Người đăng: manthien
Chu Phàm chầm chậm bước chân tiếp cận Vũ Yêm Chung, nhẹ nhàng vuốt ve sần sùi
tang thương bề mặt, lòng rì rào hoài cổ.
Vũ Yêm Chung lai lịch tương đối bất phàm, trước khi rơi vào tay Thần Vũ Đại Đế
thì chính là trấn tông thần khí của một thế lực tộc lớn ở Nghịch Trần Hải. Năm
xưa hắn trợ giúp Thần Vũ Đế Tôn chinh chiến bát hoang, tứ hải, muốn thuần phục
Nghịch Trần Hải các thế lực lực lớn. Các thế lực này không phục, liên hợp kích
phát Vũ Yêm Chung, thả nước dìm chết Thần Vũ quân đoàn hai trăm vạn đại quân.
Khi ấy dưới tay hắn đại tướng chẳng ai làm gì được, cuối cùng Thần Vũ đại đế
đành phải tự tay tự mình trấn áp.
Vũ Yêm Chung bên trong tự thành không gian, chứa Nghịch Trần Hải nước, đổ đi
ra có thể nhấn chìm toàn bộ một quốc gia lãnh thổ. Năm đó Thần Vũ đại đế sử
dụng nó, trấn áp thánh giả, dìm chết tôn giả oai phong cỡ nào, hào hùng cỡ
nào.
Chỉ đáng tiếc, sau khi đem tặng cho Cổ Huyền tiểu tử làm vật phòng thân, thần
vật uy phong mất hút, vạn năm trôi qua, nó bị thế nhân coi như chiếc chuông
đồng bình thường, dùng để gõ gõ lúc làm lễ. Thật đáng thương cảm.
Chu Phàm tay phải nhẹ nhàng, điều khiển nguyên lực truyền vào thân chuông, vốn
sần sùi Vũ Yêm Chuông chợt nổi lên mỏng manh sương mù, ngập tràn vũ ý cảnh.
Bên trong chuông, được Thần Vũ Đại đế gia trì mấy loại thần thông, chỉ cần
kích phát lên thì uy lực phiên giang đảo hải. Nhưng Chu Phàm lại không vì mấy
thần thông kia, mà là vì một loại chiến khác kỹ.
Trấn Thiên Thần Quyền.
Nhắc đến môn chiến kỹ này, thì phải nhắc tới Trấn Thiên Tông, thời điểm vạn
năm trước quả thật xưng tụng bát hoang cự đầu. Thần Vũ quân đoàn để tiêu diệt
này cự đầu tông phái, không biết tốn biết bao nhiêu năm tháng, hằng hà thủ
đoạn. Mà Trấn Thiên Thần Quyền được xưng là Trấn Thiên Tông trấn môn quyền
pháp, uy lực cự đại, mạnh mẽ khôn cùng.
Trước khi ngủ say, để tránh bất trắc, Chu Phàm sử dụng thủ đoạn giấu đi của
cải, công pháp ở khắp các nơi bí mật. Mà môn thần quyền kia, được hắn giấu ở
trong Vũ Yêm Chung. Ngày ấy, Thần Vũ đại đế còn cười hắn lo xa, nghe hắn quyết
ý làm, thì vẫn đưa chuông để hắn dày vò, dù sao khi đó tiểu tử kia đã tu thành
đế tôn ít phụ thuộc vào Vũ Yêm Chung nữa rồi.
Chu Phàm ở trên chung làm mấy cấm chế che giấu bí kíp, còn ghi vài dòng, đại
loại hâu nhân lỡ có ai hữu duyên đạt được bí kíp, cần làm gì làm gì các kiểu.
Ai ngờ cuối cùng, người mở cấm chế ra lại chính là bản thân mình.
Chu Phàm dùng thêm lực lượng, dần dần bề mặt Vũ Yêm Chung hiển hiện màng mỏng
như thủy tinh, chia làm ba lớp. Hắn xoa xoa lông mi, điều khiển nguyên lực
thành mũi khoan, mài dần cấm chế.
Phải mất hơn hai canh giờ sau, hắn mới đem cấm chết đục ra một lỗ thủng, cũng
hao gần hết trong cơ thể nguyên khí, không khỏi thở hồng hộc ngồi bệt xuống
đất.
