặt chấp nhận, nói: “Thôi! Mọi người không cần buồn bã vậy, tôi suy
nghĩ lại rồi. Cùng lắm là chết chứ gì! Ai cũng chết cả, vậy thì tôi sẽ chết
bên cạnh của các anh. Một là tất cả cùng thoát hoặc không ai thoát ra khỏi đây
cả, oke chứ?”


Bách Đế: Huyết Vương - Chương #4