Lão Đầu Hữu Cá Lão Tình Nhân


Người đăng: jack

Hôm nay thật là một ngày êm đềm thư thái, Đoạn Vân đang một mình luyện Thái
Cực quyền, có Diệp Cô Thành đứng một bên hầu tiếp. Cả dị giới không hề có lấy
một nhà máy công nghiệp hiện đại nào, cơ hồ hoàn toàn không có gì gọi là ô
nhiễm cả. Không khí trong lành tự nhiên làm cho Đoạn Vân cảm thấy sảng khoái
vô cùng, mỗi lần luyện công thì loại cảm giác kỳ diệu này lại làm hắn như được
bay bổng. Từ khi biết mình có chân khí, vô luận là cảm giác hay tính linh mẫn
của Đoạn Vân đều được đề cao rất nhiều.

Việc cảm nhận được máu đang lưu động và có cảm giác chân khí vận hành làm cho
Đoạn Vân rất thoải mái. Thời gian luyện công bình thường của Đoạn Vân thường
một giờ vào buổi sáng và một thời gian ngắn trước khi đi ngủ. Vốn Đoạn Vân
muốn không ngủ mà dùng thời gian ban đêm luyện công, nhưng sau khi thử qua vài
lần hắn thật sự thấy không quen. Không phải vì không ngủ mà làm Đoạn Vân không
còn tinh lực làm việc trong ngày hôm sau. Từ khi có chân khí, Đoạn Vân cơ hồ
không cảm thấy mệt. Bởi vì chỉ cần vận chuyển chân khí một vòng là bao nhiêu
mệt mỏi lập tức biến mất. Chủ yếu là Đoạn Vân cảm thấy như vậy rất là "Biến
thái", mình mà không ngủ sẽ thành ra cái gì đây? Có còn là người không? Kỳ
thật nếu Đoạn Vân thật sự luyện công vào buổi tối thì đó sẽ là một việc rất
nguy hiểm.

Thái Cực yêu cầu điều hòa âm dương, nó theo đuổi sự hài hòa. Buổi tối âm khí
rất đậm đặc, còn ban ngày thì dương khí lại rất nhiều, nếu không đảm bảo sự
cân bằng thì rất dễ dàng dẫn đến tình trạng tẩu hỏa nhập ma.

Luyện công xong, Đoạn Vân quyết định đi đến Học viện. Thật ra, tên đệ tử Đoạn
Vân này có thể nói là một thằng trốn học chuyên nghiệp. Một tháng trời, không
hề có một lần nào hắn đến trường học, hơn nữa Đoạn Vân cho tới giờ vẫn chưa
chính thức dự một tiết học nào. Việc này nếu xảy ra ở trường Đại học thời hiện
đại, có thể đã sớm bị đuổi học từ khuya rồi.

Sau khi tự khinh bỉ mình một lát, Đoạn Vân một lần nữa đi đến Thiên Long Học
viện. Tới trường, đám Môn vệ gác cửa trường vừa muốn ngăn lại đã bị một kim tệ
của Đoạn Vân đẩy bắn trở lại. Cảm giác rất sung sướng, Đoạn Vân đến thẳng lớp
mình, lúc này lớp hắn đang có tiết học. Đoạn Vân đứng ở chấn song cửa sổ nhìn
lướt vào phòng học. Trong phòng học đại khái có năm mươi đệ tử, hơn nữa đây là
lớp học Tế tự nên số lượng nữ chiếm hơn phân nửa. Sư phụ đang giảng bài là một
lão bà cỡ ngoài năm mươi tuổi, từ khuôn mặt mà nói thì Đoạn Vân dám khẳng định
bà này nhất định là một mỹ nữ khi còn trẻ. Đoạn Vân không dám làm phiền họ,
nhè nhẹ đẩy cửa sau đi vào. Tìm thấy ở hàng sau có một chỗ trống, Đoạn Vân
đang muốn ngồi xuống, thật không ngờ lúc này lão bà đang giảng bài phát hiện
thấy lại muốn ra oai.

