Lúc Bạch Kỳ tỉnh lại đã là sáng ngày hôm sau, không một ai trong
đám thị vệ hoàng gia bị thương ngoại trừ tên đội trưởng, còn về
phần đám nhân sĩ thì thiệt hại không biết bao nhiêu mà kể xiết.
Chớp mắt một cái qua một đêm, đồng thời hơn phân nửa số nhân sĩ ban
đầu chỉ còn là những cái xác lạnh tanh nằm trên mặt đất.
Vốn xác định ngay từ đầu là làm nghề này thì phải chịu rủi ro,
nhưng thoáng cái đã chết nhiều người như vậy làm cho bọn họ sốc,
thậm chí bọn hắn chỉ mới đi được có một ngày, mà lại bị phục
kích cách ngoài thành không bao xa.
Bọn họ giận dữ, thậm chí có kẻ muốn đòi tiền và bỏ về ngay lập
tức, vốn họ có thể chống trả với đám thích khách lâu hơn, đến khi
có người chạy vào thành gọi viện binh hay chí ít là có thể mang
theo vài tên xuống địa ngục, nào ngờ hết thảy tất cả mọi người
đều bị bỏ độc, không cần nghĩ cũng biết nhất định có gian tình.
Bạch Kỳ tỉnh dậy và thấy cơ thân thể mình ê ẩm, vạch áo ra coi thì
mới thấy lồng ngực của hắn chả biết từ lúc nào đã có một dấu
ấn hình tròn nhỏ bằng ngón tay, xung quanh da thịt tím tái và liên
tục phát ra những cơn đau âm ỉ. Bạch Kỳ tìm kiếm xung quanh một
chút, lát sau hắn phát hiện ra một đồng xu ghim sâu vào trong thân
kỳ, từ trong đồng xu vẫn còn đang nhàn nhạt phát ra hơi lạnh.
“Hơi lạnh này thật là quen thuộc?” Sau khi cậy đồng xu ra từ thân cây,
Bạch Kỳ mới có dịp quan sát nó thật kỹ, hơi lạnh này giống như là
hơi lạnh của tử thi, của xác chết lâu ngày, nó không quá mãnh liệt
nhưng lại âm trầm và làm con người ta bất giác sợ hãi.
Để có thể làm cho đồng xu mang theo âm tính như vậy, tất nhiên không
thể sử dụng làm lạnh thông thường được, kim loại thuộc tính âm hàn
nên hút nhiệt rất tốt, nhưng đồng thời cũng không thể giữ nhiệt quá
lâu, nhưng đồng xu này vẫn không có dấu hiệu ngưng lạnh, Bạch Kỳ
không đoán được chủ nhân của nó đã làm như thế nào, điều duy nhất
Bạch Kỳ chắc chắn là nó không phải từ cái bóng đen tối qua.
Bạch Kỳ không thấy tên kia tung ra một động tác nào cả, hơn nữa cái
cảm giác mà tên kia tỏ ra hoàn toàn khác với cái khí thế âm trầm
lạnh lẽo này, cho nên Bạch Kỳ nghi ngờ còn có thêm một người đứng
đằng sau nữa.
Bạch Kỳ chỉ biết lắc đầu rồi thôi, hắn không nghĩ nữa. Cái vấn đề
cần phải giải quyết bây giờ là tìm ra nguyên nhân bọn hắn bị đầu
độc, cốt là để tránh việc này xảy ra thêm một lần nữa, Bạch Kỳ
biết may mắn không đến hai lần, nếu bị phục kích lần nữa thì với
cái thân thể kiệt quệ này Bạch Kỳ chắc hẳn phải chết.
Bạn bè của Bát Chữ may mắn đều còn sống tốt, bọn họ vốn là
những người khôn ngoan và có kinh nghiệm cho nên ngay khi xảy ra sự
việc, bọn họ đều hiểu phòng thủ thì tốt hơn là tấn công cho nên
tất cả lui lại ở cùng một chỗ rồi vừa đánh vừa chạy sâu trong
rừng, Bát Chữ vốn ban đầu cũng đi theo nhưng sau đó tình nguyện ở
lại cầm chân tên sát thủ.
Vốn Bát Chữ đã nghĩ mình phải chết không thể nghi ngờ nhưng may mắn
đã có Bạch Kỳ, vốn hảo cảm của Bát Chữ với gã thư sinh lang bạt
này đã rất tốt, lần cứu mạng này càng làm cho hắn thêm tin tưởng
Bạch Kỳ, hoàn toàn đặt Bạch Kỳ ngang với những huynh đệ lâu năm của
mình.
