Người đăng: Nhionelove

Không ai có ý kiến nên cả đoàn lại bắt đầu tăng tốc di chuyển. Tuy ban nãy
nghỉ ngơi khá lâu nhưng sau khi bổ sung đầy đủ năng lượng một lúc sau bọn họ
cũng đến được biên giới của đế quốc Thiên Hồn và Tinh La. Trước mặt là một
quân doanh quy mô lớn.

Đới Thược Hành thả Hoắc Vũ Hạo xuống rồi một mình đi vào quân doanh. Bọn họ
không vào quân doanh nhưng Đới Thược Hành đã vào đấy mượn được hơn mười cái
Hồn Đạo Khí phi hành chuyên dùng trong quân đội.

Hồn Sư muốn phi hành trừ những Hồn Sư có Võ Hồn trợ giúp, số còn lại đều phải
đột phá được bảy Hồn Hoàn mới làm được. Tuy nhiên phi hành bằng cách đó chỉ
thuần túy dựa vào Hồn Lực nên không thể đi xa được. Chỉ có cường giả siêu cấp
Phong Hào Đấu La mới có khả năng phi hành đường xa được.

Nhưng sau này Hồn Đạo Khí xuất hiện và càng lúc càng phát triển, cuối cùng
Hồn Đạo Khí phi hành cũng ra đời ở đế quốc Nhật Nguyệt. Khi đó nó từng mang
đến nhiều rắc rối cho hai đế quốc tiếp giáp với đế quốc Nhật Nguyệt là Tinh La
và Thiên Hồn.

Sau đó hai nước này gần như dốc hết toàn lực bắn hạ nhiều Hồn Đạo Khí Phi
Hành của đế quốc Nhật Nguyệt rồi dùng nó làm bản mẫu rồi nghiên cứu và chế tạo
là trang bị tương tự.

Hồn Đạo Khí phi hành dĩ nhiên cũng giống như những Hồn Đạo Khí khác, chỉ
có Hồn Sư mới có thể sử dụng, giá của mỗi cái không rẻ một chút nào.

Tuy nhiên Hồn Sư cũng phải ngoài bốn Hồn Hoàn mới có thể dùng được. Số lượng
của nó trong quân đội cũng không nhiều, dù sao, Hồn Sư hơn bốn Hồn Hoàn ở
ngoài rất là hiếm.

Hồn Đạo Khí phi hành của đế quốc Tinh La có chút cồng kềnh, bản thân nó dài
chừng một thước, rộng khoảng nửa thước, bề dày đến một thước, y hệt một cái
hộp cỡ lớn. Hai bên là hai cánh được xếp gọn lại, hai đôi cánh này nếu mở rộng
ra có thể dài đến bốn thước. Như thế mới đủ đảm bảo có thể giữ được thăng
bằng.

Các đệ tử nội viện đã từng sử dụng rồi nên không cần hướng dẫn nữa, Đới Thược
Hành chủ yếu chỉ dạy cẩn thận phương pháp sử dụng cho các đệ tử ngoại viện
thôi.

Bước quan trọng nhất trong quá trình sử dụng Hồn Đạo Khí phi hành chính là
cất cánh bay lên. Bởi vì lúc đó cần rót Hồn Lực một cách chính xác để lấy đà
bắn lên, sau khi bay lên trời rồi mới mở rộng cánh ra. Sau đó bọn họ chỉ cần
thông qua Hồn Đạo Khí thúc đẩy năng lượng là có thể phi hành.

Bất quá không dễ khống chế một chút nào. Sở dĩ nó cần Hồn Sư có bốn Hồn Hoàn
mới sử dụng được cũng vì chỉ có hồn sư trên cấp 40 mới đủ Hồn Lực duy trì đến
độ cao cần thiết. Nếu không đủ độ cao, lực đẩy sẽ không đủ đừng nói chi đến
chuyện phi hành.

Lần này có đến 5 người chưa đạt yêu cầu tính cả Tương Âm. Nhưng Tương Âm, Nhạc
Miên Linh và Đường Vũ Đồng từng dùng cánh bay nên sử dụng Hồn Đạo Khí phi
hành cũng không khó khăn lắm.

Hoắc Vũ Hạo và Tiêu Tiêu thì cũng không phải là hết cách, cách khắc phục đơn
giản vô cùng. Chỉ cần có người kéo bọn họ lên độ cao nhất định, sau đó bọn họ
sẽ có thể dễ dàng khống chế Hồn Đạo Khí phi hành.

"Các đệ tử ngoại viện luyện tập một chút đi, các đệ tử nội viện thì đi theo
chỉ dẫn và bảo vệ bọn chúng." Vương Ngôn nói.

Tương Âm bình tĩnh thử nghiệm rồi lại bình tĩnh bay lượn xung quanh một lát.
Trong lòng nàng cũng bình tĩnh mà nghe các vị "khách trọ" cùng nhau "đàm đạo".

"Không ngờ con người nghĩ ra được cả thứ này? Có cái này không phải tương
đương với chuyện mọc ra một đôi cánh sao?" Băng Đế giật mình nói.

"Sự cường đại của nhân loại chính là sự sáng tạo. À, ta không định bao gồm sự
não bổ của bọn chúng." Tử Luân đứng đắn đáp.

