Lê Long Đãng


Những năm gần đây, hạn hán liên tục xảy ra ở các vùng quê nghèo, người nông
dân gần như chết đứng do không thể canh tác. Bóng ma chiến tranh vẫn chưa tan,
trong trăm năm đổ lại, nước Việt hết trải qua nội chiến lại phải chống lại
giặc ngoại xâm.

Nông nghiệp dường như là ngọn cờ duy nhất trong công cuộc khôi phục vị thế của
nước Việt, các đời vua mỗi năm đều ban chiếu kêu gọi toàn dân trồng lúa, tích
trữ lương thực. Chỉ tới khi vua Lê Anh Tông lên ngôi, sự kiện này mới bớt đi
phần trang trọng.

Thật khó để đánh giá hoàng thượng qua tài trị nước của mình, cha của Lê Anh
Tông, hoàng đế Lê Vũ Tông vốn là một bậc minh quân, chỉ đáng tiếc là mắc bệnh
qua đời lúc tráng niên, thái tử lúc đó mới mười sáu tuổi đã được nhường ngôi.

Giai đoạn đầu, Lê Anh Tông tỏ ra rất am tường trong việc cai quản đất nước,
nhưng dường như không ai để tâm đến điều đó, vì sức ảnh hưởng của Vô Thương
trong giai đoạn là quá lớn. Dưới áp lực từ Vô Thương, Lê Anh Tông trở thành
một vị vua nhu nhược, đắm chìm vào sắc dục.

Không lạ gì khi chỉ mới ba mươi, Lê Anh Tông đã mắc bệnh nằm liệt giường, mỗi
khi lên triều chỉ có thể nằm, tục gọi là Lê Ngọa Triều, nhà vua rất ghét cái
tên này song vẫn không thể ngăn nó lan rộng ra ngoài.

Lê Anh Tông nằm trong phòng, bên cạnh là một đống công văn chất cao như núi,
thứ mà có lẽ sẽ không được động vào. Lê Anh Tông thở dài, ái phi của gã vừa có
mang chưa lâu thì đã bị kẻ lạ dùng thạch tín hại chết.

Trong tháng này đã là ba người cả thảy, hầu như những ai phụng bồi Lê Anh Tông
sang hôm sau đều gặp phải tai ương, kẻ nào được xác định có mang thì đều bị
người khác giết hại. Nhắm mắt, Lê Anh Tông cũng đủ biết ai làm chuyện này.

Người ngoài không biết, Lê Anh Tông chính là người chịu nhiều áp lực từ phía
Vô Thương nhất, căn bệnh quái ác không rõ nguyên do của gã cũng là sau khi
uống rượu mời của Vô Thương mới mắc phải, dù rành rành như thế Lê Anh Tông vẫn
không thể làm gì Vô Thương.

Những trung thần của triều đình đều đã bị Vô Thương dùng nhiều cách để thâu
tóm, kẻ nào từ chối đứng về Vô Thương đều không có kết cục tốt đẹp gì. Nhiều
đêm, Lê Anh Tông vừa cắn răng vừa ngủ, nghĩ tới sự sỉ nhục mà Vô Thương mang
lại, gã thấy sôi hết cả máu.

Làm vua, trên đời có ai làm vua mà nhục nhã như trẫm.

“Cung công công, gọi Đãng nhi tới cho trẫm” Lê Anh Tông càng nghĩ càng tức,
bây giờ đã là canh ba, trong phòng đốt đàn hương thơm dịu vẫn không thể làm
tâm tình của Lê Anh Tông bình tĩnh lại được.

Hễ mỗi lần tức giận, cơ thể Lê Anh Tông lại đau nhức dữ dội. Đặc biệt là từ
phần hông trở xuống, cơ thể Lê Anh Tông như bị hàng ngàn, hàng vạn con côn
trùng bò vào trong xương.

Cung công công là thân tín duy nhất mà Lê Anh Tông có được, những kẻ còn lại,
bây giờ chỉ dùng cặp mắt khinh thường và đáng thương nhìn hắn. Đường đường là
một vị vua, những chuyện thế này Lê Anh Tông vẫn phải chịu đựng mỗi ngày.

Lê Anh Tông thở dài, phải gắng gượng một lúc gã mới có thể ngồi thẳng dậy.
Trong mấy mươi năm làm vua của mình, Lê Anh Tông đã đổi hoàng hậu sáu lần,
ngoài hai người đầu tiên là thật tâm yêu thương hắn, bốn người còn lại đều đã
bỏ theo Vô Thương, hoặc dù có ngủ với hắn, cũng dùng một tâm thái hết sức lạnh
nhạt.

