Người đăng: Nhionelove

Không để ý đến biểu cảm của bảy người đội dự bị, Mã Tiểu Đào nói tiếp:

"Vùng núi này rộng khoảng 4.500 thước, là vùng đất sinh ra từ vụ va chạm giữ
hai đại lục, bởi vậy còn có tên là Minh Đấu sơn mạch.

Khoáng sản ở đây phong phú vô cùng, hàng năm sản xuất ra hơn 10 loại khoáng
sản quý hiếm. Vì thế hai đế quốc Tinh La và Nhật Nguyệt luôn vì Minh Đấu sơn
mạch mà chiến tranh liên miên. Về phía đế quốc Tinh La chắc hẳn không giúp
được gì nhiều cho chúng ta đâu.

Trước khi chúng ta lên đường đã thông báo cho quân đội canh giữ Minh Đấu sơn
mạch ở đế quốc Tinh La rồi. Khi chúng ta đến bọn họ sẽ cung cấp cho chúng ta
bản đồ và tin tình báo mới nhất.

Nếu không có vấn đề gì thì bây giờ chúng ta bắt đầu xuất phát đi đến đó bằng
tốc độ nhanh nhất. Mọi người cất chiếc nhẫn kia vào đi, khi nào thi hành nhiệm
vụ mới lấy ra đeo vào."

Mọi người ồn ào chuẩn bị sau khi thấy mọi chuyện xong xuôi hết rồi Mã Tiểu Đào
lại nói tiếp:

"Những người có tu vi thấp rất dễ làm chậm trễ tốc độ của mọi người, chúng ta
không thể đi theo tốc độ của các ngươi được.

Nên từ giờ ta sẽ giúp đỡ tiểu Linh, Đới Thược Hành, ngươi giúp Hoắc Vũ Hạo đi,
Lăng Lạc Thần thì lo cho Tiêu Tiêu. Còn Vương Đông thì đi cùng tiểu Âm, ta tin
vào tốc độ của tiểu Âm. Xuất phát."

Từ khi để Mã Tiểu Đào giải thích nhiệm vụ Huyền lão đã không lên tiếng nữa.
Mọi chuyện đều do Mã Tiểu Đào quyết định, điều này chứng tỏ ông hoàn toàn tin
tưởng vào khả năng chỉ huy của nàng, đồng thời đây cũng là một phương thức rèn
luyện cho nàng.

Ngọc không mài không sáng. Nhiệm vụ giám sát lần này cũng là lần rèn luyện khả
năng lãnh đạo cuối cùng của nàng trước khi bắt đầu bước vào cuộc thi Đấu Hồn
Đại Tái.

Mã Tiểu Đào ôm lấy Nhạc Miên Linh rồi phóng người bay lên. Đới Thược Hành và
Lăng Lạc Thần cũng làm động tác tương tự giúp đỡ Hoắc Vũ Hạo và Tiêu Tiêu
tăng tốc.

Khi mọi người đồng loạt tăng tốc thì mới thấy rõ được sự mạnh mẽ của các đệ tử
nội viện. Đường Nhã và Giang Nam Nam phải cố hết sức mới theo kịp nhưng cũng
vất vả vô cùng.

Tương Âm thì lại khá dễ dàng. Sự ngăn cản của không khí không hề có ảnh hưởng
đối với nàng nên nàng di chuyển rất nhanh.

Mã Tiểu Đào tuy rằng phải mang theo Nhạc Miên Linh nhưng tốc độ vẫn nhanh
nhất. Thậm chí còn phải giảm chút tốc độ để cả nhóm có thể di chuyển cùng nhau
nữa. Tốc độ của Võ Hồn Tà Hỏa Phượng Hoàng đúng là không thể xem thường.

Cả nhóm liên tục di chuyển mãi đến giữa trưa mới dừng lại nghỉ ngơi, các đệ tử
nội viện vẫn thoải mái như thường, cùng lắm hơi thở dốc một chút. Còn 2 người
phải đuổi theo kia đều ướt đẫm mồ hôi, trừ Tương Âm mồ hôi đều bị gió thổi
khô.

Giang Nam Nam dù sao cũng là Mẫn Công hệ Chiến Hồn Sư nên dáng người vô cùng
gọn gàng, nàng chẳng qua hơi mướt mồ hôi một chút. Đường Nhã thì thảm hơn,
tuy nhiên chuyện cố hết sức thế này dường như khiến nàng rất vui.

"Hoắc Vũ Hạo, thể hiện tài năng cho chúng ta xem đi." Nhạc Miên Linh vừa
nhảy ra khỏi cái ôm của Mã Tiểu Đào thì lập tức quay sang nói với Hoắc Vũ
Hạo.