"Con người tạo ra nhiều thứ như thế chưa đủ phục vụ cho bọn chúng sao? Tại sao
phải giết chúng ta? Hơn nữa giết Hồn Thú chúng ta mà không hề có một chút ý
thức tội lỗi." Tuyết Đế nói, trong giọng nói mang theo hận ý.

"Con người là nguồn gốc của ác độc và lương thiện. Con người không chỉ giết
Hồn Thú mà còn cả con người như họ. Ta cũng là một con người." Tương Âm u sầu
nói.

Trong tinh thần thức hải 3 kẻ kia trầm mặc, họ hiểu ý của Tương Âm. Tương Âm
là con người, sẽ giết Hồn Thú và cũng sẽ giết con người. Nàng cũng chẳng có
thiện lương hơn ai.

Họ bắt đầu phi hành nhưng nởi vì ban nãy chuẩn bị mất nhiều thời gian nên khi
bọn họ hạ xuống trời đã dần tối đen.

"Không được rồi, cứ tiếp tục thế này sợ sẽ đến không kịp mất, thôi lát nữa để
lão phu giúp các ngươi một đoạn."

Giọng nói của Huyền lão đột nhiên vang lên, sau đó ông từ tốn bước ra từ rừng
cây giống như ông đã có mặt ở đây từ rất lâu rồi.

"Có điều, ta hơi đói bụng, trước khi đi tiếp các ngươi nên biết phải làm gì
rồi chứ?"

Huyền lão tươi cười đi đến bên cạnh Hoắc Vũ Hạo, sau đó có chút thích thú
vỗ vỗ vai hắn. Lúc này không cần Huyền lão ra lệnh, mọi người lập tức đi làm
nhiệm vụ của mình.
Tối nay tuy không bắt được cá nhưng có khá nhiều thú rừng, trái cây dại và
măng tươi nên bữa tối cũng vô cùng thịnh soạn. Tất cả điều vô cùng hài lòng.

Cả nhóm mất một canh giờ để xong bữa cơm tối. Lúc này Hồn Lực của bọn họ cũng
đã khôi phục bình thường nên mặc dù trời đã tối đen nhưng cả nhóm không hề
lãng phí thời gian mà lập tức lên đường. May mà đêm nay trăng khá tròn nên tầm
nhìn không bị ảnh hưởng nhiều lắm.

Vương Ngôn đưa cho bọn họ một sợi dây thừng thật dài, sợi dây thừng này dài
hơn 30 thước phía trên còn có mấy cái móc cài có thể móc vào từng vị trí ở
ngực, bụng hoặc đùi.

Bọn họ lập tức nhận lấy sợi dây thừng rồi móc vào người. Lúc này bọn họ mới
phát hiện sợi dây thừng này được làm chuyên dùng cho Hồn Đạo Khí Phi Hành
trong trường hợp có những Hồn Sư chênh lệch tu vi cùng phi hành có thể giữ tốc
độ nhanh hơn một chút. Mà đầu của sợi dây thừng đó là móc vào Huyền lão.

"Đám nhóc kia, lát nữa các ngươi chỉ cần cố gắng bảo vệ bản thân là được. Sau
khi lên không trung nhớ phải giữ thăng bằng như ban nãy, sau khi nghe lệnh của
ta lập tức dùng Hồn Lực bảo vệ cơ thể tránh bị luồng khí lưu đập vào cơ thể bị
thương đấy, hiểu chưa?"

"Đã hiểu." Tất cả đồng thanh.

Không biết ở đâu Huyền lão có được một cái Hồn Đạo Khí Phi Hành mỏng. Một
đôi cánh màu đỏ sậm xuất hiện, đôi cánh này không lớn lắm chỉ dài khoảng hai
thước thôi nhưng phía sau cánh có đến 12 cái lỗ phun khói.

Ngay cả Hồn Đạo Khí Phi Hành chuyên dùng của quân đội chỉ cũng có hai lỗ
phun khói thôi, của ông đến 12 cái để làm gì đây?

Khi tất cả mọi người đều đã bay lên không giọng nói của Huyền lão lại vang
lên:

"Chuẩn bị xong chưa? Ba, hai, một. Đi nào." Huyền lão vừa hét xong, 12 cái lỗ
phun khói liền phóng ra 12 luồng sáng màu trắng.

Từng tiếng ồ ồ không ngừng vang lên làm tai khiến Tương Âm không nghe rõ được
âm thanh xung quanh, nhất thời khiến nàng cảm thấy có chút khó chịu.

Lúc này nếu chỉ đơn giản dùng Hồn Lực bảo vệ cơ thể là không đủ, nàng lập tức
tách gió khiến áp lực của các dòng khí giảm đi, sự khó chịu cũng vơi bớt phần
nào.

Di chuyển bằng tốc độ khủng bố này khiến quang cảnh xung quanh chỉ thấy còn
một màu tối đen, thậm chí ngẩng đầu lên nhìn cũng không thấy được ánh trăng
phía trên cao nữa.

Nếu ban nãy cả nhóm phi hành suốt một canh giờ chỉ được 500 dặm, thì lúc này
một canh giờ phi hành lại trên cả ngàn dặm.


Bách Bộ Xuyên Dương - Chương #62