Nhiệm Vụ Ẩn Dấu.


Người đăng: hibikiakirasouma

Sau khi ăn trưa xong, năm người mỗi người một gốc ngồi nghĩ ngơi, dưỡng thần,
bỗng xung quanh của Thiên Quân có một nguồn hồn lực dao động mạnh mẽ khiến mọi
người tỉnh dậy.
Có chuyện gì vậy Bối đại ca?
Hoắc Vũ Hạo là người tỉnh dậy cuối cùng, nhìn vào Thiên Quân rồi nhìn qua bọn
Bối Bối đang đứng kế bên hỏi.
_Cậu ấy không có chuyện gì đâu, hẵn là đột phá mà thôi?
Chưa đợi Bối Bối trả lời, Thanh Thiên tự tiếu phi tiếu trả lời câu hỏi của Vũ
Hạo.
Hồn lực ba động xung quanh Thiên Quân lấy hắn làm trung tâm tạo thành một vòng
xoáy khiến Bối Bối cùng Đường Nhã kinh ngạc thốt lên:
_Hồn lực hóa thực? Không thể nào.
_Nguy, mọi người mau tránh ra,...
Bối Bối hét lớn rồi ôm ngang eo của Đường Nhã vẫn còn đang kinh ngạc nhảy ra
xa, Thanh Thiên cũng bắt lấy Xích Vương cùng Vũ Hạo đang mờ mịt đứng như trời
trồng nhảy ra chỗ khác.
Grao!
Một tiếng hống vang lên, từ trong vòng xoáy đúng hơn là từ trong người Thiên
Quân xuất hiên hai con rồng một vàng một đen bay lên trời gầm rống.
Uỳnh!
Một Tiếng nổ lớn vang lên, xung quanh chỗ ngồi của Thiên Quân khoảng cách 1
dặm không còn cái gì cả, tất cả cây cối, hồn thú đều biến mất không còn gì
hết, nhưng cả người Thiên Quân vẫn tuấn dật như trước không dính chút bụi nào.
Thiên Quân từ từ mở mắt ra, đôi mâu màu xanh trong như nước giờ lại biến thành
tử sắc yêu mị hấp dẫn mọi người, từ trong không khí truyền đến một nguồn nhiệt
độ lạnh băng làm cả bọn Bối Bối đứng từ xa rét run.
Thở ra một hơi, Thiên Quân đứng dậy, môi khẻ nhếch lên tạo thành một đường
cong hoàn mỹ, đi về phía của cả bọn Bối Bối nói:
_Thành công đạt đến cấp 51 bây giờ đệ là hồn vương ngũ hoàn rồi.
_Không Thể nào? Đệ chưa hấp thụ hồn hoàn sau có thể lên tới Hồn vương?
Đường Nhã cả kinh nói.
_Thật ra vũ hồn của đệ cùng với vũ hồn của Thanh Thiên giống nhau đều là Thần
thú đỉnh cấp nên có công năng tạo ra hồn hoàn phù hợp với thân thể của đệ, nên
đệ không cần phải đi liệp sát hồn thú.
Thiên Quân nụ cười như gió xuân nhìn vê phía Đường Nhã giải thích.
_Thì ra là thế...
Đường Nhã gật gật đầu rồi nói tiếp:
_Suýt nữa thì quên, Bối Bối cậu nói cùng ta đi tìm hồn hoàn cho tớ mà, phải
nhanh lên mới được.
_Cái này tỉ khỏi cần đi đâu xa,... Xích Vương đi tìm hồn thú khoản nghìn năm
trở lên phù hợp với tiểu Nhã tỉ mang về đây đi, nếu có thể bắt thêm vài con về
đây tối nay ta làm cơm.
Nghe nhắc đến mình, Xích vương đang nằm trong lòng của Đường Nhã bỗng nhảy
xuống đất hai mắt sáng lên nhìn Thiên Quân nói:
_Tuân lệnh! Chủ nhân đợi chút, ta sẽ về ngay,...
Nói xong, Xích Vương hóa về bản thể ba đầu của mình làm ba người Bối Bối giật
mình kinh sợ.
_Cái gì thế này,... sức ép thật kinh khủng…
Vũ Hạo đứng sau Thanh Thiên nên không bị ảnh hưởng nhiều còn hai người Bối Bối
thì không được tốt, họ thả ra hồn hoàn của mình cố gắng chống lại khí tức
khủng bố đó nên sắc mặt đã tái mét đi từ lúc nào.
Sau khi Xích vương hóa thành bản thể, chạy thẳng vào rừng thì sức ép kia cũng
mất đi, hai người Bối Bối sắc mặt trắng bệt ngồi xuống đất điều tức lại thân
thể.
_Phù,... Tiểu Quân à nói thật cho ta biết con sư tử của đệ là cái gì thế?