“Mau tản ra xung quanh để tìm xem có manh mối nào không” Bạch Kỳ sau
khi biết tất cả vẫn an toàn thì mới nhẹ lòng phần nào, hắn biết
với tính cách của Bát Chữ thì huynh đệ lúc nào cũng nằm trên hàng
đầu, nếu chẳng may đám huynh đệ của Bát Chữ có mệnh hệ gì thì
Bát Chữ có thể làm ra chuyện gì cũng chẳng ai đoán được.
Bát Chữ cùng Bạch Kỳ đi ra bên ngoài nơi đóng lều, vừa ra ngoài
Bạch Kỳ cảm thấy não bộ mình thoải mái hơn nhiều, cái mùi máu
hòa với xác người trong không khí mới phần nào giảm bớt đi. Cái
mùi không khí trong lành thật sự tốt hơn rất nhiều so với mùi máu
tanh khó ngửi.
Rất nhanh, Bạch Kỳ phát hiện một sát người đang nằm sấp trên đất
lạnh, gần đó có một đầu lâu lăn long lốc cách đó không xa, đó chính
là xác của người thanh niên xới cơm hôm qua, Bát Chữ vừa thấy xác
của hắn thì lắc đầu thở dài buồn bã.
Bát Chữ rất nhanh chóng lấy ra mảnh vải cất trong túi áo, gói đầu
lâu của người thanh niên đó lại, sau đó cùng đào dùm kiếm đào một
cái hố nông rồi cho xác của người thanh niên đó xuống. Xác của
người này, không có mùi hôi tanh như của người khác, ít ra là Bạch
Kỳ cảm thấy như thế.
Máu của hắn nghe dịu dịu, và không cũng không có tí sát khí nào
bốc ra từ kẻ tội nghiệp kia. Ban đầu, Bạch Kỳ đã đặt hết nghi ngờ
lên người của hắn, nhưng khi thấy tình cảnh của người này Bạch Kỳ
đã sớm bỏ ý nghĩ đó qua một bên, so với những người khác Bạch Kỳ
lại thấy cái chết của người thanh niên này có chút nuối tiếc.
“Đầu năm sau là hắn đám cưới rồi, nương tử của hắn là một cô gái
rất tốt. Hắn cũng là một chàng trai rất tốt, trước giờ chưa từng
đụng vào dao kiếm bao giờ, một chàng trai như vậy mà lại chết, chả
bù cho gã nhân sĩ suốt ngày lang bạt, tìm cách hãm hại người khác
để sống qua ngày” Sau khi lập một nấm mồ nhỏ cho chàng trai trong
tận rừng sâu, Bát Chữ mới thở dài nói.
Ba tháng nữa là Tết, đáng lẽ ra lúc đó con người này đã có thể
thành gia lập thất, an tâm mà sống phần đời còn lại trong yên bình,
nào ngờ chỉ một đêm qua thôi đã chết thành cái xác không hồn. Bạch
Kỳ càng nghĩ càng thấy cảm thán cho những kẻ tìm yên bình nhưng
lại bị giết bởi cái khát vọng tìm yên bình của mình. Phải chi lúc
đêm qua hắn cùng uống rượu ăn thịt với đám nhân sĩ, cùng chiến đấu
bên đám nhân sĩ thì chưa chắc bây giờ hắn đã nằm ở đây.
“Tên của hắn là gì?” Bạch Kỳ nghĩ hồi lâu mới nói, Bạch Kỳ cởi
xuống cái áo khoác làm bằng lụa trắng đắt tiền, sau đó lấy trong
giày ra một thỏi mực chưa mài, cẩn thận mài từng nghiêng mực.
“Trần Niệm” Bát Chữ nói rồi, cũng không ở lại quá lâu, hắn mang
theo đầu lâu của Trần Niệm đi, hắn là nhân sĩ không quen mùi mực, nó
làm cho hắn nhớ lại cái thời mắt còn cay cay.
“Trần Niệm mộ phần, Bạch Kỳ niệm nhân sinh”
Bạch Kỳ cẩn thận múa bút, mực đen chưa khô còn đang bốc ra thứ mùi
vị của ngày xưa. Đã lâu rồi Bạch Kỳ chưa lập mộ cho ai, từ ngày
hắn đi lang bạt tới giờ, Bạch Kỳ đã sớm quen với thói của đám
giang hồ, khắc tên lên mộ đá chứ viết chữ để tặng thì đúng là từ
lâu Bạch Kỳ chưa đụng vào.
Nét chữ của Bạch Kỳ thanh nhàn mà mạnh mẽ, từng nét giống như đều
phô ra cái tâm tư của người viết, lúc thì như dòng khói phiêu lãng
trên trời, khi lại tĩnh an như sông chảy dưới đất, cha của Bạch Kỳ
từng rất tự hào về chữ của hắn, thậm chí ở giữa gian nhà còn
treo lên một câu đối do hắn tự viết.
