Người đăng: Nhionelove

Đường Vũ Đồng lần này cũng không dùng hết sức chạy, nàng thả chậm lại ở tốc
độ trung bình.

Tuy Tương Âm cũng giữ tốc độ như nàng nhưng do cơ thể nhỏ hơn Đường Vũ Đồng
nên hơi bị thụt lùi ở phía sau.

Hoắc Vũ Hạo chạy phía sau Tương Âm dần dần chạy ngang với nàng. Sau 2 vòng cả
hai đã giữ vị trí cuối cùng, Đường Vũ Đồng thì vẫn ở phía trước cả hai một
chút.

Chu Y đứng bên ngoài quan sát các học viên chạy trên sân, không ai biết bà ấy
đang nghĩ gì.

Cả ba người chạy đến vòng thứ mười thì thì đã thua những người khác 1 vòng.
Tương Âm cùng Đường Vũ Đồng thì còn tốt nhưng Hoắc Vũ Hạo đã mồ hôi đầm đìa.

Nhưng mà, đến lúc này, tốc độ của các học viên phía trước đã bắt đầu chậm lại.
Thời gian càng dài, ảnh hưởng của Thiết Y càng lúc càng rõ rệt.

Vài tên học viên nam dẫn đầu giờ đều đã rớt lại phía sau, thậm chí còn bị vài
đệ tử phía sau vượt qua nữa. Từng giọt mồ hôi rơi xuống, càng lúc càng nhiều,
dần dần thấm ướt cả nền đất.

Chạy được nửa canh giờ, một nữ đệ tử có thể lực yếu kém bụp một tiếng ngã
xuống đất, nàng giãy dụa muốn đứng lên nhưng không làm được.

Đường Vũ Đồng chạy ngang ngừng lại nhìn nàng, Tương Âm và Hoắc Vũ Hạo ở phía
sau cũng theo dừng lại.

"Cố gắng đứng lên đi, chạy chậm cũng được. Chỉ cần chạy đủ hai canh giờ là tốt
rồi." Đường Vũ Đồng khuyên.

"Giờ ngươi ngừng lại cũng như bỏ cuộc trên chiến trường, bỏ cuộc...sẽ chết
đó." Tương Âm nói khiến nữ đệ tử đó nhìn qua nàng sau đó lại chuyển qua Đường
Vũ Đồng.

Cuối cùng dưới ánh mặt u u tĩnh lặng của cả hai, nữ đệ tử đó đứng dậy chậm
chạy theo. Tương Âm cùng Đường Vũ Đồng nhìn nhau, lúc này Đường Vũ Đồng khóe
miệng cong lên, trông rất vui sướng.

Có người thứ nhất tất nhiên phải có người thứ hai, có lẽ vì bọn hắn nghĩ có
Hoắc Vũ Hạo lót sàn rồi nên các học viên tuy rằng hết sức nổ lực, nhưng ý chí
lại không quá mạnh mẽ.

Mang Thiết Y nặng nề chạy từng vòng thật là một ác mộng, hơn nữa vừa bắt đầu
ai cũng dùng hết sức để chạy, thể lực cũng theo đó tiêu hao thật nhanh. Hơn
nữa, Thiết Y kia quá nặng so với độ tuổi của bọn họ.

Sau một canh giờ, đã có ít nhất 1 nửa học viên ngã trên mặt đất. Chu Y vẫn
đứng im quan sát, cũng không có ý định giục bọn chúng chạy tiếp.

Lúc này Đường Vũ Đồng cùng Tương Âm nhìn nhau lần nữa. Sau đó Đường Vũ Đồng
bắt chước theo Tương Âm, trầm giọng u u nói:

"Một tên bỏ cuộc."

"Một tên chết." Tương Âm theo đáp lại.

"Hai tên bỏ cuộc."

"Hai tên chết."

"Năm tên bỏ cuộc."

"Năm tên chết."

"Mười tên bỏ cuộc."

"Mười tên chết."

"Một đội quân bỏ cuộc."

"Đất nước...mất."

Cả hai người đều trầm giọng nói, tuy không lớn nhưng đủ cả quảng trường nghe.
Theo từng câu Đường Vũ Đồng nói, Tương Âm cũng từng câu đáp lại.