"Hả? Tài năng gì?" Hoắc Vũ Hạo giật mình hỏi.

"Còn có thể là gì nữa? Đương nhiên là nấu nướng rồi. Lúc trước đến chiều tối
là ngươi lại ra cổng học viện bán cá nướng kiếm tiền đóng học phí mà." Nhạc
Miên Linh nói tiếp.

"Được, được, ta đồng ý. Tay nghề nấu nướng của tiểu Hoắc rất tuyệt vời." Đường
Nhã hưng phấn nói.

"Ta cũng nấu ăn rất ngon!" Giang Nam Nam đứng ở bên cạnh nhỏ giọng nói, Đường
Nhã liếc về phía nàng cười không nói.

Lúc này tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Hoắc Vũ Hạo, ngay cả Huyền
lão cũng không ngoại lệ. Từ lúc bắt đầu tăng tốc liền không thấy bóng dáng của
ông đâu, vừa ngồi xuống nghỉ ngơi ông lại xuất hiện, tay cầm hồ lô rượu tay
cầm đùi gà như trước.

"Có điều không có nguyên liệu làm sao mà nấu được. Với lại đệ chỉ biết làm một
vài món đơn giản thôi, gia vị đệ cũng có mang theo sẵn rồi." Hoắc Vũ Hạo
bối rối nói.

"Cái này đơn giản thôi." Huyền lão không biết từ lúc nào đã đi đến bên cạnh
Hoắc Vũ Hạo, lão vừa lên tiếng liền dọa hắn suýt ngất.

"Tiểu Đào ngươi đi nhóm lửa. Đới Thược Hành, Trần Tử Phong, hai ngươi đi bắt
cá, càng nhiều càng tốt. Lăng Lạc Thần với Tây Tây thì đi bắt một chút thú
rừng. Dương Công Mặc ngươi đi cùng hai đứa nó luôn đi."

"Huyền lão, còn đệ tử?" Diêu Hạo Hiên vội vàng ưỡn ngực xung phong nhận việc.
Huyền lão tức giận trừng mắt nhìn hắn.

"Ngươi? Ngươi ngoan ngoãn ở đây cho ta. Chẳng lẽ muốn ta ăn cái thứ ngươi nhả
ra sao?"

"Ách... thật ra cũng rất vệ sinh mà..." Diêu Hạo Hiên nịnh nọt nói.

"Không muốn nhịn đói thì làm mau lên. Hoắc Vũ Hạo hôm nay là đầu bếp, những
người còn lại đi nhặt củi, đừng có mà lười biếng." Nói xong Huyền lão liền đi
đến bên cạnh Hoắc Vũ Hạo nói nhỏ:

"Cá nướng của ngươi thật sự rất ngon sao?"

"Cũng tạm được thôi." Hoắc Vũ Hạo gãi đầu nói.

"Vậy thì ta ngồi đợi lát nữa thử tay nghề của ngươi." Huyền lão gật gật đầu.

Không thể không nói, các vị tinh anh của học viện Sử Lai Khắc hoàn thành nhiệm
vụ đơn giản kia bằng tốc độ vô cùng khủng bố. Không đến 15 phút trước mặt
Hoắc Vũ Hạo đã bày đầy củi khô rồi, hắn cũng đi tìm ở xung quanh được mấy
viên đá làm tạm thành một cái bếp lò.

Lát sau, Công Dương Mặc, Tây Tây và Lăng Lạc Thần đã trở về mang theo hai con
thỏ hoang, hai con gà rừng và một con hươu béo ú.

"Bắt đầu, bắt đầu." Huyền lão phẩy phẩy cái hồ lô rượu về phía Hoắc Vũ Hạo
ý bảo hắn nhanh tay làm đi.

Hoắc Vũ Hạo giật mình khi thấy Lăng Lạc Thần sử dụng hồn lực khống chế năm
con thú lơ lửng trước mặt, sau đó như một đầu bếp thành tạo xử lý và rửa sạch
từng con. Không đến 1 phút sau, năm con thú rừng đã được làm sạch liền xuất
hiện trước mặt Hoắc Vũ Hạo.

Sau khi lột sạch da của năm con thú, Hoắc Vũ Hạo bắt đầu chế biến. Tương Âm
ở kế bên cùng Đường Vũ Đồng xem, lâu lâu nàng lại ngáp một cái.

Lát sau, một mùi hương vô cùng quyến rũ từ từ tỏa ra, các miếng thịt bắt đầu
vàng rượm. Từng giọt dầu mỡ nhỏ giọt xuống đống than bên dưới phát ra từng
tiếng xèo xèo, nhưng cũng chính những cái đó mới bay ra một mùi hương đậm đà
nhất.

