Bá Tuyệt Cửu Trọng Thiên


Người đăng: manthien

Cảm thụ cơn đau gần như nát tan thân thể, Chu Phàm điềm tĩnh khuôn mặt kinh
ngạc ngây rồi. Vừa rồi ngắn ngủi thời gian, lúc đánh ra một quyền, hắn cảm
giác cả phiến thiên địa đều áp lên người mình, cái kia khủng bố áp lực khiến
hắn cơ thể tuyệt vọng lan tràn.

Ngày trước Chu Phàm đánh giá cao Trấn Thiên Thần Quyền, nhưng bây giờ thử
luyện mới biết được, xem ra lâu nay mình còn coi nhẹ bộ này quyền pháp.

Trấn Thiên Thần quyền, không chỉ đơn giản là quyền pháp, mà bao hàm thương hải
tang điền, thiên địa vạn vật bên trong. Mỗi lần huy quyền, đều tác động lấy
thiên địa lực lượng, tồn tại ảo diệu chí lý.

Vừa rồi Chu Phàm chẳng qua là đấm ra một quyền mà thôi, nói đúng hơn là miễn
cưỡng đẩy ra một quyền, chưa coi như đánh, thế nhưng xung quanh thiên địa lực
lượng đè ép lại giống như trăm tên Vương tọa cao thủ khí thế ép xuống. Mặc dù
hắn đạo tâm rắn rỏi, song thân thể khó mà thừa nhận chừng ấy áp lực.

Xem xét hoáng thương thế, tâm niệm vừa động, phía trên đầu hắn trống rỗng xuất
hiện một viên màu tím ngôi sao, to bằng nắm tay, tỏa ra từng tia ôn hòa lực
lượng, giây lát đứt gãy xương cốt gân mạch được chữa khỏi.

Hắn đứng yên giữa sân, khẽ nhắm mắt cảm nhận. Lần nữa diễn luyện tiếp Trấn
Thiên bài quyền, động tác của hắn thuần thục mà chậm rãi. Cho đến khi..

Ầm..rắc rắc, hắn vung tay đánh quyền thứ hai, quyền pháp uy lực vẫn như thế
khủng bố, khiến không khí xung quanh nhộn nhạo, mà hắn xương cốt lần nữa bị bẻ
gãy tan tác.

Nhưng khác với lúc đầu chưa chuẩn bị tâm lý, lần thứ hai này, hắn rõ ràng cảm
nhận được ngay khi hắn huy quyền đánh ra, bên trong nơi xa xôi phiêu miễu, lơ
lửng một chủng ý cảnh. Chủng ý cảnh kia nhàn nhạt, không rõ nhưng chỉ nhàn
nhạt một tia đều khiến hắn trái tim tràn đầy nhiệt huyết, đồng điệu vô cùng.

Ngôi sao màu tím tiếp tục vì Chu Phàm chữa thương, bản thân hắn lần thứ ba
diễn luyện.

Mỗi lần huy quyền động tác, toàn thân hắn xương cốt, lại nổ vang như đốt pháo,
toàn thân đau đớn tê liệt. Nhưng Chu phàm khuôn mặt chưa hề nhíu nửa cái, vô
cùng nghị lực mà kiên cường. Hắn đã sống biết bao nhiêu tuế nguyệt, khi còn là
một cái âm hồn bất tán yếu đuối, ngay cả Nhân tu võ giả cũng đơn giản khi dễ,
thậm chí mấy ngàn năm bị bắt nhốt làm âm binh, làm quỷ sai. Nhưng hắn chưa bao
giờ từ bỏ, luôn luôn cần cù bền bỉ, luôn luôn cứng rắng bước lên, để sau đó
trở thành thống trị vạn cổ cự đầu. Vài chút đau đớn, đối với người khác thì
ghê gớm, nhưng đối với Chu Phàm lại là việc nhỏ nhoi, chưa đủ thành đạo.

Ầm rắc rắc

Ầm rắc rắc

Ầm rắc rắc

Thứ mười huy quyền, Chu Phàm hết hơi ngã phịch trên mặt đất. Cơ thể hắn mồ hôi
như tắm, mà trên đầu viên tử tinh đã gần như biến mất, chỉ còn nhàn nhạt màu
tím ánh sáng lơ lửng.

Bề ngoài thê thảm dáng dấp, nhưng mặt hắn thì kích động mừng rỡ, bởi vì cuối
cùng đã chính thức đánh ra quyền thứ nhất, uy lực thế nào chưa bàn luận vội,
nhưng bước qua bước khảm ban đầu ấy đều là điều đáng chúc mừng.

Hơn thế nữa, điều làm hắn kích động hơn nữa là, hắn cuối cùng đã mơ hồ nắm bắt
được chút da lông của loại kia ý cảnh. Đó là một loại hào hùng, khí phách ý
cảnh, đó là sự bá đạo, sự hung hăng, sự ngông nghênh táo bạo. Trấn Thiên Thần
quyền, bấy giờ, hắn mới hiểu rõ vì sao bộ quyền pháp này đặt tên trấn thiên
bởi vì bên trong bản thân nó mang một luồng mãnh liệt muốn trấn áp thiên địa,
trấn áp thời không, trấn áp vận mệnh, trấn áp vạn cổ luân hồi.

Thiên địa to lớn, vạn cổ dài lâu, hết thảy trấn áp, hết thảy đánh gãy, hết
thảy đánh nổ. Một quyền không được thì mười quyền, mười quyền không được thì
trăm quyền, ngàn quyền.

