Người đăng: Nhionelove

Chuyện xảy ra bất ngờ khiến Tương Âm không biết làm sao, nàng cứng nhắc quay
người lại nhìn Đường Vũ Đồng.

Đường Vũ Đồng lúc này cũng nhận ra tình trạng trong phòng. Trong chốc lát nàng
cũng lặng người, cuối cùng mới khô khan lên tiếng:

"Ngươi...là nữ tử?"

"Đúng vậy, ta là nữ tử!" Tương Âm cười nói, bước chân đi đến gần Đường Vũ
Đồng.

Đường Vũ Đồng trong vô thức từ từ lùi ra phía sau cho đến khi Tương Âm đã ép
sát đến. Nhìn bộ dạng có chút ngơ ngác của Đường Vũ Đồng mà Tương Âm cảm thấy
buồn cười.

"Sau này trước khi vào nhớ gõ cửa nhé... Tiểu tỷ tỷ." Tương Âm gọi một tiếng
"tiểu tỷ tỷ" xong thì đã giơ tay đẩy Đường Vũ Đồng ra ngoài rồi đóng cửa lại.

Đường Vũ Đồng ở bên ngoài vừa bừng tỉnh sắc mặt lập tức trở nên âm trầm. Tương
Âm biết nàng là nữ tử, vậy có phải đồng nghĩa với việc biết thân thế của nàng
không? Quan trọng hơn...

"Tuổi còn nhỏ đã biết mê hoặc người như thế, sau này lớn lên không biết sẽ thế
nào đây!?" Đôi mắt Đường Vũ Đồng lập lòe sáng rồi tắt.

Trong lúc đó thì Tương Âm ở trong phòng vừa tắm vừa cười khúc khích. Giọng của
nàng lúc này trở nên trong trẻo như tiếng chuông bạc, vô cùng êm tai.

Khi nàng tắm rửa xong thì cũng gọi Đường Vũ Đồng vào. Hai người không ai nói
mà là trầm mặc đối diện với nhau. Cuối cùng Tương Âm cười lên tiếng trước:

"Bây giờ chúng ta biết bí mật của nhau rồi, cùng che giấu nhé?" Chất giọng
trong trẻo nhưng hơi trầm của Tương Âm lúc này khiến người khác nghe vào đã rõ
nàng là nữ. Lúc bình thường nàng là cố ý giấu diếm mọi người.

"Ta cũng không có ý định nói ra bí mật này, vậy nên ngươi yên tâm được rồi!"
Đường Vũ Đồng bình thản đáp lại.

"Ta vừa dùng viên Huyền Thuỷ Đan đó nên cơ thể có chút dơ bẩn, vì vậy mới tắm
rửa." Tương Âm cười giải thích.

Nghe nàng nói Đường Vũ Đồng tháo chiếc vòng tay cổ xưa màu vàng từ cổ tay
xuống đưa sang cho nàng.

"Nếu đã dùng Huyền Thuỷ Đan thì ngươi kiểm tra thử xem Hồn Lực tăng đến bậc
nào rồi. Hồn Đạo khí này của ta có thể kiểm tra Hồn Lực từ cấp 10 đến cấp 30,
ngươi cứ rót Hồn Lực vào là được."

Tương Âm cầm chiếc vòng rồi rót Hồn Lực vào. Chiếc vòng bắt đầu tỏa ra ánh
sáng màu vàng, rồi đậm dần và khuếch tán ra ngoài.

Bên mặt ngoài chiếc vòng hiện ra vài chữ, mới đầu là số 18, sau đó khẽ nhúc
nhích biến thành 19. Ánh sáng màu vàng lúc này vẫn tiếp tục đậm hơn, con số 19
cũng rung rẩy rồi chuyển sang 20. Đến lúc này thì dù Tương Âm có rót thêm Hồn
Lực nó cũng không thay đổi.

"Rất tốt, Huyền Thuỷ Đan đã giúp ngươi tăng lên 2 cấp. Với độ tuổi của ngươi
mà đã có tu vi thế này thì đã rất kinh khủng rồi!" Đường Vũ Đồng gật gật đầu.