Năm xưa hắn lưu giữ cấm chế mạnh mẽ bao nhiêu, mặc dù hiện tại bản thân biết
điểm then chốt, nhưng thực lực kém xa, nên muốn phá giải thật phải dùng chín
trâu mười hổ.
Bên kia Cỏ Đại Ngưu luyện quyền hăng say, gặp Chu Phàm đứng vuốt ve Cổ Chung
hồi lâu, sau đó ngã ngồi trên mặt đất, hơi chút hiếu kỳ nhìn sang, nhưng không
đi hỏi han mà tiếp tục tập võ.
Chu Phàm điều tức đôi chút, thở hơi khí trọc mới mỉm cười thỏa mãn. Trên tay
hắn đang cầm một tấm ngọc giản màu xanh, tỏa ra dịu mát quang mang, chính là
lừng lẫy bát hoang nhiều thế Trấn Thiên Thần Quyền.
Trấn Thiên Thần quyền là môn quyền pháp điệp gia, chẳng chia cấp bậc. Mỗi lần
đánh thêm một quyền sẽ trọng điệp lên quyền đằng trước, uy lực tăng gấp bội có
thừa. Đấy là lý do vạn năm trước, Trấn Thiên môn hùng cứ nhất phương, mà Trấn
Thiên thánh giả mươi hơi thở đánh ra tám trăm quyền, liền có thể cùng Đế Tôn
giao phong.
Quyền pháp này vốn dẫn thiên địa đại thế hòa nhập vào mỗi chiêu, nên mỗi chiêu
mỗi chiêu đều ghê gớm vô cùng. Nghe bảo Trấn Thiên Thần Quyền điệp gia đến
nghìn lần, uy lực đủ để đánh vỡ bầu trời. Nhưng mà chỉ nghe thấy mà thôi, bởi
vì năm xưa đỉnh phong thời kỳ Trấn Thiên Thánh giả, mạnh mẽ như thế, thiên tư
yêu nghiệt như thế cũng chỉ cực hạn 800 quyền, đã bạo thân gần chết. Tám trăm
quyền ấy, đánh bại mười hai tên thánh giả vây công, khiến Thần Vũ Đại đế chật
vật khó khăn. Cỡ nào mạnh mẽ lực lượng, cỡ nào ghê gớm quyền pháp, nếu điệp
gia lên 1000 quyền, Chu Phàm thiết nghĩ, một quyền đánh thương Đế Tôn cảnh
không phải không thể.
Đó là Chu Phàm phán đoán, còn việc có ai từng tu luyện thần quyền đến mức độ
kia chưa thì hắn thật nghi ngờ. Bởi vì mỗi quyền điệp gia, cần sức mạnh nhục
thân ghê gớm mới gánh vác nổi. Ngay cả Cổ Man tộc man thánh nhục thân, chưa
hẳn trọng tải được 900 quyền.
Nghĩ ngợi giây lát, Chu Phàm tâm thần toàn bộ vùi vào tấm ngọc giản màu xanh.
Khẽ bóp nhẹ, màu xanh ngọc giản lập tức tan vỡ, biến thành đầy trời kim ảnh,
hướng thẳng Chu Phàm trong mi tâm chui vào. Đến khi kim ảnh biến mất, Chu Phàm
rõ ràng cảm nhận được loạt thông tin đầy ắp chính mình thức hải.
Bình phục tâm tình kích động, Chu Phàm nhắm mắt muốn tiêu hóa thông tin.
Kỳ thật chẳng cần tiêu hóa, theo vừa rồi kim ảnh hòa vào thức hải, thì trấn
thiên thần quyền tựa như cố hữu ở trong đầu hắn, khẽ ý niệm liền hiện ra, mượt
mà thông hiểu.
“Trấn Thiên Thần Quyền” Chu Phàm thì thào, khó nén nổi kích động. Đây chính là
một môn không thua gì đế thuật, thánh thuật quyền pháp. Mặc dù năm xưa hắn
chưa từng tu luyện, nhưng vẫn biết nó cường đại đến mức nào.