Mỗi một từ "bỏ cuộc", mỗi một từ "chết" của cả hai như đánh vào lòng của các
học viên khác. Đến khi Tương Âm nói ra từ "mất", như bị cảnh tỉnh các học viên
bỏ cuộc từng người từng người đứng dậy chạy tiếp. Tuy họ chạy rất chậm nhưng
khí thế hơn trước nhiều.

Hoắc Vũ Hạo lúc này đã gần như không kiên trì nổi nữa rồi, tuy hắn luôn chạy
đều đặn từ đầu đến giờ nhưng do tu vi hắn yếu, thể lực cũng không có gì đặc
biệt, miễn cưỡng đến đây đã tốt lắm rồi. Hắn vừa chạy, Thiết Y vừa ma sát với
bộ đồng phục, càng lúc càng nóng và đau đớn.

Xung quanh quảng trường Sử Lai Khắc, số đệ tử ngã xuống càng lúc càng nhiều,
đến cả những đệ tử chạy ở phía đầu cũng bắt đầu dần dần không chịu đựng nổi
nữa. Tiếng Thiết Y va vào đất thỉnh thoảng lại vang lên.

Nhưng nhìn hai bóng lưng kiên định của Tương Âm và Đường Vũ Đồng, tất cả lại
lần lượt đứng dậy chạy. Quá trình ấy cứ lập đi lập lại suốt hơn một canh giờ
sau đó.

Ánh mắt Chu Y từ kinh ngạc chuyển sang nghiêm nghị. Đây không phải là một lần
tôi luyện thân thể đơn thuần mà còn là một lần huấn luyện tinh thần!

Nhìn đám nhỏ 11, 12 tuổi trước mặt, khuôn mặt Chu Y hiện lên nét kiên quyết.
Đặc biệt khi nhìn hai người đang dẫn đầu là Tương Âm và Đường Vũ Đồng thì ánh
mặt bà hiện lên vẻ hài lòng.
Hiệu quả của bài học này tốt hơn so với tưởng tượng của bà nhiều lắm.

Reng... reng... reng...

Tiếng chuông tan học vang lên.

Ầm ầm...

Từng thanh âm vang lên, trong nháy mắt một đám người ngã xuống. Thanh âm Thiết
Y va chạm với mặt đất vang lên liên tiếp, y phục của các tân sinh lúc này đã
dính đầy bụi đất.

Tuy vậy trên mặt bọn hắn lại hiện lên nụ cười. Cảm giác cố gắng hết sức tuy
rất khổ, nhưng cuối cùng khi hoàn thành rồi lại mang đến sự hưng phấn kỳ lạ.

Tương Âm ngồi bệt xuống đất thở dốc, cảm giác mệt khiến nàng thở không thông.
So với cơn đau khi đánh nhau với Thiên Mộng Băng Tầm còn khó chấp nhận hơn.

Chu Y hít sâu một hơi, vẫy tay về phía xa, một gã thanh niên áo trắng tiến
đến. Hắn chỉ bước vài bước đã đến cạnh bà, gật đầu một cái rồi tiến đến đám
học viên.

Từng vòng Hồn Hoàn từ chân hắn dâng lên, ba trắng, hai vàng, hai tím, tổng
cộng bảy Hồn Hoàn.
Hắn nâng hai tay, từng vòng ánh sáng nhu hòa màu xanh lục từ lòng bàn tay hắn
tiến ra ngoài. Hồn Hoàn thứ bảy tỏa ra ánh sáng màu đen dày đặc, thân thể hắn
run lên một cái, ánh sáng kia hóa thành lá cây rồi nhanh chóng phát triển
thành một gốc đại thụ.

Tựa như có một cơn gió thoảng qua, từng phiến lá nhẹ nhành rơi xuống, không
nhiều không ít vừa đủ 91 chiếc, rơi vào người 91 học viên ban tân sinh.

Mỗi người đều cảm thấy cả người vô cùng thoải mái, cảm giác tươi mát nháy mắt
truyền khắp cơ thể. Bất luận là cơ thể nhức mỏi hay vết thương bị Thiết Y mài
rách, tất cả đều đang khôi phục bằng tốc độ kinh người.

