12 : Ngũ Uyên Tiễn


Cái bóng đen vẫn cứ đứng chiễm chệ tại đó mà quan sát bố cục, bây
giờ người của hắn đang chiếm lợi thế, chỉ cần thêm một chút thời
gian nữa thôi, bọn hắn hoàn toàn có thể giết sạch tất cả mọi
người khi trăng lên, lúc đó với lực lượng hùng hậu chưa ai thương tổn
thì việc giết luôn đám thị vệ hoàng gia chỉ là vấn đề sớm hay
muộn.

Tuy nhiên, mọi chuyện lại bắt dầu thay đổi theo một chiều hướng
khác. Cứ mỗi lần lưỡi dao của phe hắn chuẩn bị tước đi mạng sống
của ai, thì y như rằng đều bị ngăn trở bởi một mũi tên.

Những mũi tên như có linh hồn tự biết đi tìm yếu điểm của bọn hắn
mà công kích, mỗi mũi tên bắn ra đều rất chí mạng, dù không thể
lập tức lấy mạng người khác, nhưng chỉ cần không cẩn thận thì bị
tước mất khả năng chiến đấu là chuyện thường tình.

Cái bóng đen nhíu mày, không phải là hắn lo ngại gã cung thủ kia,
chỉ là nhiệm vụ của bọn hắn bắt buộc phải hoàn thành trước khi
trăng lên, đó đã là lệnh của cấp trên, hắn không thể làm khác được.

“Tập trung vào tên cung thủ đi” Cái bóng đen nhàn nhạt ra lệnh, vừa
dứt lời lập tức mọi hành động của những bóng đen khác đều bị
ngưng trệ, không nói một lời mà tất cả đều chỉ lưỡi kiếm sang phía
Bạch Kỳ mà tiến tới.

“Hắn có tiễn pháp của Bách Nhân Tiễn Tiêu Tiến, tuy không lợi hại
bằng nhưng so ra chẳng kém bao nhiêu” Cái bóng đen bị Bạch Kỳ bắn lui
lúc nãy thình lình xuất hiện, hắn dùng tay rút nửa đoạn mũi tên
đang dính ở chân mình ra, tức thì máu phụt ra một chút.

“Nếu là Tiêu Tiến thì ngươi đã chết từ lâu lắm rồi, có kẻ nào
trực tiếp đối đầu với hắn mới cảm nhận được thực lực của hắn,
còn tên này. Ta không nghĩ là có thể so với gã sát nhân kia”

Cái bóng đen chỉ gật đầu nói, thật sự. Hắn đã từng thấy qua thế
nào là mũi tên của thần chết.

Bạch Kỳ biết mình bị chú ý thì âm thầm than khổ, trong tay hắn chỉ
còn hơn dăm ba chục mũi tên, so với hơn chục bóng đen ở đây thì không
hề thấm vào đâu cả, huống chi bọn hắn cũng không còn sơ suất mà dễ
dàng bị bắn trúng nữa.

Bạch Kỳ lộn người né một đường kiếm chém tới, tay hắn nhanh chóng
cho vào cung và bắn ra một mũi tên xé gió, mũi tên bay đi cắt một
đường qua mặt bóng đen vừa lau tới, máu tươi văng ra làm ướt một
mảng áo Bạch Kỳ.

Bạch Kỳ không chắc mình có thể cầm cự bao lâu cho nên mục đích ban
đầu của hắn là đánh càng dây dưa càng tốt, dựa vào khả năng bắn
cung của hắn cùng với thân pháp nhanh nhẹn Bạch Kỳ tự tin mình có
thể sống sót thật lâu trong hỗn chiến.

Tuy nhiên, lần này Bạch Kỳ lại trở thành mục tiêu chính được nhắm
tới, tuy nói Bạch Kỳ có phản xạ hơn người khác cũng không phải là
hắn có thể nhẹ nhàng khiêu vũ dưới biển đao núi kiếm.

Bạch Kỳ chỉ có thể chuyển phương án sang thành tấn công tổng lực,
cho dù Bạch Kỳ biết chắc trước sau gì mình cũng sẽ chết, vốn dĩ
hắn không có cái tâm lý kéo theo người khác xuống mồ, nhưng dù sao
đi nữa Bạch Kỳ vẫn rất thiết sống, chỉ còn cách duy nhất là tìm
đường sống trong chỗ hung hiểm.

