Người đăng: jack
Đoạn Vân ở Gia tộc Luyện võ trường vòng một vòng, thấy trăm Thú Nhân chiến sĩ
đang huấn luyện ở đây với một tinh thần rất kiên định, cảm thấy rất vui mừng.
Thấy thủ hạ mình tiến bộ không ngừng, Đoạn Vân nghĩ mình cũng nên bỏ thêm
nhiều thời gian để luyện công cho tương xứng, mặc dù hắn là người có da mặt
rất dày. Gần đây Đoạn Vân cảm thấy chân khí của mình cứ ngày càng mạnh lên
không ít, nhưng Đoạn Vân vẫn cảm thấy sự tiến bộ thật sự quá chậm. Chiếu theo
Diệp Cô Thành, Đoạn Vân bây giờ đã có thực lực kiếm sĩ cấp ba, mặc dù nói Thái
Cực quyền đích thực là một loại quyền thuật bác đại tinh thâm, bằng vào chiêu
thức cao minh có thể chống lại cao thủ cấp năm mà không bị hạ phong. Nhưng
Đoạn Vân ngoại trừ biết mấy chiêu Thái Cực quyền đã được đơn giản hóa, những
chiêu thức khác coi như hắn mù tịt. Thái Cực kiếm pháp thì Đoạn Vân trước kia
cũng có được học qua, nhưng kiếm nơi này thì vừa nặng vừa dài, khổ kiếm lại
quá lớn so với Đoạn Vân, căn bản cầm không hợp tay.
Vì vậy Đoạn Vân quay lại thư phòng, lúc này Liên Na đã ra khỏi phòng rồi. Đoạn
Vân lấy da thú và bút lông ra vẽ vời một hồi. À, thì ra Đoạn Vân đang muốn vẽ
lại một thanh kiếm, một thanh kiếm theo hình thức cổ kiếm Trung Quốc mà hắn
thường hay thấy dùng trong các phim võ hiệp trên TV. Dựa vào ký ức đại khái,
rồi điều chỉnh thêm một chút cho phù hợp với mình, hơn phút sau, một thanh cổ
kiếm Trung Quốc được thể hiện khá sinh động trên giấy da. Nghĩ ngợi một chút,
Đoạn Vân lại vẽ thêm một thanh binh khí khá dài: trường thương. Sau một hồi
nhìn ngắm cẩn thận, hắn cảm thấy rất hài lòng.
Để chế tạo vũ khí cho mình, Đoạn Vân trực tiếp tìm tới Cáp Lợi, chính là tiểu
đội trưởng Ải Nhân mà lúc trước được Đoạn Vân giao cho nhiệm vụ phụ trách binh
khí cho Gia tộc. Đoạn Vân lấy bản vẽ kiếm và thương của mình đưa cho tên Ải
Nhân này, một thợ rèn cấp tám xem qua. Tiểu Ải Nhân cầm lấy suy nghĩ một hồi,
rồi nói với Đoạn Vân : " Thiếu gia, Ngài gọi cái binh khí này là kiếm hả, đây
phải nói là một thanh chủy thủ hơi dài mới đúng! Theo yêu cầu của Ngài, vừa
mỏng vừa nhẹ, căn bản sẽ không có lực sát thương gì cho lắm! Hơn nữa chỉ đánh
một đòn đã gãy, vậy chế ra thứ binh khí này có lợi ích gì đâu?"
“Đỡ một cú là gãy hả? Làm sao lại gãy được chứ!" Đoạn Vân rất khó hiểu.
“Đúng vậy, thiếu gia, nếu án yêu cầu Ngài nói, trừ phi dùng xương rồng (wm:
Long cốt- xương của con rồng, không phải cây xương rồng đâu mà ham) để luyện
chế, nếu không căn bản là không thể được!" Cáp Lợi trả lời như đinh đóng cột.
“Cái gì? Một thanh kiếm mà cũng không chế tạo được hả?" Đoạn Vân giật mình,
chẳng lẽ ngay cả cái thứ thợ rèn trời sinh này mà cũng không có kỹ thuật sao?
Vậy mà còn bày đặt nhận mình là thợ rèn cấp tám nữa!
