Bước Ngoặt


Sáng hôm sau, khi mùi rượu trên sông còn chưa tan, những chiếc lồng đèn sau
một đêm bắt đầu rơi rụng, người ta vẫn còn đang mơ màng vì cuộc vui hôm qua
thì chợt mọi người nghe một tin đồn. Mà đó cũng không phải tin đồn, sự việc đó
xảy ra vào buổi sáng, ngay trước cửa Thiên của Vô Thương Phủ, rất nhiều người
đi ngang đã thấy.

Vị tài nữ nổi danh khắp thành Bách Hoa bị người ta giết, chặt đứt đầu treo
trước cổng, còn thân thể thì không thấy ở đâu. Người ta xôn xao hồi lâu cho
tới khi quân lính mang cái đầu đi và đuổi hết mọi người. Trong lòng mọi người
có thêm một nỗi ngổn ngang trầm mặc, có người vì thương tiếc cho cô gái tài
hoa nhưng yểu mệnh, có kẻ lại lo lắng.

Riêng Vô Thương Thiên Phủ, mọi người rơi vào trạng thái trầm mặc, ai cũng biết
mục đích của Đạm Tiên khi đến thành Kim Ngư là gặp mặt Vô Thương, người vừa
gặp ngay sáng hôm sau đã bị người ta giết, còn người không biết, quỷ không hay
mang đầu của đối phương treo trước cổng, việc này chẳng khác gì một cái tát
thật đau vào lòng tự trọng của Vô Thương Thiên Phủ.

“Tướng quân, ở bên ngoài có người tự xưng là Thạch Lưu, đã có công tiêu diệt
nghịch tặc, nay muốn tiến vào phục vụ tướng quân” Đại sảnh của Vô Thương Thiên
Phủ lúc này đã tập trung đủ những nhân vật quyền lực nhất. Vô Thương ngồi trên
ghế cao ánh mắt không chút tình cảm lướt ngang qua những kẻ bên dưới.

Hồ Điệp bên cạnh chỉ có thể châm trà đưa lên, Tử Hà là thành viên duy nhất của
Thất Sát ở đây, trách nhiệm quản lý sự kiện lần này tất nhiên cũng quy vào
hắn. May mắn là Vô Thương dựa vào việc hắn giết được Khuyết Nguyệt mà bỏ qua
cho.

“Cho vào” Vô Thương ra lệnh.

Tức thì, Thạch Lưu tiến vào, mặt mũi rất nghênh ngang, khi thấy những nhân vật
quyền lực đều tập trung ở đây thì hắn tin là mình đã quyết định đúng, người
ngoài không biết nhưng Thạch Lưu thì tin là Đạm Tiên đã bị Vô Thương giết.
Những hầu cận tinh nhuệ của Thạch Lưu cũng đứng ở ngoài, dáng vẻ cực kỳ tự
đắc.

“Hạ nhân Thạch Lưu, bái kiến Vô Thương Tướng Quân” Thạch Lưu cũng không quỳ mà
chỉ chấp tay, khuôn mặt vẫn không bớt đi vẻ kiêu ngạo. Tử Hà nhíu mày, giọng
điệu âm trầm hỏi.

“Tại sao ngươi không quỳ?” Giọng Tử Hà rất lạnh lùng, Đạm Tiên cũng là một
trong những người bạn hiếm hoi của hắn, nay cô ta chết, mà còn chết khi hắn
đang làm nhiệm vụ, việc này làm Tử Hà rất bực bội.

“Ta chỉ quỳ tướng quân thôi, còn ngươi có tư cách gì mà bắt ta quỳ” Thạch Lưu
ngửa mặt nói, sau đó chắp tay với mọi người, rồi mới quỳ một chân xuống trước
Vô Thương. Vô Thương vẫn không có bất cứ thần thái gì khác lạ, vẫn là ánh mắt
không cảm tình đó.

“Ngươi tới đây có việc gì” Khi Vô Thương lên tiếng, những người xung quanh có
cảm giác bị một ngọn núi đè lên vai, dù cố thế nào vẫn không nhúc nhích được.
Thạch Lưu lúc này mới thấy da mặt tê rần, chậm rãi cúi đầu, giọng điệu có chút
điệu thấp.

“Hạ nhân đã sớm nghe Đạm Tiên là phản tặc, làm việc không hợp tình hợp lý, vì
lợi mà buôn bạn bán bè. Người này đã bị tướng quân giết cũng là lẽ thường
tình. Thuộc hạ may mắn có được chiếc rương mà đại nhân ngài cần, còn cái Đạm
Tiên đưa tới chỉ là đồ giả” Nghe thấy lời Thạch Lưu, những người trong đại
sảnh nhất là Tử Hà bắt đầu toả ra sát khí.