Thở ra một hơi, Đường Nhã quay sang hỏi.
_Xích vương là tam đầu sư tử Thận vạn niên hồn thú đứng thứ tám trong thập đại
hung thú, mà bất quá nó là sũng vật của đệ mà thôi, có chuyện gì sao?
Thiên Quân làm bộ suy ngẫm một chút rồi hỏi lại.
_Thập đại hung thú?
Lần này đến lược Bối Bối la lên.
_Vâng, nó đó đại sư huynh, hì hì… dễ thương đúng không?
Lý Thanh Thiên cười hì hì trả lời.
_Đúng dễ thương,...
Bối Bối đầu đổ xuống ba vạch hắc tuyến.
_Mọi người nghe ta đàn một khúc trong khi chờ tiểu xích về không?
Thiên Quân mỉm cười ôn nhu nói.
_Tiểu Quân cậu biết đánh đàn à?
Hoắc Vũ Hạo cũng góp lời.
Thiên Quân không trả lời chỉ giơ tay một cái, một cây cầm màu tím có họa tiếc
hình rồng vàng uống lượn xung quanh, từ trong cây cầm toát lên một vẻ âm u mà
bất định, tang thương mà lãnh khốc.
_Tớ cũng góp chút tài mọn.
Từ trong giới chỉ, Thanh Thiên cũng lấy ra một cây sáo ngọc màu đỏ, nhìn rất
bình thường nhưng từ trong nó phát ra khí thế vương giả trấn áp bát phương lúc
ẩn lúc hiện.
Thiên Quân dựa vào gốc cây, tay đặt lên trên những dây cầm, bắt đầu gảy, tiếng
đàn du dương, thoát tục mang theo chút tang thương cùng phiền muộn vang lên
kết hợp với tiếng sáo bay bổng làm cho tâm hồn của ba người Hoắc Vũ Hạo, Đường
Nhã và Bối Bối phiêu du theo những cơn gió đến nơi nào rồi không biết.
Hoa nở hoa rơi rơi đầy trời.
Tình đến tình đi tình tùy duyên
Nhạn đi nhạn về nhạn không đỗ.
Triều dâng triều hạ triều không yên
Đêm dài trăng sáng mộng thuyền quyên.
Ngàn vàng khó giữ bước hồng nhan
Ngắm cánh hoa xinh hoa lại nở.
Chợt e duyên đến duyên lại tàn
Dòng lệ băng giá
Như sao băng trong mưa
Cùng niềm nhớ rơi xuống vỡ tan rồi
Thời gian luân chuyển
Quá khứ đã vùi sâu
...
{Thiên Niên Duyên Tâm Nhiên}
Giọng hát của Thiên Quân vang lên, làm Hoắc Vũ Hạo, Bối Bối, Đường Nhã ba
người bất giác điều chảy nước mắt, mỗi người đều có một suy nghĩ riêng, có hâm
mộ, có lo lắng, có đau lòng,... mọi cảm xúc bất giác làm cho lòng người đau
khổ, chỉ muốn khóc không thể kiềm chế được lệ châu của chính mình
Sau một khắc giọng của Thiên Quân lặng dần, rồi dừng lại. Thanh Thiên nhìn
chầm chầm vào người bạn tri kỉ của mình đau lòng nói:
_Tiểu Quân,... nhiều năm qua cậu vẫn không bỏ xuống được à?
_Bỏ cái gì? Bỏ xuống đâu?
Thiên Quân nhẹ nhàng hỏi lại, giọng hơi run, từ lúc nào trên khuôn mặt ấy đã
chảy xuống 2 hàng lệ châu.
_Haiz… Nhiên Nhi quả thật hạnh phúc khi yêu cậu…
_Đừng nhắc nữa! Cô ấy yêu tớ không phải là hạnh phúc, mà chỉ có đau khổ cùng
nguy hiểm thôi! Mà chính tớ là người mang lại đau khổ cho cô ấy…
Nghe câu nói của Thanh Thiên, Thiên Quân quát lớn.
Nghe Thiên Quân quát, ba người kia chợt tỉnh dậy từ trong dòng suy nghĩ của
chính mình.
_Tiểu Quân có chuyện gì vậy?
Đường Nhã lau nước mắt trên khóe mắt của mình hỏi Thiên Quân.
_Tiểu Nhã lão sư không có chuyện gì hết, chỉ là nhớ lại một chút chuyện cũ
thôi…
Thiên Quân mỉm cười trả lời.
Từ trong rừng, Xích vương mỗi đầu ngậm một con hổ lớn đi ra, trên lưng còn
cỏng theo một con rắng màu xanh lam dài 3 thước đang ngất xủy đi ra.
_Lam Ngọc Mạn Đà La Xà nghìn năm ?
Bối Bối nhìn thấy con rắn thì cả kinh kêu lên.