Ý niệm khẽ động, hắn đắm chìm vào thức hải. Chợt phát hiện, Trấn Thiên Thần
quyền lại là một bộ đơn giản quyền pháp, sở hữu giản dị vài chiêu mà thôi.
Nhưng Chu Phàm kiến thức uyên thâm, ánh mắt độc ác, nhìn kỹ tựu phát hiện. Đây
rõ ràng vừa xem đơn giản, kỳ thực lại thâm ảo vô cùng quyền thuật.
Xem xét chốc lát, Chu Phàm lập tức nắm bắt của nó áo nghĩa, nhanh chóng thông
thạo. Tuy thế, nhưng hắn lại vẫn nhíu mày, bởi vì môn quyền pháp yêu cầu tu
luyện khá nghiêm khắc.
Đầu tiên cường độ cơ thể cần đạt Thanh Đồng sơ giai cấp bậc trở lên mới đủ để
tu luyện. Hoang Cổ đại lục ngoài tu luyện nguyên khí võ giả, còn luyện thể võ
giả, luyện thể võ giả phân chia làm Thanh Đồng, Bạch Ngân, Hoàng Kim…..các
loại cấp bậc. Thanh Đồng sơ giai thì tương đương với Nhân tu ba tầng võ giả.
Tuy rằng vẻn vẹn khởi đầu, song bình thường võ giả cần mất mấy năm mới đạt
được.
Mà Chu Phàm bây giờ nhục thân cường độ rõ ràng xa xa chưa đạt tiêu chuẩn, tuy
nhiên hắn còn lá bài tẩy khác, đó chính là Thiếu Âm Chi Chương chữa thương
thuât. Chương sách kia hắn đã tu đến viên tử tinh đầu tiên, đủ để Nhân Tu năm
tầng trở xuống toàn lực tấn công mà lông tóc không thương. Nên miễn cưỡng đủ
tiêu chuẩn.
Điều kiện thứ hai, phải luyện tập vào mỗi buổi sáng sớm, khi mặt trời vừa mọc,
hấp thu tử khí đông lai thì hiệu quả mới lớn nhất. Nên thời gian tu luyện mỗi
ngày chỉ ước chừng chỉ chừng nửa canh giờ mà thôi.
Suy nghĩ chốc lát, hiện giờ sắp đến trưa thời gian, nên Chu Phàm chưa vội,
ngồi nghiên cứu chiến kỹ ảo diệu.
Sau đó thảnh thơi đi lượn vài vòng Thần Vũ Phong.
Đối diện ba căn nhà lá là một cái hang sâu, cửa hang cao hơn năm trượng, Ô Nha
Cẩu cư ngụ ở đây. Chu Phàm đi ngang qua, cũng không có ý định làm phiền nó,
muốn tránh đi, chợt nghe thấy uông uông vài tiếng the thé.
Hơi quay đầu, gặp từ trong hang sâu, Ô Nha Cẩu lửng thửng bước ra, đôi mắt to
hướng hắn chớp chớp giống như chào hỏi. Chu Phàm mỉm cười cùng nó gật đầu,
quay lưng đi mất. Mà Hắc cẩu, chầm chậm bước theo, rất thân thiết.
“Được rồi, nghĩ ngươi ngủ say cũng chán, chúng ta đi lượn hít thở không khí”
Ô Nha Cẩu uông uông sủa hai tiếng gật gật đầu.
Chu Phàm cười nhạt. Yêu Thú tu luyện đến Hoàng cấp thì có thể mở miệng nói
chuyện, đến Tôn cấp có thể hóa hình. Ô Nha Cẩu tuy tuổi thọ to lớn, nhưng mà
tu vi rõ ràng chưa đạt Hoàng cấp, cho nên không thể mở miệng trả lời hắn. Tuy
thế, dù sao cũng là một đầu mạnh mẽ đại yêu, trí thức hoàn toàn giống như
người bình thường lão luyện vô cùng.
“Ngươi hình thể quá lớn, hãy biến nhỏ lại đi”
Dạo bước hồi lâu, qua dãy hắc tiết trúc, Chu Phàm hơi nhíu mày quay đầu bảo. Ô
Nha Cẩu gật gù, rung rung thân mình, hình thể vốn cao hai trượng rút nhỏ. Cuối
cùng thành con chó đen choai choay, lông tốc rậm rạp, dáng vẻ già nua.