"Cảm ơn lời khen! Cũng khuya rồi, ta ngủ đây!" Tương Âm mang theo tâm trạng
vui vẻ mà chìm vào giấc ngủ. Đường Vũ Đồng vốn còn muốn hỏi đôi chút nữa nhưng
thấy vậy cũng đành thôi.
Tương Âm vừa nhắm mắt ngủ thì đã xuất hiện trong tinh thần thức hải. Tử Luân
trước mặt nàng cũng đã thay đổi đôi chút. Chi trước bên phải của nó đã bị đồng
hóa.

"A, ngươi lại bị đồng hóa rồi à?!" Tương Âm có phần ngạc nhiên.

"Tu vi của ngươi tăng lên thì độ đồng hóa của ta cũng tăng lên. Đến khi ta bị
đồng hóa hoàn toàn thì khả năng tu luyện của ta cũng trở về như trước. Lúc đó
muốn tìm phân nửa mảnh ngọc còn lại dễ như chơi." Tử Luân kiêu ngạo nói.

"Ra vậy. Lúc này chắc ta đã có thể hấp thu phần Hồn Lực tiếp theo của Thiên
Mộng Băng Tầm rồi."

"Không cần gấp gáp! Nếu ngươi hấp thu nó bây giờ thì sẽ tăng đến cấp 23. Tăng
cấp nhanh như vậy sẽ bị nghi ngờ đó!"

"Ngươi nghĩ ta ngốc chắc. Lượng Hồn Lực này khá lớn, ta cũng cần kha khá thời
gian mới hấp thu hoàn toàn được. Vả lại ta cũng đâu có nhiều thời gian để minh
tưởng, muốn hấp thu hết lượng Hồn Lực này ít nhất cũng phải hơn 2 tháng!"

"Vậy thì tốt!"

Hôm sau...

Tương Âm thức sớm ra khỏi phòng trước. Nhưng nàng vừa rời giường không bao lâu
thì Đường Vũ Đồng cũng theo dậy.

"Ra nhà ăn không?" Tương Âm vui vẻ hỏi. Đường Vũ Đồng gật đầu.

Cả hai ra nhà ăn thì đã thấy Hoắc Vũ Hạo ở đó. Trông sắc mặt của hắn có vẻ khá
kì lạ.

"Tiểu sư đệ, ngươi làm sao?" Tương Âm lười biếng lên tiếng, giọng nói đã trở
nên trầm như trước.
"Tối qua đệ dùng Huyền Thuỷ Đan, cả người rất dơ khiến bạn cùng phòng khó
chịu." Hoắc Vũ Hạo cười khổ.

"Huyền Thuỷ Đan rất tốt, tu vi của ngươi chắc đã gần cấp 14 rồi đi." Tương Âm
tiếp tục nói.

"Vậy ạ?"

"Trong 3 tháng này khả năng vượt qua cấp 15 của ngươi khá cao rồi đó. Về cố
gắng tu luyện đi."

"Vâng!" Nghe lời Tương Âm, Hoắc Vũ Hạo vội vàng ăn xong rồi trở về phòng tu
luyện.

"Ngươi cũng định ăn rồi về tu luyện à?" Đường Vũ Đồng lúc này mới lên tiếng.

"Đúng vậy! Ngươi đã cấp mấy rồi A Đồng?" Tương Âm hiếu kỳ hỏi.

"Cấp 24, trong vòng 3 tháng này ta chắc chắn sẽ vượt qua cấp 26." Đường Vũ
Đồng nắm chặt tay.
"Ngươi bao nhiêu tuổi?"

"Vừa qua 11 tuổi!"

"Vậy là tốt lắm rồi, trước khi đến 12 tuổi ngươi sẽ đến cấp bậc Hồn Tôn thôi."
Tương Âm an ủi, Đường Vũ Đồng lúc này mới hơi lộ ra nụ cười.

Cả hai ăn xong lại vừa trở về phòng vừa nói chuyện. Chỉ trong vài ngày khoảng
cách giữa hai người bất ngờ được thu hẹp lại.

Cùng lúc đó - Hải Thần Hồ...

Một nữ hài tử cố lôi kéo một người khác từ dưới nước lên bờ. Cả 2 người đều bị
ướt đẫm. Mái tóc màu hồng của nữ hài tử bị nước làm ướt sũng, đôi mắt màu hồng
tràn đầy linh quang không ngừng chớp động.