Đặt ba cái xác hồn thú cùng con Lam Ngọc Mạn Đà La Xà xuống đất, Xích Vương
hóa thành con sư tử con nhỏ chạy lon ton đến bên người của Thiên Quân hai mắt
sáng rực gật gật đầu nhìn hắn.
Thiên Quân mỉm cười, nụ cười như một làn gió xuân, đưa tay lên xoa xoa đầu của
xích vương nói:
_Đấy là Lam Ngọc Mạn Đà La Xà một nghìn năm trăm năm cùng ba con Kim Mao sư Hổ
một nghìn chín trăm năm hồn thú, con rắn thì tiểu Nhã lão sư giết nó rồi hấp
thụ đi nó chỉ bị ngất cùng bị phong ấn tu vi không thể nào cử động nữa, còn ba
con hổ kia thì tối nay chúng ta sẽ có một bữa ăn bổ dưỡng rồi đấy, thịt của
Kim Mao Hổ rất có lợi cho việc tăng cường thể chất, chúng càng bị đánh thì
thịt chúng càng mềm, càng ngon a…
Khi Đường Nhã hấp thụ xong trời cũng đã tối, Thiên Quân cùng Vũ Hạo bắt tay
vào việc làm bếp, người thì nướng cá người thì làm thịt hổ, cả hay phối hợp
với nhau rất ăn ý làm cho mọi người trố mắt ngưỡng mộ. Rất nhanh một bàn đầy
thức ăn bổ dưỡng thơm lành đã trình diện làm Đường Nhã, Xích Vương cùng Thanh
Thiên hai mắt sáng rực bắt đầu cuộc chiến tranh giành thức ăn của hai người
một thú...
Sau khi Thiên Quân cùng Bối Bối đặt chén xuống thì ba người à không hai người
một thú cũng “rữa tay gác đũa” nằm về các phía.
_Tiểu Quân,... phải nói nếu đệ cùng Vũ Hạo mở quán ăn chắc chắn các nhà hàng
cao cấp trên đại lục chắc chắn phải đóng cửa mà quán của hai người cũng chật
nức vif quá nhiều khách hàng, khi đó hai đệ sẽ là hai phú hào giàu nhất đại
lục.
Đường Nhã giơ ngón tay cái lên và nói.
Đệ sống một mình từ nhỏ nên mây chuyện này làm cũng tạm,... ý của tỉ hay đó
tiểu Nhã lão sư nhưng rất tiếc đệ không có hứng thú với chuyện mở quán ăn.
Thiên Quân đang ngồi uống trà, trò chuyện với Bối Bối cùng Vũ Hạo, thì nghe
được lời nói của Đường Nhã thì quay qua nói.
Buổi tiệc đêm khuya kết thúc trong tiếng cười, mọi người đều nhắm mắt dưỡng
thần còn Thiên Quân thì tiến vào hệ thống.
_Thiên Quân, ta cảm nhận mình có chút đột phá nên phải ngủ say một thời gian,
đây là một đạo thần niệm của ta, khi ngươi gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng
thì hãy bóp nát nó ta sẽ xuất hiện.
Mỹ Đổ Toa một thân tử sắc y xuất hiện bên cạnh Thiên Quân mở lời nói.
_Được, có gì cần ta giúp thì cứ nói đi, ta nhất định sẽ giúp, ngươi ngủ đi.
_Ừ.
Mỹ Đổ Toa gật đầu rồi biến mất.
Thiên Quân mở ra bảng nhiệm vụ.
“Nhiệm vụ: Trở thành học viên của Sử Lai Khắc học viện.
Thời hạn: 1 tháng
Phần Thưởng: 1 vạn điểm hệ thống, 3 viên huyền thủy đan.
Thất bại: Hệ thống đóng cửa 1 năm, điểm hệ thống về 0, Thu hồi một món trang
bị bất kì.
Tiến Độ: 90%”
“Hoàn Thành nhiệm vụ ẩn dấu: Đường Môn Đệ tử”
Thiên Quân đang nhìn vào nhiệm vụ của mình thì từ trong hư không một thanh âm
máy mót vang lên.
“Phần thưởng: Tinh thông tất cả các môn công pháp, kỹ năng của Đường Môn, Ám
Khí Bạo Vũ Lê Hoa Châm cấp bậc thất phẩm địa cấp, tiếp thu kỹ năng sống luyện
khí trung cấp, mở ra thiên phú hệ thống.”
Nghe thấy phần thưởng, Thiên Quân hưng phấn cười to.
”Xét thấy kí chủ cấp độ chưa đủ tạm thời niêm phong Thiên Phú Hệ Thống, tịch
thu Bạo Vũ Lê Hoa Châm.”
Nghe xong vế sau, Thiên Quân Bực mình chữi to.


Bách Chiến Đế Thần - Chương #7