Lúc đó nét chữ của Bạch Kỳ tuy đẹp nhưng không được như bây giờ, cứ
như bao nhiêu tháng năm lưu lạc đã mài dũa hắn thành một con người
khác. Bạch Kỳ cúi đầu chào một cái rồi mới quay đi, lúc này Bạch
Kỳ mới để ý có một miếng ngọc bội rất xinh đẹp nằm dưới đất,
ngay chỗ mà Trần Niệm lìa đời, miếng ngọc tinh xảo thu hút ánh mắt
của hắn. Bạch Kỳ nhặt lên và bỏ vào túi, xong việc, nếu còn sống
chắc chắn Bạch Kỳ sẽ trao tận tay vợ sắp cưới của Trần Niệm.
Lập mộ xong Bạch Kỳ cũng đi về chỗ đóng trại, lúc này ở đây đang
rất ồn ào. Những kẻ quá khích đã sớm muốn động thủ với thị vệ
hoàng gia, thậm chí có kẻ còn muốn lôi người ở trong toa xe ra băm
vằm.
Từ xa Bạch Kỳ đã nghe được tiếng chửi tục, âm thanh tục tằng giận
dữ từ đám nhân sĩ làm chim muông bay tan tác, vốn dĩ chưa có ai đứng
ra dọn dẹp xác chết nên mùi tanh hôi mỗi lúc một nồng nặc.
“Chắc chắn là do Trần Niệm hạ độc, từ hôm qua đến giờ có ai thấy
hắn đâu chứ?” Một thanh niên còn khá trẻ tuổi hét to, đêm qua hắn đã
mất đi hai người huynh đệ từ thuở còn nhỏ dại đế nay, Bát Chữ tiến
lên đấm một cái thật mạnh vào mặt người thanh niên kia rồi mới chỉ
vào trong cái túi vải đang đeo bên vai.
“Tính cách của Trần Niệm thế nào, các huynh đệ ở đây còn chưa
tường hay sao? Huống hồ gì, hắn cũng đã mất mạng, còn trước cả
chúng ta” Bát Chữ giận dữ hét, người thanh niên đuối lý, biết mình
không thể làm gì đành cắn thật chặt môi, tới mức máu tươi cũng đã
chảy ra.
“Thế thì tại bọn thị vệ các người, các người có mất ai đâu chứ?
Trong khi chúng ta đều chết quá nửa, chẳng phải nhiệm vụ của triều
đình là vì dân hay sao? Các ngươi không biết ra ứng cứu à?”
Đội trưởng của đám thị vệ hoàng gia, lạnh lùng cầm cánh tay cụt
khô cằn lại phía người thanh niên kai, thái độ của hắn nhàn nhạt
nhưng ai cũng nghe rõ sát ý trong đó.
“Ngươi nói như thế, ta có thể xét vào tội phản nghịch mà chém.
Nhưng ta thông cảm vì tối qua ngươi chịu mất mát cho nên ta sẽ bỏ qua,
tuy nhiên nếu lập lại một lần nữa thì đừng trách ta làm theo quân
pháp” Người thanh niên kia cũng không trả lời lại được gì, hắn tuy
là có tức giận thật, nhưng hắn chưa điên tới mức đem tính mạng mình
ra đùa cợt.
“Thế ta không làm nữa, ta không cần tiền của các ngươi. Có tiền mà
không có mạng để xài thì có ý nghĩa gì cơ chứ?” Người thanh niên
ném thanh kiếm đeo bên hông xuống đất, sau đó quay đầu bỏ đi thật
nhanh. Ý kiến của hắn xem ra được nhiều người đồng tình, hầu hết
đều bỏ vũ khí xuống đất mà bỏ đi.
“Các ngươi không được đi, các ngươi không cần tiền hay sao?” Gã dẫn
đường tức giận quát tháo nhưng chả còn ai để tâm tới lời hắn nói
nữa, từ xa vọng lại tiếng chửi mắng.
“Mẹ mày, cho bọn ta tiền nhưng có cho bọn ta mạng để sống được
không? Có bản lĩnh thì cầm vũ khí lên mà chiến đấu, chứ ở đó
quát tháo làm gì?”
“Một trăm lượng vàng” Một tiếng nói nhỏ nhẹ vang lên từ trong toa xe,
tiếp đó là một tràng ho thật dài, vẫn là tiếng ho vô lực như
thường lệ.
“Một trăm lượng vàng cho kẻ nào đi tiếp”
Giọng nói kia như có ma lực, khiến những bước chân đang vội phải
dừng bước.