“Trò kia là ai? Tới trễ mà còn không chịu báo cáo, ngươi đúng là quá đáng,
không coi sư phụ để vào mắt hả. Được rồi, ta dường như trước giờ chưa hề gặp
qua ngươi! Ngươi không phải là đệ tử của lớp ta! Nhất định là một đệ tử quý
tộc muốn tán tỉnh em nữ sinh nào đó ở lớp chúng ta mà lò mò đến đây phải
không. Các ngươi là thanh niên trai tráng làm sao lại dám làm ra một chuyện
như vậy hả! Ngươi đi ra ngoài cho ta, muốn làm gì thì để sau khi xong lớp học
mới được làm …." Lão bà nổ liên thanh không ngớt, còn lúc này ánh mắt cả lớp
đều dồn hết lên người Đoạn Vân.

Đoạn Vân chặn họng ngay: "Thôi! Thôi đi! Ta sợ bà rồi, ta đi ra ngoài, ta đi
ra ngoài còn không được sao? Đâu cần phải chửi vậy chứ? Một việc nhỏ như vậy
mà làm ầm lên, nhất định là đã tới thời kỳ mãn kinh rồi!" Nghĩ vậy, Đoạn Vân
đứng lên đi thẳng ra ngoài. Dù sao Đoạn Vân vốn không nghĩ sẽ học được cái gì
từ lớp học này, đến trường chủ yếu là muốn trải nghiệm một chút tình cảnh của
học sinh kiếp trước.

“Ngươi đứng lại đó cho ta, ngươi là người lớp nào vậy? Sao lại vô phép như
vậy! Đứng lại!" Đoạn Vân đang muốn đi tới Đồ thư Quán, nhưng cái lão bà kia
đúng là không buông tha hắn, quyết tâm xử lý hắn cho bằng được.

Đoạn Vân hết cách đành phải đứng lại, tình cảnh này làm Đoạn Vân rất xấu hổ.
Đã đến đây rồi, người ta dù sao cũng là sư phụ, với lại là do mình có lỗi
trước. Thua! Phải phục tùng thôi! Kiếp trước có học sinh nào phạm lỗi mà không
phải đứng trước mặt sư phụ nghe giảng đạo đức đâu! "Sư phụ, xin chào! Ta là
Đoạn Vân, là học sinh của lớp Ngài."

Nghe Đoạn Vân vừa xưng tên, cả lớp đột nhiên xôn xao! Nguyên trước đây phòng
học rất im lặng thoáng cái đã ồn ào như cái chợ vỡ.

“Hắn nói hắn là Đoạn Vân?"

“Thật vậy chăng? Không phải giả mạo đó chứ!"

Đoạn Vân rất khó hiểu, không biết vì sao các học sinh đều đổ dồn về phía mình,
ánh mắt nhìn mình sao mà kỳ quái, nhất là những nữ sinh. Cứ như là muốn ăn
tươi nuốt sống mình, hơn nữa còn có vẻ nhảy chồm chồm lên như những con cọp
cái tùy thời có thể vồ tới mà cắn xé.

Còn lão bà kia cũng giật nảy mình, nhìn Đoạn Vân từ trên xuống dưới một cách
cẩn thận. Một hồi lâu sau mới mở miệng nói: " Ngươi đúng là Đoạn Vân hả, lại
là đệ tử của lớp chúng ta? Được rồi, hơn một tháng trước, Ngài Hiệu trưởng đại
nhân từng nói là ta sẽ có một tân đệ tử gia nhập lớp chúng ta, thật không ngờ
lại là truyền kỳ Tế tự thanh danh chính thịnh."

Đứng trước ánh mắt của bao nhiêu người, Đoạn Vân rất không tự nhiên, đành phải
làm bộ rất có phong độ cười ha ha nói: " Đúng, đúng là ta, đúng là ta, bất quá
hai chữ truyền kỳ thật là không dám đương."