“Cũng không tệ” Chu Phàm tặc lưỡi, chắp tay sau lưng ung dung bước chậm.
Buổi chiều, du ngoạn mỏi cả chân hắn mới trở về căn nhà lá, phía sau chân hắn
lon ton chạy theo con chó màu đen ốm yếu. Cổ Đại Ngưu đang đánh quyền, tuy
hiếu kỳ vị Chu huynh đệ đi ra kiếm đâu đầu chó hoang, mắt cho đảo đảo vài chút
rồi thôi, tiếp tục tập luyện.
Chu Phàm về phòng, kiếm chút đồ ăn lót dạ tạm, rồi ngồi xuống vận công. Muốn
tới bình minh ít nhất cần bảy tám canh giờ, trước hết tu luyện chốc lát rồi đi
ngủ.
Vận công được chừng hai canh giờ, khi khi hắc ám bao trùm mọi vật, toàn bộ Cổ
Huyền Tông lâm vào im ắng, chu phàm thu công, nhắm mắt đi ngủ.
Chờ Chu Phàm tỉnh giấc thời điểm, đúng khi mặt trờ mới từ hướng đông mọc lên.
Rửa ráy mặt mũi, liền vội vàng đi ra ngoài sân.
Âm u màn đêm, phương đông chợt hiển hiện một màu bạch ngân, Chu Phàm điềm tĩnh
ghi nhớ lại toàn bộ Trấn Thiên Quyền Động tác, rồi bắt đầu diễn luyện.
Chu Phàm hai tay nắm chặt, động tác chậm chạp, khi thì hướng phía trước đẩy,
lại vừa thu,mỗi bước chân tựa như ôm trời đất vào lồng ngực, chà xát vạn vật
trong bàn tay, chân đạp bát hoang đại địa, khí nuốt nhật nguyệt tinh thần.
Chân trái phóng ra, như gần gang tấc mà như xa tận chân trời, chân phải nhẹ
nhàng đảo bước lại vững chải vô cùng.
Gió thu đìu hiu lướt qua, tàn áo phất phơ, tóc đen như mực, khung cảnh vừa nên
thơ, song Chu Phàm khuôn mặt đầy mồ hôi tựa hồ không hợp.
Luyện sơ một vòng, đến gần cuối đoạn quyền, Chu Phàm thần sắc ngưng trọng, tay
phải chậm chạp co về, rồi cắn răng đánh ra một đánh, chỉ có điều. Cuối cùng
quyền này, phảng phất như bị vạn cân núi đá ngăn cản, vô luận như thế nào cố
gắng cũng không đánh đi ra.
Trấn Thiên Thần quyền, điệp gia ngàn quyền có thể trấn thiên, trước chỉ nghe
nay luyện tập hắn mới hiểu, nguyên do vì sao uy lực mạnh mẽ như vậy.
Bởi vì dùng hắn hiện nay Nhân Tu bảy tầng tu vi, đến một quyền cũng đánh chẳng
ra, nói chi nghìn quyền. Trấn thiên quyền mỗi quyền uy lực tăng gấp đôi, mà
thiên địa đại thế cản trở cũng theo đó gấp lên. Mỗi quyền đánh đến giống như
cùng trời đất đối kháng, dùng quyền pháp cùng trời đất đối kháng, đi đánh lên
võ giả nhục thân, không ghê gớm mới lạ.
Bấy giờ Chu Phàm tay phải nắm đấm dừng ở không trung, trì trệ khó tiến.
“Hừ” Hắn chợt hừ lạnh, thiên địa chó má thế nào ngăn được ta, hắn chợt cong
người dồn hết toàn lực đấm tới.
Ầm, quyền khí như rồng, xung quanh không gian tựa hồ bị móp méo, khí lưu nhộn
nhạo.
Mà Chu Phàm nương theo tiếng răng rắc giòn tan, sắc mặt tái nhợt phun ngụm
máu, lão đảo suýt nữa quỳ rạp xuống đất.