Rốt cuộc Đới Thược Hành và Trần Tử Phong cũng đã trở lại. Bọn họ mang về rất
nhiều cá, Trần Tử Phong còn hái một mớ nấm. Hai người lập tức bước về phía
Hoắc Vũ Hạo, Đới Thược Hành nói:

"Vũ Hạo, chúng ta mang cá về rồi."

Hoắc Vũ Hạo ngẩng đầu lên thấy mớ nấm Trần Tử Phong đang túm trong vạt áo
không khỏi vui mừng:

"Hai vị học trưởng, đệ cần một cái nồi lớn bằng gỗ. Lăng học tỷ, phiền tỷ làm
sạch mớ cá kia đi, đừng đánh vẩy cá, chỉ cần rửa sạch nội tạng là được rồi."

"Ân."

Lúc sau năm con thú rừng đã sắp chín, đầu tiên chính là hai con gà rừng. Khi
Hoắc Vũ Hạo vừa gắp hai con gà rừng xuống liền có một bóng người chộp lấy
chạy đi xa, người kia chỉ để lại một câu:

"Còn lại cho các ngươi."

Thấy một màn này Diêu Hạo Hiên không khỏi cảm thán:

"Gà rừng cũng là gà a! Huyền lão nên đổi tên là Khiếu Kê (gà trống) lão mới
phải!"
"Ngươi muốn chết hả?"

Một giọng nói mơ hồ vang lên trên không trung, sau đó Diêu Hạo Hiên bỗng dưng
bị ai đó quăng lên chạc cây chỉ còn lại tiếng kêu gào vô cùng thảm thiết. Lúc
này Hoắc Vũ Hạo lên tiếng:

"Thỏ chín rồi."

Hoắc Vũ Hạo vừa dứt lời, hai con thỏ liền bị xé thành từng miếng thịt nhỏ.
Đây là ví dụ điển hình cho câu sói nhiều thịt ít a!

Mã Tiểu Đào thực lực mạnh nhất dĩ nhiên tốc độ cũng nhanh nhất, nàng ra tay vô
cùng thuận lợi. Còn Đới Thược Hành thì chậm hơn nàng một chút nên cuối cùng cả
hai chia sẻ một con thỏ. Dĩ nhiên Mã Tiểu Đào cũng chia phần mình cho Nhạc
Miên Linh, còn một con thỏ khác thì chừa lại cho những người khác.

Tương Âm tuy tốc độ không chậm nhưng so với Tây Tây thì vẫn còn thua kém. Nàng
nghiêm túc giành giật nên lấy được 2 cái đùi cho mình và Đường Vũ Đồng.

Đường Nhã và Giang Nam Nam còn thảm hơn nữa, nhưng nhờ Hoắc Vũ Hạo tranh
thủ trong lúc Mã Tiểu Đào và Đới Thược Hành giành giật kịp giữ lại phần cho
bọn họ.

Hoắc Vũ Hạo lúc này bắt đầu nấu canh và nướng cá. Tích tắc sau, lại một mùi
hương ngào ngạt bay ra, con hươu béo ú cũng bắt đầu chín.

Thấy bữa ăn vô cùng hoành tráng kia ai cũng hớn hở tươi như hoa. Ban đầu vốn
định ở đây nghĩ ngơi khoảng nửa canh giờ đến một canh giờ, cuối cùng thời gian
chuẩn bị cũng đã mất nửa canh giờ rồi.

Vì số cá nhiều mà con nào cũng lớn nên rất nhanh sau đó mọi người đều no nê.
Trong quá trình ăn Tương Âm còn bị hành hạ tinh thần, dĩ nhiên là bởi Tử Luân.
Hắn cứ la to về việc ăn uống, sau đó là khắc khẩu cùng Băng Đế - người lên án
hắn phiền phức.

Huyền lão vì đã ăn đến hai con gà rừng và bốn con cá nướng nên không thể uống
canh nỗi nữa. Ông đành lấy ra một cái hồ lô thật lớn rồi múc hết nửa nồi canh
vào, xong rồi còn giả vờ bảo để dành lát nữa lên đường cùng uống.

Mọi người nghe xong ai cũng không nói nên lời nhưng nhớ lại cái gương Diêu Hạo
Hiên ban nãy đành im lặng xem như không thấy.

"Chúng ta lên đường thôi!" Tương Âm dường như đã chịu đủ hành hạ từ Tử Luân,
nàng không muốn ở lại thêm chút nào nữa.


Bách Bộ Xuyên Dương - Chương #61