Người đăng: Zukkkkkkk
-Cái quái gì kia? Con mèo hay con cọp vậy? Trung hít hà.
Trên cầu thang lúc này, một con vật có hình dáng của một con mèo nhà, nhưng
với thân thể của một con cọp nhưng cũng không chắc có phải cọp không? Vì thực
tế, con “cọp lớn” này cao 1m, dài tầm 2m, hai răng nanh dài để lộ ra hẳng ở
ngoài miệng.
Nhìn nó, Trung ngay lập tức mường tượng thấy một con hổ răng kiếm của thời
tiền sử mà cậu đã từng đọc trên mạng.
-Kiểm tra! Trung thầm nghĩ: “Nếu như mình kiểm tra được vật thể như thanh đao này thì không biết có kiểm tra được đối thủ không nhỉ?”
[ Mèo biến dị Cấp 7. Là loại mèo nhà bị biến dị, có tốc độ và nhanh nhẹn, hàm
răng sắc bén cực kì nguy hiểm ]
-Mèo nhà bị biến dị trở thành con hổ răng kiếm sao? Vậy con hổ thật mà bị biến dị thì sao ta? Trung khẽ thở dài.
Nhưng ngay tấp lự, cậu lại tập trung tinh thần nhìn về phía con mèo biến dị.
Vì lúc này đây, nó đã nhảy xuống đối diện cậu tầm 5m, bước chân khoan thai nhẹ
nhàng tiến về phía cậu không phát ra một tiếng động.
Ánh mắt nó đầy hoang dã, miệng khẽ nhếch lên gầm gừ để lộ hoàn toàn 2 cái răng
nanh dài gần 20cm.
“Phốc” Con mèo trực tiếp phóng lên cao, nhảy chồm về phía cậu.
Tốc độ cực nhanh và không hề có động tác dư thừa nào báo trước.
Sức mạnh áp đảo từ thân hình của một con hổ. Chắc chắn không ai có thể nghĩ,
nó được biến dị từ con mèo hiền lành mà trước đây vẫn thường ve vãn bên chân
của một con người.
Nhưng ngay lúc này đây, Trung không suy nghĩ nhiều như vậy.
Cậu trực tiếp sử dụng 10 điểm nhanh nhẹn mới cộng của mình để nhảy sang một
bên, né tránh cú đớp của con mèo biến dị.
Con mèo biến dị trực tiếp nhảy tới vị trí lúc nãy của cậu. Nhưng vì sức mạnh
khổng lồ của nó, con mèo biến dị theo quáng tính bước thêm 2 bước phía trước
rồi quay người lại.
Miệng nó gầm gừ không dứt, bước chân nhẹ nhàng đi lại phía Trung, lúc này vẫn
còn nằm trên mặt đất.
Nói thì dài dòng nhưng thực chất mọi thứ chỉ vừa xảy ra chưa đầy 5s.
Thấy Trung bắt đầu bò dậy, nó lại trực tiếp nhảy về cậu một lần nữa.
Lần này, khoảng cách quá gần để Trung có thể né được, vì vậy, cậu trực tiếp bị
mèo biến dị đè lên người mình. Nó nhanh chóng đưa hàm răng tấn công cậu, ý
định trực tiếp nhai sống đầu của Trung.
Nhưng tuy Trung không có lực để chống lại nó nhưng với độ nhanh nhẹn đã được
cải tiến của mình, cậu đã sớm đưa thanh đao lên đỡ lấy hàm răng của nó. Lưới
đao trực tiếp kẹp giữa cái miệng máu hôi thối ngăn cách hàm răng sắc bén với
khuôn mặt cậu.
-Chết tiệt! Nó mạnh quá! Trung nguyền rủa.
Lúc này, cái răng nanh dài 20cm của nó đã sớm chạm vào làn da mặt của cậu, mũi
răng sắc bén trực tiếp đâm lên mặt khiến cậu đau đớn không thôi, máu cũng trực
tiếp chảy ra từ vết thương.
Con mèo ngửi thấy mùi máu tươi thì càng tấn công mãnh liệt, nó mạnh mẽ đẩy mặt
mình xuống khiến vết thương trên mặt cậu càng lúc càng sâu, máu càng lúc càng
chảy nhiều hơn, đau đớn cũng bắt đầu chạy như điện cao áp truyền thẳng đến não
bộ của Trung.