“Đưa lên cho ta xem, cái rương của ngươi có cân lượng gì” Theo lệnh của Vô
Thương, Thạch Lưu chậm rãi mang cái rương trong túi áo đưa lên, chỉ là không
biết vì lý do gì mà càng tiến tới trong lòng Thạch Lưu càng thấp thỏm, hắn cảm
thấy có gì đó không ổn, có gì đó thật sự không ổn.

Khi chiếc rương đã vào tay Vô Thương, Thạch Lưu cũng không dám lui xuống mà
trực tiếp quỳ. Vô Thương mở chiếc rương gà, đây không phải là rương của hắn,
cái ấn ký trên rương được làm rất tinh xảo nhưng đồ của Vô Thương không làm từ
loại gỗ này. Thứ gỗ làm rương của Vô Thương, sợ rằng cả thiên hạ chỉ mình hắn
có.

“Xin chào” Trong chiếc rương cũng không có vật gì, chỉ có một mảnh giấy nhỏ đề
hai chữ viết vội. Vô Thương đóng chiếc rương lại, khuôn mặt vẫn không có biểu
tình. Hắn xoay người, chắp hai tay sau lưng, trầm tư không biết đang suy nghĩ
gì.

“Từ giờ, ta không muốn nghe qua bất cứ thông tin nào về Thạch Lưu Quân cả.
Mang cờ của phủ, đi dẹp sạch nơi đó, đốn hết cây, làm một lăng mộ thật lớn cho
Đạm muội. Những kẻ ở đây, các người biết phải làm gì rồi” Vô Thương vừa dứt
lời, Thạch Lưu đã vội đứng dậy quay đầu chạy ra ngoài.

Nhưng hắn chưa chạy được lâu thì đã cảm thấy hai chân mình đau nhức, khi nhìn
xuống thì đã thấy hai cẳng chân của mình đã bị xé nát. Thạch Lưu vừa định hét
lên thì cả người hắn không còn khí lực, xìu xuống. Một cây dao ngắn cắm từ cổ
họng Thạch Lưu xuyên qua bên kia.

Mấy tên lính bên ngoài khi thấy chủ của mình chết thì hoảng loạn, cả bọn chẳng
khác gì một bầy vịt. Lính của Vô Thương Thiên Phủ tạo thành một vòng ngăn, lùa
tất cả vào một góc tường, sau đó dùng trường thương đâm tất cả chết tươi. Từ
đầu tới cuối Hồ Điệp chỉ mang theo một vẻ trầm tư, chiếc hộp này, rất quen
mắt.

……….

Vô Ưu cả người đấy máu tanh, đôi mắt của nàng chỉ còn lại vẻ suy tư, Khuyết
Nguyệt nằm một góc, những sát thủ khác đều là người có ơn với hắn, sau khi thu
dẹp hiện trường mới mang xác Khuyết Nguyệt ra. Vô Ưu đứng chết trân ra đó hồi
lâu mới quyết định đi tìm Bạch Kỳ.

Qủa đúng với dự đoán của nàng, Vô Thương đang cặm cụi ở bìa rừng. Có một mảnh
đất nhỏ vừa được đắp lại, hẳn là có người nằm bên dưới. Mà Bạch Kỳ thì đang
chăm chút dùng dao tỉ mỉ khắc lên trên tảng đá đặt cạnh nấm mồ tạm bợ kia.

“Đạm Tiên” Mấy quả dại hái trong rừng là thứ đồ cúng tạm bợ nhất Vô Ưu từng
thấy, mấy bó nhang cũng phải hàng tốt, khói từ nhang bay lên khiến cho sống
mũi của Vô Ưu có chút cay cay. Bạch Kỳ sau khi khắc xong cái tên vẫn chưa đứng
lên.

Đây là việc duy nhất hắn có thể làm cho Đạm Tiên. Kể từ cái ngày Đạm Tiên bán
mình vào trong thanh lâu, chuyện đời của cô đã rẽ sang một lối khác, đừng nói
là người tốt, cho dù là tiên nhân xuống cũng khó mà điều chỉnh quỹ đạo cuộc
đời cô gái họ Đạm lại được.

Ban sáng hắn có thấy Kiêm Lan, thị nữ của Đạm Tiên gào khóc. Người ta ngăn
không cho con bé vào, nhưng chẳng biết bằng cách nào, Kiêm Lan vẫn tiến vào,
ôm chặt đầu lâu của Đạm Tiên thật lâu. Trong ánh mắt non nớt của con bé, sự
vui vẻ đã biến thành đau đớn và thù hận.