Nữ hài tử ấy không ngừng thở dốc. Ngực theo nhịp thở mà phập phồng. Đây chính
là Nhạc Miên Linh, người cùng Tương Âm đến thế giới này.

Nói đến lúc nàng xuyên qua thì thật sự rất khổ. Lúc nàng vừa mở mắt đã thấy
mình ở một không gian toàn trắng. Chỉ có mình nàng cùng một con chim ở đang
bay là có màu sắc.

"Cuối cùng ngươi cũng tỉnh, hậu duệ của ta!" Con chim đó đang nói, giọng phát
ra giống như của một người phụ nữ.

"Cái gì mà hậu duệ nha? Ta đang ở đâu đây?" Nhạc Miên Linh chật vật đứng dậy
để rồi phát hiện cơ thể mình chỉ là của một con nhóc 6 tuổi thôi a.

"Đây là bị quy tắc của thế giới này ép buộc. Nếu ngươi không biến thành hình
dáng như bây giờ thì chắc chắn bị nó xoá bỏ. Thế giới này chính là thế giới
trong quyển tiểu thuyết mà ngươi đã đọc đó!" Như thấy được nghi hoặc của Nhạc
Miên Linh, con chim kia giải thích.

"Thế ngươi nói hậu duệ là ý gì?"

"Ta là Tất Phương, một Thượng Cổ Dị Thú, tên riêng của ta là Phương Diễm. Ta
bị phong ấn trong người các hậu duệ, mỗi một ngàn năm sẽ xuất hiện một hậu duệ
của ta. Ngươi là hậu duệ thứ 1 vạn 8 ngàn 4 trăm 50.

Ở thế giới kia của ngươi vì tình trạng linh khí ngày càng yếu đi khiến ta
không thể thức tỉnh. Nhưng ta không ngờ ngươi đột nhiên bị đưa đến thế giới
này. Lúc này ta mới có thể thức tỉnh." Phương Diễm tiếp tục giải thích.

"Thế ngươi có thể giúp ta làm những gì?" Nhạc Miên Linh bất ngờ tin Phương
Diễm vô điều kiện.
"Ở đây là một không gian riêng biệt, ta sẽ huấn luyện ngươi để có thể sống sót
trong thế giới này. Khi ngươi đã đủ tiêu chuẩn ta sẽ hóa thành Hồn Hoàn đầu
tiên của ngươi."

"Thật? Thế ta thuộc loại Võ Hồn nào thế?" Ánh mắt của Nhạc Miên Linh lập tức
toả sáng khi nghe xong Phương Diễm nói.

"Là loại biến dị, gọi là Hỏa Diệm Diêm La, thuộc hỏa hệ. Biết vậy được rồi,
mau bắt đầu huấn luyện thôi!"

Sau đó suốt 2 năm Nhạc Miên Linh phải trải qua rất nhiều cuộc huấn luyện thể
chất gian nan. Đồng thời lúc mỏi mệt còn phải tranh thủ thời gian để tu luyện.
Cuối cùng khi cấp bậc của nàng lên đến 18, Phương Diễm lúc này mới chấp nhận.

Sau khi vui mừng vì được đưa ra chưa lâu thì nàng đã phải khổ sở vì nơi nàng
đáp xuống là một hồ nước a. Hơn nữa hình như trước lúc rớt xuống hồ còn đè ai
nữa thì phải.

Nhạc Miên Linh kéo được người này lên bờ mới nhìn rõ mặt. Là một nữ tử mặc
quần áo đỏ, tóc cũng đỏ như máu. Dáng người thon thả, trên mặt là một mặt nạ
đỏ.

"Ngươi vừa ra ngoài thì đã xém chút nữa giết người!" Giọng Phương Diễm vang
bên tai khiến Nhạc Miên Linh tức điên lên.

"Còn không phải vì ngươi thả ta ra không đúng địa phương, ngươi–A..." Chưa nói
hết Nhạc Miên Linh đã kêu lên đau đớn.

Trên người nữ tử kia lúc này bỗng nổi lửa, những ngọn lửa ấy lan đến chỗ Nhạc
Miên Linh thì lập tức thẩm thấu vào người nàng. Đồng thời lửa của Nhạc Miên
Linh cũng như nước ào ào chảy vào người nữ tử kia.


Bách Bộ Xuyên Dương - Chương #18