“Bất quá, cho dù ngươi có là truyền kỳ Tế tự, nhưng ngươi một tháng rồi không
đi học! Đây là việc không thể tha thứ được. Nghỉ học!"

Lão bà thấy lớp mình bị Đoạn Vân làm cho rối loạn, nên cho dừng tiết học ở
đây. Đồng học tràn lên vây lấy Đoạn Vân mà hỏi hết việc này đến việc khác. Có
người hỏi cấp bậc Tế tự của Đoạn Vân rốt cuộc làm sao mà đạt tới cảnh giới như
thế, có người hỏi hắn dùng Tế tự thuật gì để chữa khỏi cho Tra Lí Bệ Hạ, còn
có người lại diễn tả lòng hâm mộ sùng bái Đoạn Vân, rồi còn đè Đoạn Vân ra lấy
chữ ký nữa.

Bị vô số người vây quanh làm Đoạn Vân có cảm giác cơ hồ sắp nghẹt thở rồi. May
mà lúc này, lão bà kia bỗng lên tiếng: " Tan học rồi còn ở đây làm gì? Giải
tán hết cho ta! Đoạn Vân, ngươi theo ta ra đây!"

Nắm được cơ hội này, Đoạn Vân chạy nhanh còn hơn người máy, đi đến phía sau
lão bà thở hổn hà hổn hển.

Cung cúc theo sau nữ sư phụ, Đoạn Vân cuối cùng đi tới một căn phòng cuối hành
lang. Sau khi yêu cầu Đoạn Vân ngồi xuống, lão bà bắt đầu mở miệng nói chuyện:
" Nghe nói ngươi là đệ tử của Phổ Hi Kim Đại sư, hắn … hắn gần nhất thế nào
rồi?"

Nghe mấy lời này, cộng thêm nét ửng hồng trên mặt lão bà đó, một tên thông
minh quỉ quyệt như Đoạn Vân dám khẳng định là lão đầu và lão bà này nhất định
có tằng tịu gì đó. Bất quá tại sao trước giờ không nghe lão đầu nhắc tới nhỉ?
Với vẻ mặt rất quái dị, hắn lộ vẻ bi thương: " Sư phụ một tháng trước bị …. bị
thương."

“Cái gì? Hắn bị thương, bị thương nặng không, bây giờ thế nào rồi?" Lão bà
hiển nhiên khá nóng ruột, trong ngữ khí lại mang theo một nỗi lo lắng vô biên.

Thấy vẻ mặt lão bà đó như vậy, Đoạn Vân càng khẳng định chắc chắn giữa bọn họ
có quan hệ không tầm thường. Hắn cười cười, trả lời rất tưng tửng: " Cũng
không có chuyện gì, nghe nói bị một người sát thủ tên là Bỉ Đặc chém một đao
vào sau lưng, sau khi bị thương còn vượt cấp sử dụng đến thần cấp ma pháp làm
tất cả ma lực đều suy kiệt."

“Cái gì? Sát thủ kiếm thánh Bỉ Đặc ! Ma lực hắn hoàn toàn mất sạch!" Lão bà vô
cùng kinh hoảng. Nghe Đoạn Vân nói xong, trực tiếp đứng bật dậy, hai tay nắm
chặt lấy Đoạn Vân.

“Ối! Nhẹ chút! Đau!"

Lão bà lúc này mới nới tay ra. Lúc này Đoạn Vân lại hỏi: " Xin hỏi Ngài là gì
của sư phụ ta…?"

Trên mặt lão bà ửng hồng lên một cách rõ ràng, người đã hơn năm mươi tuổi rồi
mà giống như một Tiểu cô nương e e lệ lệ, ngượng ngùng nói: " Ta cũng không
dấu, kỳ thật trước kia chúng ta là một đôi tình nhân."