Cáp Lợi tự nhiên thấy rõ vẻ mất hứng của Đoạn Vân, nhưng Ải Nhân Cáp Lợi vốn
là người thẳng thắn thật thà lại không hề tức giận, hắn chỉ nhẹ nhàng nói: "
Thiếu gia, loại kiếm như vậy có yêu cầu quá cao. Cáp Lợi thật sự không làm
nổi!"
Đoạn Vân hỏi Cáp Lợi nửa ngày mới hiểu được nguyên do bên trong. Nguyên lai
thế giới này không có thép tốt, vũ khí của bọn họ chỉ dùng sắt hoặc cực phẩm
quáng thạch mà luyện chế ra. Hơn nữa, những binh khí lạnh và kỹ thuật rèn kim
loại lại rất lạc hậu. Vũ khí của họ phần lớn đều dựa vào quá trình dùng búa
luyện hoặc dùng ma pháp chế thành, có đủ độ cứng là tốt rồi, còn về độ sắc bén
thì rất kém, vũ khí cũng rất giòn, cơ hồ gập lại là gãy ngay. Vì vô cùng giòn,
nên độ sắc bén cũng theo đó kém đi.
Đoạn Vân cười cười, sau đó hắn ra lệnh hai mươi mấy người thợ rèn trong gia
tộc triệu tập một buổi họp, một lần nữa hãnh diện sung sướng được làm sư phụ.
Sau lần mua nô lệ đại trà thứ hai, Đoạn Vân đã làm rất nhiều điều chỉnh trong
các nghành nghề trong gia tộc. Công nhân Ải Nhân nguyên từ mười đã mở rộng tới
hai mươi lăm người ; công nhân Địa Tinh trong Gia tộc đã đạt tới ba mươi
người, nhóm Địa Tinh thường ra ngoài mua bán cũng có đến hai mươi mấy người;
Tinh Linh cũng có mười mấy người, còn có mấy người là nam Tinh Linh nữa chứ.
Đoạn Vân vắt hết đầu óc ra để giảng một chút hiểu biết và tri thức về luyện
gang chế thép ở kiếp trước truyền lại cho hai mươi lăm tiểu Ải Nhân này. Kỳ
thật Đoạn Vân cũng chẳng biết được bao nhiêu, đơn giản cũng chỉ là một chút
kiến thức căn bản trong xã hội hiện đại. Tỷ như nói là khi cho thêm một chút
carbon vào sắt khi rèn sẽ làm tăng độ sắc bén của nó, nếu luyện tiếp sẽ hóa
thành thép, còn nói thêm về những phương pháp rèn ở kiếp trước, v.v... Nghe
Đoạn Vân giảng bài xong, hai mắt của những tiểu Ải Nhân đáng yêu này đều sáng
rực lên như đèn pha, vẻ mặt vừa hưng phấn vừa nghi hoặc, cả bọn đều trợn mắt
há mồm nhìn Đoạn Vân. Lát sau, Cáp Lợi mới có phản ứng. Chỉ thấy hắn hưng phấn
nhảy dựng lên, hắn chạy như bay tới gần Đoạn Vân, dùng cái thân người chỉ dài
khoảng một thước ôm chầm lấy Đoạn Vân, một người cao gần một thước tám. Mặc dù
khí lực của tiểu Ải Nhân đáng yêu thừa sức đủ để ôm lấy hai người như Đoạn
Vân, nhưng bởi vì hình thể của Ải Nhân thật sự là rất lùn, Cáp Lợi chỉ có thể
nhấc từ đầu gối Đoạn Vân lên mà thôi. Đoạn Vân bị Cáp Lợi đột nhiên ôm chặt
lấy, có một cảm giác bị tấn công và ném bay lên không, dưới cơn hoảng sợ, Đoạn
Vân không thể giữ được thăng bằng, lảo đảo té nhào xuống đất. Lúc ấy Cáp Lợi
đang hưng phấn không những chưa kịp đỡ lấy Đoạn Vân mà còn bị Đoạn Vân mất
thăng bằng kéo ngã, đổ ập lên trên người Đoạn Vân.