Trung gầm lên. Tay trái trực tiếp nắm vào lưỡi đao, tăng thêm lực lượng cản
cái miệng máu đang chảy đầy nước bọt của con mèo lên mặt cậu.
“Tạch” Bất chợt, một giọt máu từ phía miệng của con mèo biến dị nhỏ lên trán
Trung khiến Trung bình tỉnh lại.
Nhìn về phía lưỡi đao đang nằm trong miệng của con mèo biến dị, ở 2 bên miệng,
lưỡi đao sắc bén đã từ lúc nào lợi dụng phản lực cắt vào miệng của nó.
Lúc này, trong mắt của Trung nổi lên sát ý trùng trùng. Cậu dồn hết lực lượng
trong từng tế bào của cơ thể, vận dụng 100% sức mạnh cơ bắp đẩy mạnh lưỡi đao
lên. Lưỡi đao sắc bén càng lúc càng đâm sâu vào trong miệng của con mèo lớn.
Con mèo đau đớn lại càng hung hăng, mạnh mẽ cắn xuống. Hai bên dằn co quyết
liệt được vài giây thì…
“Phập” Lưỡi đao trực tiếp chẽ đôi đầu của con mèo ra làm 2 khiến đầu của nó
rơi hẳng lên mặt của cậu, phần thân thì vô lực nằm đè lên người Trung. Một
phần não của con mèo bị cắt đôi rơi ra ngoài. Một cổ khí huyết trào ra, chảy
thẳng vào mặt mũi của Trung.
Cứ như vậy, con mèo biến dị đã chết trong lưỡi Huyết đao.
Mọi việc chỉ xảy ra trong vòng 2 phút nhưng đối với Trung, mọi thứ như kéo dài
cả giờ.
Đến khi da, xương của con mèo biến hóa thì Trung vẫn vậy, vẫn nằm dài ra nền
gạch men, bất động.
Vì đã sử dụng sức mạnh quá mức cơ thể chấp nhận được, nên bây giờ đây, người
Trung rã rời, cậu có thể nhận thấy các cơ bắp của mình như rách toạt ra, tế
bào thân kinh căng ra như sợi dây đàn.
[ Cải tạo giả đã đạt cấp 6 ]
-Cộng 1 điểm vào nhanh nhẹn! Trung khẽ nói.
Ngay lúc này đây, cậu biết rằng, có thể chỉ số nhanh nhẹn của cậu đã đủ sức để
chọi 1 1 với tang thi, nhưng đối với mấy con thú biến dị thì có lẽ, vẫn chưa
đủ để né tránh tốc độ tấn công của chúng nó.
Nằm một lúc thật lâu, đến khi Trung nghe thấy những âm thanh của con người ở
dưới tầng 4 vang lên không ngừng thì cậu mới khẽ động.
Trung lồm cồm bò dậy, bước chân nặng nề hướng về phòng mình, cậu tính sử dụng
phòng vệ sinh để chùi rửa vết máu trên cơ thể, tiện thể thay một bộ đồ mới.
Chém giết một hồi, chắc người cậu cũng như bộ đồ mà cậu đang mặc đã sớm trở
thành một bộ dạng đầy máu tươi. Có lẽ, bây giờ trông cậu sẽ giống như một
huyết nhân trong truyện tranh.
Nhưng khi cậu soi gương, một điều làm cậu không tin được là người cậu vẫn sáng
bóng, vẫn sạch sẽ như vậy. Giống như cậu chưa từng chém giết ai, chưa từng va
chạm vào máu huyết của 10 con tang thi và 1 con mèo biến dị vậy.
Lúc cậu chú ý thì máu tươi từ bàn tay trái, lúc cậu mạnh mẽ nắm chặt lấy lưỡi
đao khi chiến đấu với con mèo đang không ngừng nhỏ giọt, máu từ vết thương
trên khuôn mặt bị răng mèo đâm cũng chạy ra thành dòng.
Một điều kì dị là máu tươi của cậu đang chảy ra, rơi xuống đất lại như có linh
tính đang lăn tròn về một hướng.
Trung quay đầu lại nhìn theo những giọt máu kì dị thì…
-Trời đất! Trung thốt lên.
Những giọt máu từ người cậu và từ những dấu vết chiến đấu phía ngoài cửa đang
không ngừng tập trung về phía thanh Huyết đao rồi trực tiếp được thanh đao hấp
thụ bằng lưỡi đao bóng loáng của nó.