Bạch Kỳ vốn đã thấy cơ thể hơi thấm mệt, do không có lương thực
tiếp tới năng lượng cho nên Bạch Kỳ khó có thể nào dùng hết sức
mình được, đó là còn chưa kể cơ thể của Bạch Kỳ sớm đã rơi vào
trạng thái mệt mỏi từ trước, điều may mắn duy nhất đó là hắn không
bị đầu độc, tức là Bạch Kỳ có thể sống sót tốt hơn người khác.

Lui ra một bước, Bạch Kỳ tìm được chỗ trống cách đó không xa, hắn
lộn một vòng để tạo thế, ngay khi vừa tiếp đất Bạch Kỳ cho vào hơn
năm mũi tên vào dây, dây cung được kéo căng ra hết cỡ. Năm mũi tên
chãi năm hướng khác nhau bắn thẳng về phía trước.

Ngay khi tên vừa rời dây thì cây cung cũng bị gãy làm đôi, vốn đây
chỉ là một cây cung quân dụng hạng thường, cho nên Bạch Kỳ cũng không
trông mong gì tới việc nó sẽ chịu đựng được lâu hơn.

Năm mũi tên bay loạn xạ trong không khí, cuối cùng lại chạm vào nhau
cùng một điểm vỡ tan ra, tạo thành mười đạo tên bay về phía trước,
những bóng đen đang tìm cách tiếp cận Bạch Kỳ phải đối hướng nhanh
chóng, có một kẻ tránh không kịp bị dính một mũi tên vào vai.

“Ngũ Uyên Tiễn? Tên này một là phải giết chết ngay đêm nay, hai là
phải thu nhận hắn, bằng không hắn sẽ trở thành Tiêu Tiến thứ hai
đấy” Cái bóng đen lẩm bẩm, có trời mới biết người trước mắt thật
sự là thù hay là bạn, tuy nhiên loại bỏ được một cái địch thủ
mạnh mẽ có giá trị hơn là thêm một người bạn lợi hại.

Dù sao sức mạnh của sự hận thù chính là thứ làm con người ta mạnh
mẽ hơn bao giờ hết. Chính thù hận chính là chiếc chìa khó vạn năng
mở ra hết tiềm năng, khuyết điểm và cả ưu điểm của con người.

“Hiệu quả không giống như ta mong đợi thật” Bạch Kỳ lẩm bẩm trong
miệng, lúc này hắn mới thấy việc nhận lời Bát Chữ đi theo đoàn
người không phải là quyết định sáng suốt của hắn, tiền thì đúng
là nhiều thật, nhưng không có mạng thì dù là có thêm ngàn lượng
vàng cũng chả có lợi ích gì cả.

“Giúp hắn” Không biết lời nói đầu tiên vang lên từ ai, chỉ biết đám
nhân sĩ giang hồ sau khi có thời gian để lấy lại bình tĩnh thì ngay
lập tức tập trung lại bảo vệ cho Bạch Kỳ, có kẻ còn khéo léo đưa
cho Bạch Kỳ một cây cung bằng gỗ tốt, cây cung tuy có vẻ sần sùi
khó nhìn nhưng thực chất lại có độ đàn hồi cực kỳ tốt.

“Cung gia truyền, chưa dám xài qua lần nào” Người đưa cho Bach Kỳ cây
cung là một người đàn ông tuổi tầm bốn mươi, nói xong hắn cũng quay
đầu dùng trường thương mà chiến đấu.

Bạch Kỳ gật đầu cầm chắc cây cung, lần này Bạch Kỳ đã tỉnh táo
hơn rất nhiều, hắn cũng có thời gian nhất định để kiểm soát đường
bắn, chỉ thấy Bạch Kỳ mở to đôi mắt ra, sau đó cẩn thận cho tên vào
dây, một tiếng dây cung rung động vang lên.

Chỉ thấy lòng bàn tay của một bóng đen bị bắn xuyên qua, máu từ
trong bàn tay ứa ra cũng không thể nào ngăn cản lưỡi dao trong tay của
hắn chém về phía trước. Bạch Kỳ lại giương cung bắn thêm một mũi
tên xuyên qua bả vai của hắn, cái bóng đen đành phải buông vũ khí mà
chạy đi, lúc rút lui hắn còn bị chém thêm mấy nhát thật sâu vào
lưng, nếu không có đồng bọn hậu thuẫn thì tên kia khó lòng sống
sót.

Một bóng đen cầm đại đao vung mạnh về phía trước, tức thì tạo ra
một âm thanh rung động trong không khí, đại đao của hắn xoay vòng tròn
rồi bay về phía trước, một gã nhân sĩ giang hồ đưa thương của mình
ra đỡ lại.