Thậm chí cả thể lực của bọn họ cũng dần dần hồi phục. Chỉ có duy nhất Hồn Lực
là vẫn cạn kiệt như cũ, những phiến lá cây kia dường như không hề có tác dụng
với chúng.

Tương Âm là người đầu tiên hồi phục lại, sau đó là Đường Vũ Đồng. Cả 2 ngoại
trừ mặt hơi đỏ cùng chảy mồ hôi ra thì không hề có vấn đề gì khác. Đặc biệt là
đối với Tương Âm, việc đeo vòng sắt chạy bộ nàng quen thuộc đến không thể quen
thuộc hơn.

Bích quang lượng lờ, một lúc sau, 91 phiến lá cây lần lượt biến mất. Bóng cây
đại thụ che trời kia dần dần tan biến, nháy mắt lại trở về hình dạng người
thanh niên áo trắng ban nãy, hắn quay sang gật đầu với Chu Y.

Chu Y xoay người sang cung kính cuối đầu với hắn. Người thanh niên kia lại
giống như lúc trước, nháy mắt đã rời đi. Từ đầu đến cuối, hắn và Chu Y không
nói với nhau một câu.

Ở dưới đất, các học viên từ từ bò lên, tuy rằng cảm giác mệt mỏi vẫn còn nhưng
thân thể đột phá cực hạn dĩ nhiên là có chỗ tốt của nó.

Chu Y nhìn đám học viên của mình từ từ đứng lên, nhẹ nhàng nói:

"Các ngươi thật làm cho ta thấy bất ngờ, cho nên, hôm nay, sẽ không có ai bị
khai trừ." Chu Y vừa nói xong, các học viên vui sướng hét lên. Nhất là những
học viên có thành tích thấp nhất, vẻ mặt họ như vừa trút được một gánh nặng
rất lớn.

"Giải tán, mỗi người mang Thiết Y của mình về luôn. Ngày mai sẽ có lão sư khác
đến dạy các ngươi khóa lý thuyết, các ngươi nên minh tưởng cho tốt, tận dụng
cho tốt lợi ích của buổi luyện tập hôm nay. Sau này, khóa học buổi trưa là giờ
của ta. Ta không hi vọng nhìn thấy trong lớp mình tồn tại một tên phế vật."

"Vâng!" Tất cả đệ tử đồng thanh đáp. Bất quá bọn họ cũng không lập tức giải
tán mà ùa đến bao vây quanh Tương Âm cùng Đường Vũ Đồng.

Do hai người ở khí chất đều giống nhau lạnh lùng nên bọn họ cũng chỉ dám đứng
ngoài nói liên miên. Tương Âm nghe họ nói đến mức choáng váng phải nắm lấy
Đường Vũ Đồng mới đứng vững.

Chừng mười mấy phút sau tất cả học viên mới giải tán, họ đều trở về ký túc xá
tắm rửa. Bộ dạng bọn họ lúc này đúng là hết sức nhếch nhác.

Tương Âm cùng Đường Vũ Đồng mang luôn Thiết Y về phòng. Lần này Đường Vũ Đồng
lại nhường Tương Âm tắm trước. Khi cả hai ra ngoài thì đã thấy Đường Nhã đang
lôi kéo Hoắc Vũ Hạo.

"Ôi chao! Tiểu Âm, chúng ta đang định ra cổng đây, ngươi đi không?" Đường Nhã
quay sang nói chuyện với Tương Âm.

"Ân, đi!" Tương Âm gật gật đầu.

"Tiểu Nhã lão sư, chúng ta sẽ đi ra cổng trường?" Hoắc Vũ Hạo hỏi.

"Phải! Cổng lớn của học viện Sử Lai Khắc ở phía đông, nơi đó có rất nhiều tiểu
thương, học viên cũng thường xuyên lui tới. Chúng ta đến đó, với tay nghề
nướng cá của ngươi không sợ không bán được, cùng lắm thì ngươi nướng ta ăn."


Bách Bộ Xuyên Dương - Chương #14