Trung tiến lại, khẽ nhấc thanh đao lên thì càng kì dị hơn khi những giọt máu
cũng từ dưới đất bay lên rồi chui thẳng vào thanh Huyết đao.
Nhìn nó chả khác gì nam châm hút sắt!
-Vậy ra đây là cách Huyết Đao hấp thụ máu huyết nâng cấp bản thân sao?
Ngơ ngác vài giây, đầu óc Trung bỗng hoa lên, trí óc mệt mỏi.
-Chết tiệt! Mình mất nhiều máu quá rồi! Trung thì thầm.
Cậu vội vàng bỏ thanh đao xuống rồi nhanh chóng tiến nhanh lại chổ đặt hộp y
tế.
Sử dụng kiến thức sơ cứu phổ thông, Trung nhanh chóng băng bó lại phần bàn tay
trái bị cắt bởi lưỡi đao, lại dùng bấm kim loại y tế vá lại vết rách trên mặt
của mình, ngăn cản vết thương rỉ máu.
Cũng tầm được 5 phút thì cậu cũng xong xuôi việc băng bó ngăn chặn máu chảy ra
ngoài. Trung lại nhanh chóng vớ lấy hộp thuốc bổ sung Sắt, Canxi,… uống vào 2
viên bồi bổ lại cơ thể.
-Có lẽ, việc ở cùng với 1 tên nghiện game cuối cùng cũng tỏ ra có ích. Trung cảm thán.
Chắc hẳn mọi người cũng biết, đối với một tên nghiện game suốt ngày cắm đầu
vào máy tính thì việc thiếu máu, thiếu chất dinh dưỡng là thường xuyên, nên
không khó hiểu khi họ thường dự trữ ít thuốc tẩm bổ là điều hoàn toàn bình
thường.
Lại nói, trong tình trạng thế giới biến đổi này, cảnh sát, quân đội hay nhà
nước không biết còn hoạt động hay không thì việc mất đi sức chiến đấu lúc này
là hoàn toàn nguy hiểm đến tính mạng, chưa kể tang thi còn trùng trùng điệp
điệp, biến dị thú thì mạnh mẽ, hung hãn nên Trung đã sớm chuẩn bị tâm lý, bằng
mọi cách phải luôn bảo vệ sức khỏe của mình, bảo vệ sức chiến đấu, lúc nào
cũng sẵn sàng tâm lý chém giết.
Lúc này, ở ngoài hành lang đã bắt đầu truyền những tiếng động “xột xoạt” của
những người còn sống.
Từ âm thanh những bước chân này vang lại, Trung có thể đoán rằng họ có ít nhất
2 người và đang chạy không ngừng lên cầu thang, hướng thẳng đến chổ cậu.
-Trần Trung! Mày ở đâu? Một giọng nói vang lên.
Trung khẽ động, cậu nhận ra người gọi tên cậu chắc chắn là Nguyễn Văn Cường –
một người bạn cậu quen biết trong khóa.
-Tao ở đây! Trung hét lớn rồi nhanh chóng nắm chặt lấy thanh đao đi ra khỏi phòng.
Lúc này, ở phía cầu thang hướng xuống tầng 4 là 3 người. Trong đó, 2 người
đang dùng gậy gộc không ngừng cản bước chân tang thi đang ào ào xông lên, còn
thằng bạn của cậu – Cường đang hướng về phía phòng cậu chạy tới.
Nhìn thấy Trung chạy ra, Cường nói lớn: -Mày còn sống sao?
-Không thấy sao còn hỏi mày! Trung cười tươi.
Trong thời buổi tang thi đầy rẩy thế này thì việc biết được còn có người, mà
đặc biệt là bạn bè quen biết còn sống lại càng tạo nên niềm vui không tả.
Nhưng không chờ 2 người kịp ôm nhau một cái thì một người bên kia chợt hét
lớn: -Đ*t mẹ! Qua đây giúp tụi tao! Tụi nó đông quá!
Hai thằng nhìn nhau, cười gật đầu rồi vội vàng hướng phía bên cầu thang xông
tới.
*Lời tác giả: Cảm ơn bác nào đó đã cho em 10 điểm, 1 Like và 1 phiếu ạ :V
….Cầu Like, cầu điểm, cầu phiếu =[[