Gần như là tức thì lưỡi đao kia cắt xuyên qua người hắn, làm gãy đôi
cây thương, thân hình của gã nhân sĩ kia lập tức bị cắt làm hai nửa,
tới khi chết ánh mắt của hắn vẫn còn vẻ không cam, nhanh chóng xác
của hắn cũng như những người khác bóc khói và khô lại.

Những bóng đen khác cũng vung đao giống như vậy, tức thì thêm mấy
nhân sĩ không may mắn bị hạ sát, sức lực của bọn hắn dù hơn người
thường rất nhiều, nhưng so với mấy bóng đen thì chả bằng.

Bạch Kỳ cũng chuyển hướng tấn công sang những gã đang vung đao, lúc
đó tốc độ của bọn hắn chậm lại, Bạch Kỳ biết không thể dùng mũi
tên mà đối chọi trực tiếp với đao thép. Chỉ có cách duy nhất là vô
hiệu hóa bọn hắn từ lúc đao còn chưa rời tay.

“Ta làm phân tâm, còn các người hãy tranh thủ sơ hở mà tấn công đi”
Bạch Kỳ lên tiếng phân phối, mũi tên của hắn vừa rời dây đã bay
thẳng vào mắt một bóng đen đang vung đao, hắn đưa tay lên chịu tên,
trên cánh tay của hắn cắm sâu một mũi tên.

“Trăng lên rồi, từ giờ Lãnh Môn chúng ta không còn nhiệm vụ nữa, rút
thôi” Bóng đen chỉ huy ra lệnh, mấy bóng đen còn lại lập tức lùi
lại, sau đó rút hết đi vào trong bóng tối, nhanh như lúc bọn hắn
vừa đến. Chỉ có tên chỉ huy cùng bóng đen bị Bạch Kỳ bắn trúng
chân ban đầu là còn đứng lại.

“Ngươi và Tiêu Tiến ắt hẳn phải có vài mối quan hệ rồi, tuy ta không
muốn can thiệp quá sâu, nhưng ta khuyên ngươi hãy cẩn thận đi, so với
Tiêu Tiến ngươi còn kém xa, hắn chết được thì tất nhiên ngươi cũng
chả thể sống”

Bạch Kỳ không nói mà chỉ gương dây cung thật căng, một mũi tên lại
rời dây nhưng lân này lại nhanh và mạnh hơn bình thường, lại một tên
và một mũi tên nữa, ba mũi tên bay tới cùng một vị trí, trên cùng
một đường thẳng, mũi tên thứ hai chạm vào và xuyên phá mũi tên đầu
tiên làm bốn mảnh, mũi tên đầu tiên lại xuyên mũi tên thứ hai làm
bốn mảnh.

“Cái này thật sự là tiễn pháp của con người sao?” Bát Chữ lẩm bẩm
trong môi, những người khác cũng không giấu nổi bất ngờ. Bạch Kỳ
biết là họ sẽ bất ngờ nhưng mà nếu họ thấy chính tay người sáng
tạo ra nó thi triển họ sẽ còn bất ngờ hơn nữa.

Bóng đen quay lưng bỏ đi, mặc kệ mũi tên đang đuổi theo sát lưng hắn,
Bạch Kỳ cũng không thể nào nhìn nữa mà ngã xuống đất, vừa rồi
hắn đã tập trung quá cao độ, tới mức gân xanh trên trán còn chưa có
dấu hiệu giãn ra.

Mũi tên bay trúng ngay lưng của bóng đen kia rồi ghim thật chặt nó
vào cây, nhưng thứ bị ghim chỉ là một cái áo choàng màu đen, mũi
tên sau cùng xuyên qua cả thân cây to, ghim sâu tới mức không thấy mũi
tên đâu nữa.

Bạch Kỳ cắn răng đứng lên, lần nữa giương cung bắn vào thân ảnh ngày
một xa, không có lý do gì để cố cả, nhưng Bạch Kỳ chỉ muốn vỏn
vẹn một điều, Bạch Kỳ chỉ muốn cho người khác biết là hắn sẽ
giỏi hơn Trương Tiến.

Toàn bộ sức lực của hắn dồn vào một mũi tên cuối cùng, nhưng mũi
tên vừa rời cung chua được bao lâu thì vỡ nát, chỉ thấy một đồng xu
không biết từ đâu bay tới làm vỡ nát mũi tên, đồng thời cũng dính
vào ngực Bạch Kỳ và đẩy hắn ra xa.

Bạch Kỳ phun ra một ngụm máu tươi, trước khi ngất xỉu hắn còn cảm
thấy da thịt mình như bị đóng băng.

Đồng xu đó, lạnh tới rợn người.


Bạch Ảnh - Chương #12