Lê Long Đãng, con trai út của Lê Anh Tông là người mà gã đặt niềm tin vào. Tin
rằng với tài năng của thằng bé, có thể lấy lại danh dự của nhà họ Lê, giành
lại quyền làm chủ đất nước từ tay Vô Thương.

Tuy nhiên, thân phận của Lê Long Đãng lại có một chút đặc thù, với người
ngoài, Lê Long Đãng chỉ được tuyên bố là con nuôi của gã, thật chất Lê Long
Đãng xét theo lý vừa là con của Lê Anh Tông, vừa là em trai của gã.

Mọi chuyện bắt đầu từ sau khi Lê Vũ Tông qua đời, đương kim hoàng hậu lúc bấy
giờ rất trẻ đẹp, lại còn nói năng rất ngọt ngào. Lê Anh Tông không cưỡng nổi
dục tính của mình, vào một ngày trăng lên cao, gã đã mời đương kim hoàng hậu
lên trên lầu cao.

Sau đó cưỡng hiếp nàng trước mắt rất nhiều người, khi dục tính đã qua, Lê Anh
Tông vội vàng thủ tiêu hết những kẻ có mặt ở đó, riêng đương kim hoàng hậu thì
được hắn ban cho chết toàn thây.

Chính Lê Anh Tông cũng đã quên đi câu chuyện này, cho tới khi Lê Long Đãng
xuất hiện, thì ra lúc trước một thị nữ đã giả dạng hoàng hậu chết thay. Mẹ của
Lê Long Đãng sống trong bần cùng, nuôi nấng Lê Long Đãng được một thời gian
thì bị kẻ gian giết chết.

Về sau Lê Long Đãng tự học nhiều thầy mà thành tài, dễ dàng đạt được quan
trạng, lúc này khi biết sự thật từ miệng Lê Long Đãng, Lê Anh Tông đã dự định
giết nốt cậu ta, nhưng tài năng của Lê Long Đãng đã làm Lê Anh Tông phải nghĩ
lại.

Không chỉ giỏi thao lược, luyện binh Lê Long Đãng còn có thành tựu võ học
không hề kém. So với những đứa con trẻ dại và ngây ngô khác của Lê Anh Tông
thì Lê Long Đãng quá xuất sắc, cho nên Lê Anh Tông tuyên cáo nhận Lê Long Đãng
là con trai.

Vài tháng sau đó thì lập gã làm thái tử, không thể không nói Lê Long Đãng đã
làm cho Lê Anh Tông rất hài lòng, cái cách mà Long Đãng xử lý những kẻ muốn
mưu hại mình cực kỳ gọn gàng và tàn nhẫn, nhờ vào Long Đãng mà vua Lê Anh Tông
có thời gian thở dốc nhằm tìm kiếm người ủng hộ mình.

Sự xuất hiện đột ngột của một vị thái tử giỏi giang thế này làm cho số lượng
nhân sĩ ủng hộ nhà vua tăng cao, mà bên phía Vô Thương Thiên Phủ cũng không hề
có động tĩnh gì.

Lê Long Đãng đến khi Lê Anh Tông đang mãi nghĩ về tương lai xa xăm, bộ áo ngủ
trên người Long Đãng vẫn còn vương mùi nữ nhân, hai tay của hắn mang hai cái
lắc làm bằng vàng thật lớn. Đôi mắt Long Đãng hơi lờ đờ nhưng vẫn không thể
chi ngạo khí trong đó.

“Qùy đi” Lê Long Đãng chỉ phun ra hai chữ rồi tự nhiên ngồi trên ghế gỗ, ánh
mắt không thèm để ý tới Lê Anh Tông, biết con mình có cá tính như thế, Lê Anh
Tông cũng không thể làm gì hơn ngoài giả bộ không nhìn thấy.

Lưu công công vội vàng quỳ xuống, sau đó bò lại trước mặt Lê Long Đãng để cho
hắn gác chân lên lưng mình.

“Đãng nhi à, ta có chút lo lắng, nếu không tìm ra được hung thủ thì sau này
chắc ai dám tiến cung nữa. Tính tới hôm nay nữa, thì tổng cộng ta đã mất ba ái
phi, quan văn liên tục gặp tai nạn, tàn phế hết mười ba người, còn các võ
tướng thì đều gặp tai nạn qua đời, hôm trước Trương tướng quân còn ngã ngựa
chết, Trương tướng quân được xếp vào những tướng quân cưỡi ngựa tốt nhất toàn
quốc, thế thì làm gì có chuyện tự nhiên được. Ta tin là có kẻ giở trò”

“Con biết phụ hoàng lo lắng, cơ mà chúng ta có thể làm gì đây. Những gì cần
tra đã tra rồi, sau cùng hung thủ vẫn bặt vô âm tín, chi bằng chúng ta bỏ qua,
làm việc khác có ích hơn. Người chết cũng đã chết rồi, không thể làm họ sống
lại được, dù sao tương lai của nước Việt đâu có dựa vào một hai người bọn họ”

Lê Long Đãng sắc mặt không biểu tình, hắn biết phụ hoàng sẽ không làm gì hắn,
thứ nhất vì ông rất nhu nhược, thứ hai là vì dù có làm cũng chả thể làm được
gì.