Sau đó lão bà kể những câu chuyện về tình yêu của họ. Nguyên lai lão bà này
tên là Mã Lệ Á, là một Tế tự. Bà và Phổ Hi Kim thật sự đã biết nhau từ khi mới
hai mươi mấy tuổi, hơn nữa những năm đầu cảm tình của hai người rất đằm thắm.
Nhưng vì họ một là Tế tự, một là Ma pháp sư, một cứu người một giết người, hai
người thỉnh thoảng cãi nhau, hơn nữa ai cũng có quan điểm của riêng mình.

Về sau hai người lại cứ tranh qua cãi lại mà không ai phục ai, cứ thế dằng co
mãi, quan hệ của hai người trở nên rất vi diệu. Sau đó ai cũng bướng bỉnh
không chịu lùi nửa bước. Hơn nữa, vì còn yêu nhau tha thiết, nên cho tới bây
giờ không ai lập gia đình cả.

Nghe Mã Lệ Á kể xong, Đoạn Vân hơi khinh bỉ nhân cách quái lạ của hai người,
tựu vì một chút tranh cãi mà hi sinh hạnh phúc cả đời!

Đoạn Vân nghĩ ngợi một lát rồi nói: " Ngài cũng có thể đoán được mà, bị người
ta phá vỡ hộ thuẫn rồi còn bị Kiếm thánh chém cho một kiếm, sau khi trúng
kiếm, lại dám vượt cấp sử dụng thần cấp ma pháp. Ngài nói xem tình huống của
Phổ sư phụ bây giờ là như thế nào? Ai nha! Rõ ràng yêu nhau đến thế lại chỉ vì
một điểm nhỏ mà tranh cãi cả đời! Ai nha! Con người quả là một loại động vật
phức tạp! Một người sống được bao nhiêu năm chứ? Ai!" Nói xong, Đoạn Vân lại
còn làm bộ như một lão nhân kinh lịch như trong các vở bi kịch mà hắn xem,
tang thương ngửa đầu lên trời than dài!

Mã Lệ Á nghe xong, trong lòng cực kỳ bối rối. Đi tới đi lui không ngừng, tay
vung vẩy, vặn vẹo không ngừng.

Thấy hình dáng do dự của Mã Lệ Á, Đoạn Vân dấn tới: " Ai nha! Lúc đó ta thấy
lão sư cả người trên dưới máu me tèm lem, mặt thì trắng bệch. Lúc ấy, ta thấy
hắn nằm thẳng cẳng trên mặt đất, ánh mắt rất ôn nhu nhìn phía trời xa, trong
mắt vẻ nhu tình hiện ra, ta cũng không hiểu là vì ai nữa?"

“Không cần nói nữa, ngay bây giờ, ngươi lập tức đưa ta đi gặp hắn. Ngươi nói
đúng, vô luận ai đúng ai sai, chúng ta đúng là đều đã bướng bỉnh một cách ngu
ngốc. Đoạn Vân mau mau dẫn đường! Ta phải gặp hắn!" Mã Lệ Á rốt cục bị Đoạn
Vân nói đến mức gần vỡ cả động mạch tim.

(Đoạn Vân chửi tác giả: Độc Cô tiểu tử, ta khinh ngươi! Ngay cả lão đầu mà còn
có tình người, ta là một soái tiểu tử vĩ đại như vậy mà lại không có. Muốn ta
làm việc miễn phí cho ngươi hả? Đừng hòng!

Độc Cô Lãnh Giả: Tiểu tử, nhân phẩm ngươi quá kém!

Đoạn Vân tức giận ngút trời: Nhân phẩm ta kém, tiểu tử ngươi nhân phẩm tốt lắm
hả? Nhân phẩm của ta cũng là do ngươi cấp mà!

Độc Cô Lãnh Giả: Thôi, thôi, sẽ có, sẽ có ngay, cái gì cũng phải dựa vào chính
mình mới được! Cần có đề cử mới xong!

Đoạn Vân nhìn trời điên cuồng hét lên: Trời ơi, đất ơi, các vị thần ơi! Hãy
dùng phiếu đề cử đè chết cái tên Độc Cô tiểu tử vô lương kia đi!


Bá Y Thiên Hạ - Chương #31