Tình cảnh hoạt kê trước mắt làm các Ải Nhân khác đang mải mê suy tư những gì
Đoạn Vân vừa nói bừng tỉnh lại, bọn họ còn chưa kịp chạy tới nâng Đoạn Vân và
Cáp Lợi dậy, Đoạn Vân đã tự động đứng lên, vẻ mặt quái dị nhìn Cáp Lợi đang
ngồi phệt một bên. Cáp Lợi cũng đã đứng lên, vừa rồi hắn quá hưng phấn nên
phạm vào lầm lẫn, bây giờ hắn như một tiểu hài tử đứng sang một bên, cúi gằm
mặt không dám nói gì.
Đoạn Vân giở giọng ra vẻ rất tức giận nói với Cáp Lợi: " Cáp Lợi, ngươi là một
tiểu Ải Nhân không lớn cũng không nhỏ, vậy mà dám bất kính với bổn thiếu gia!"
Các Ải Nhân khác nghe Đoạn Vân nói như vậy, cảm thấy rất lo lắng cho Cáp Lợi,
cả lũ mồm năm miệng mười cầu tình cho Cáp Lợi. Cáp Lợi mặt đỏ bừng đi đến
trước mặt Đoạn Vân nói: " Cáp Lợi mạo phạm thiếu gia, xin thiếu gia trách
phạt!"
Đoạn Vân ra vẻ tức giận nói: "Phạt thì nhất định phải phạt rồi, hơn nữa phải
trọng phạt. Ta phạt ngươi trong ba ngày phải chế ra kiếm và thương theo yêu
cầu của ta."
Nghe thế, Ải Nhân khác đều thở phào nhẹ nhõm. Ải Nhân là thợ rèn trời sinh,
chế tác binh khí là công việc Ải Nhân thích làm nhất. Thật không ngờ Đoạn Vân
lại là một người rất hiểu biết, sự kính nể của họ đối với Đoạn Vân lại tăng
thêm một tầng. Hơn nữa từ đó, cá tính và sự niềm nở của Đoạn Vân đối với đám
hạ nhân cũng càng ngày càng nhận được sự kính trọng của chúng.
Cáp Lợi cũng rất cao hứng, vẻ mặt lo lắng đã hoàn toàn thay bằng sự hưng phấn:
"Tuân lệnh, thưa thiếu gia!" Trong lòng Cáp Lợi đang vui như hội, nghĩ rằng:
có phương pháp kỳ diệu thiếu gia chỉ dạy này, đừng nói là ba ngày, ta còn có
thể lập tức làm ngay bây giờ ấy chứ. Mình còn đang muốn đi thí nghiệm những kỹ
xảo thiếu gia vừa dạy nữa đây. Hơn nữa, có kỹ xảo này của thiếu gia, mình hoàn
toàn có thể trở thành thợ rèn thánh cấp - Chế tạo thánh cấp vũ khí, Thánh cấp
Thiết tượng sư. Còn gì vui mừng hơn nữa chứ!
Đoạn Vân cũng cao hứng cười cười, bất quá lập tức lại đổi thành một bộ dạng
nghiêm túc, nói: " Nếu ngươi không làm được, thì phải trọng phạt! Phạt, phạt
ngươi mười ngày không cho tắm!" Theo Đoạn Vân, đối với Ải Nhân cả ngày phải
đứng bên cạnh hỏa lò, mồ hôi mồ kê nhễ nhại mà nói, mười ngày không cho tắm,
tuyệt đối là một chuyện khó mà chịu nổi.
Còn lúc này Cáp Lợi đang đứng một bên lẩm bẩm vài tiếng, vì thanh âm quá nhỏ,
cho dù thính lực của Đoạn Vân tiến bộ kinh người cũng không thể nghe rõ. Vì
vậy Đoạn Vân lớn tiếng hỏi: " Cáp Lợi, ngươi thì thầm cái gì đó? Nói lớn một
chút cho thiếu gia nghe coi!"
Cáp Lợi nghe vậy giật mình, vẫn nhỏ giọng nói: " Thiếu gia, ta nói là ##¥¥#¥%"
“Cái gì, lớn hơn một chút! Nếu ngươi không nói, hôm nay đừng nghĩ đến việc ăn
cơm!" Đoạn Vân vẫn không nghe được gì.
Lúc này Cáp Lợi rốt cục mở hết công suất gào lớn lên: " Thiếu gia ! Ta nói là
Ải Nhân chúng ta bình thường phải nửa tháng mới tắm một lần!"
Oái! Nghe xong, Đoạn Vân trợn trắng mắt lảo đảo ngã sầm xuống!