Lê Anh Tông không phải là một vị vua tồi, đáng tiếc, đối thủ của hắn không
phải là một đối thủ bình thường.

“Lưu công công đã thay ta đi điều tra vài thông tin, hầu hết manh mối đều dẫn
tới hai vị sứ giả của Vô Thương” Lưu công công run người, bất chợt hắn thấy
toàn thân phát lạnh.

Lê Long Đãng nhíu mày, ánh mắt sắc bén lướt qua Lưu công công, gã đứng dậy nhẹ
nhàng nói.

“Hai người đó không phải là đối thủ chúng ta có thể nhây vào. Cho dù huy động
hết cấm vệ quân cũng chưa chắc có thể cầm chân hai người lại. Huống hồ, họ là
đại diện của Vô Thương, phụ hoàng đã quên mất chúng ta phải làm gì sao”

“Ta nhớ, phải tỏ ra bất lực, dung túng cho mọi hoạt động của Vô Thương” Lê Anh
Tông đau xót nói ra, hắn nhớ và nhớ rất rõ, chỉ là cảm giác tù túng và bất lực
như thế này khiến cho hắn tuyệt vọng, sợ rằng một ngày nào đó, hắn sẽ quên đi
ngôi vị hoàng đế của mình, không còn chút ý nghĩ chống trả nào nữa.

“Thế nhưng phụ hoàng lại cho Lưu công công đi điều tra hai sứ giả của hắn, con
nghĩ Vô Thương không thích người ta nhìn chằm chằm vào sứ giả của mình. Nếu
đổi lại là phụ hoàng, thì người có thích không?” Lê Long Đãng đứng dậy sau đó
tiến tới trước mặt của Lê Anh Tông mà nói, trong giọng nói mơ hồ mang theo một
tia trách móc.

“Không, ta sẽ rất khó chịu” Lê Anh Tông lắc đầu nói, không ai thích ruồi nhặng
bay xung quanh mình cả, bản thân hắn cũng thế, mà Vô Thương chắc chắn cũng
thế.

“Rất may là phụ hoàng chưa già, còn tỉnh táo cử Lưu công công đi làm thay
người, vẫn còn cách sửa, chỉ cần giúp Vô Thương giết ruồi, thế là coi như tạ
tội, ta không phạm tới hắn, mà hắn cũng không có lý do để phạm tới chúng ta”

Lưu công công quỳ trên đất, mồ hôi mồ kê chảy nhễ nhãi, hắn đã ở trong cung đủ
lâu để hiểu chuyện gì đang diễn ra, Lưu công công nuốt nước bọt, ánh mắt lén
lút liếc nhìn Lê Anh Tông mong rằng hắn có thể cầu tình giúp mình.

“Được, tùy con xử trí” Nhưng Lê Anh Tông không nhìn hắn, chỉ đưa tay vuốt nhẹ
hai mắt đang nhắm nghiền rồi lắc đầu tỏ ý mệt mỏi.

“Hoàng thượng tha mạng, nô tài ngu xuẩn, thái tử tha mạng, hoàng thượng tha
mạng” Lưu công công quỳ trên mặt đất, đầu liên tục dập mạnh khiến máu me chảy
ra bê bết. Nhưng Lê Long Đãng lại chả thèm nhíu mày.

Chỉ dùng một chưởng vỗ vào đầu Lưu công công khiến cho đầu hắn nổ tung, sau đó
Lê Long Đãng phủi tay như chả có việc gì.

“Con về trước, phụ hoàng ở lại nghỉ ngơi cho tốt, đừng để những việc này ảnh
hưởng tới người”

Lê Long Đãng đứng dậy phủi tay bỏ đi.

“Người đâu? Vào đây dọn cái xác”

Tiếng của Lê Long Đãng nhạt dần, Lê Anh Tông thì cứ trầm ngâm nhìn vào cái xác
không đầu của Lưu công công.

Mơ hồ hắn nghe thấy hai bên tay mình lên mấy tiếng ong ong.


Bạch Ảnh - Chương #73