Mãi tới khi Đạm Tiên được người ta mang đi, Kiêm Lan mới quỳ ở mặt đất thật
lâu. Khi người ta đi hết, con bé mới lên xe ngựa, tức tốc rời khỏi thành.
Không biết trong lòng con bé nghĩ gì, mà cũng không biết con bé định đi đâu,
nhưng chắc chắn những hình ảnh này sẽ đi theo con bé cả đời.

“Sống chết có số, chúng ta chỉ là con người, không quyết định được” Vô Ưu ôm
lấy vai Bạch Kỳ, khe khẽ an ủi. Nàng cũng có nỗi đau của mình, nhưng nàng
không muốn làm cho Bạch Kỳ thêm nặng nề cho nên mọi buồn đau Vô Ưu đều phải tự
gánh chịu. Bạch Kỳ nắm lấy bàn tay lạnh ngắt và run rẩy của Vô Ưu.

“Ta không buồn về sống chết. Chỉ là ta cảm thấy chán nản, con người luôn cần
cái gì đó để dựa vào, mà từ trước tới giờ ta chỉ toàn chạy trốn nó. Lần này,
ta thật sự muốn thay đổi một chút,…” Vô Ưu không nói gì cả, chỉ lẳng lặng đứng
đó. Hai người ở với nhau tới tận chiều.

Bạch Kỳ định đi thì hai chân dừng lại, trầm ngâm suy nghĩ thêm gì đó. Sau đó
mới dùng dao găm khắc thêm mấy chữ vào trong tảng đá đề hai chữ Đạm Tiên.

“Xin trời ngó xuống mà coi
Lỗi sinh thân gái, biết hờn trách ai
Đạm bạc một kiếp phũ phàng
Tiên hoa đến lúc cùng tàn thành sương”

Sau khi khắc vội mấy chữ, Bạch Kỳ mới cẩn thận đọc đi đọc lại mấy lần. Vô Ưu
cũng thầm thì đọc lại mấy câu thơ không theo đường lối, nàng chỉ lắc đầu, mấy
chữ trên đó trong lòng Vô Ưu hiểu rõ giá trị của chúng. Đây không phải là bài
thơ hay, chỉ là lời xin lỗi của Bạch Kỳ dành cho cô gái đang nằm dưới đất.

“Ta muốn học thổi sáo, không biết có ai để bái làm thấy hay không” Bạch Kỳ vỗ
vai Vô Ưu, sau đó mới trầm mặc nói. Vô Ưu mở to mắt bất ngờ, trong lòng vui
sướng khác thường.

“Em chỉ biết mỗi Tiêu Tuyệt, cùng với Cầm Tuyệt hoà vào nhau. Chân chính Tiêu
Cầm Hoà Minh mới là Âm Tuyệt. Có điều, chỉ khi nào cất đàn buông dây, sáo gãy
người rời mới có thể phản bội nhau. Còn không cả đời phải gắn liền không thể
phản bội. Việc này dường như không hợp với tính cách của anh” Vô Ưu cẩn trọng
nói, những lời cả đời nàng chỉ được phép nói một lần duy nhất.

Bạch Kỳ gật đầu mà không suy nghĩ gì nhiều, Bạch Kỳ khoác tay Vô Thương mà đi.
Thời gian luân chuyển, mới đó thôi mà đã hết ngày, thành Kim Ngư đối với cái
chết của Đạm Tiên chỉ coi như một gợn sóng nhẹ. Mọi người lại hoà mình vào cái
nhịp sống cũ. Mà Thạch Lưu Quân đêm đó cũng bị quét sạch, không ai sống sót.

Khuyết Nguyệt chết đi khiến Duy Vũ Quân trầm mặc, chấp thuận chôn hắn kế bên
Cô Dung. Bạch Kỳ lập công lớn được nhận vào làm sát thủ trong Duy Vũ Quân.

Thời thế trong một đêm thay đổi rất nhiều.

Mai Hoa Đường, ngày càng nguy cấp hơn, mà Tiêu Dao Lâu lại có dấu hiệu lung
lay. Vô Thương Thiên Phủ trở nên âm trầm, thu mình lại, thậm chí còn kín hơn
cả ngày thường.

Đó chưa là gì, cách thành Kim Ngư rất xa. Ở hoàng cung, một vị thái tử không
biết từ đâu xuất hiện khiến cho triều thần rối loạn. Người này văn võ song
tuyệt, vừa xuất hiện đã được chọn làm thái tử.

Chính hắn, hắn là mấu chốt cho bước ngoặt tiếp theo của thiên hạ.


Bạch Ảnh - Chương #72