Như thế bá đạo, như thế hào hùng vừa nghe đã khiến người ta lâng lâng, đặc
biệt cỗ kia ý cảnh vốn cùng hắn đồng điệu.

Mặt trời mới lên hướng đông, Cổ Huyền Tông nơi hẻo ánh cô phong, một thiếu
niên chậm chạp thi triển từng quyền từng quyền một, hắn toàn thân mồ hôi như
thắm, bên khóe miệng máu đỏ chưa khô, nhưng đôi mắt thâm sâu lại tràn đầy phấn
khởi. Tứ Hải Bát Hoang sao mà rộng lớn, võ đạo đằng đẳng chẳng biết đâu điểm
cuối, nhưng từ hôm nay, có một con hồng hoang cự thú bắt đầu trở mình thức
giấc.

Con cự thú ấy mở mắt, rung mình, bắt đầu con đường trấn áp vạn cổ thương sinh,
cùng trời tranh chỗ đứng, BÁ TUYỆT CỬU TRỌNG THIÊN.

(Cầu Kim Phiếu, bác nào còn dư Kim Phiếu ném ta cái cho nó có động lực
tăng chương nhé)

Một canh giờ rất nhanh trôi qua, Chu Phàm vẫn điên cuồng thi triển từng đường
quyền, chỉ là cảm giác toàn thân bỗng nhiên nhẹ nhàng, vừa rồi loại trầm trọng
áp bách biến mất vô tung vô ảnh. Hắn cau mày suy nghĩ chốc lát, liền cười khổ,
quả như trong ngọc giản có ghi. Trấn Thiên Thần quyền chỉ có thể tu luyện vào
mỗi lúc sáng sớm, lúc tử khí đông lai tràn đầy, xem ra không thể tiếp tục bật
hack nữa rồi.

Không sao, hắn đủ già cả để hiểu được dục tốc bất đạt, nếu chăm chăm tu luyện
sợ rằng chưa chắc có thể đột phá cảnh giới. Chi bằng thư giãn đôi chút, thanh
nhàn đôi chút, nhân sinh đâu cần quá gò bó.

Hắn đặt mông ngồi xuống đất, vận Thiếu Dương Chi Chương công pháp chậm rãi hồi
phục khí lực. Cấp tốc, xung quanh hắn tự dưng hiển hiện năm ngôi sao nhỏ bằng
nắm tay, màu sắc sặc sỡ, tuân theo quỹ đạo xoay tròn, dưới ánh nắng ban mai
mập mờ sương khói, càng khiến hắn lung linh huyền ảo tựa thiên thần.

Ồ, Chu Phàm bất giác sững sờ, vội vàng cảm thụ, chợt bật cười ha hả.

Đột phá! Hắn vậy mà đột phá Nhân Tu tám tầng, vốn tưởng phải luyện ra được sáu
ngôi sao, mất chừng ba ngày trời gì đó mới có thể tiến bước. Không nghĩ gần
canh giờ giày vò lại vô tri vô giác đột phá cảnh giới.

Nhân Tu tám tầng, đặt ở Cổ Huyền Tông trong nhóm đệ tử, đều là hàng đầu thiên
tài rồi.

Cổ Huyền Tông đệ tử phân làm tạp dịch, ngoại môn, nội môn, chân truyền. Trong
đó chỉ cần sinh ra khí cảm, đột phá Nhân tu một tầng là đệ tử ngoại môn, đột
phá Nhân Tu tứ tầng thì trở thành đệ tử nội môn, mà đột phá Nhân Tu bảy tầng
sẽ được các trưởng lão chọn làm đệ tử chân truyền. Tất nhiên tu vi là một
đường mà tuổi tác lại một đường khác.

Một tên đệ tử 16 tuổi đột phá nhân tu 7 tầng, nhất định sẽ trở thành đệ tử
chân truyền, nhưng nếu một người ba mươi tuổi thì hoàn toàn khác, nhất định
cần cân nhắc thêm.

Giống như vị hôn thê hờ của hắn thánh nữ Vũ Hồng Nhan, mười sáu tuổi đi vào
Địa Tu cấp, thì lập tức gia phong thành thánh nữ. Quyền cao chức trọng, so với
bình thường các phong trưởng lão chấp sự còn cao quý hơn nửa bậc. Đấy là chệnh
lệch đãi ngộ giữa thiên tài với người bình thường.

Ngẫm nghĩ, bản thân bộ cơ thể này mười sáu tuổi, đã là Nhân Tu tám tầng, ít
tháng tới nắm chắc xông đến Địa Tu, buồn chán hay là cầm chức Thánh Tử chơi
vui đôi chút nhỉ. Nghĩ đến đây, hắn chợt lắc đầu cười xùy, ta là ai chứ, vạn
cổ hùng chủ, bách thế cự đầu, làm sao hạ mình đi làm vô vị chức danh kia chứ.

Chợt đôi mắt lia qua đang treo yên ắng Vũ Yêm Chung, đôi mắt lóe qua vài tia
tinh quang, rồi nội liễm.

“Cường độ cơ thể hiện tại, muốn đánh trấn thiên quyền thứ hai thật là khó
khăn, sau đó vẫn là nên đi tìm Hoang Thiên tông lấy về mấy bộ man văn, man
quyền, thuận Luyện tập” Hắn nghĩ ngợi đôi chút, liền xác định hướng đi. Chu
Phàm không mang theo cổ Man tộc huyết mạch, nhưng năm đó hắn cùng vài tên Man
thánh có giao hảo qua, cũng thuận lợi thu gom được mấy giọt vương cấp man
huyết, dùng bản thân ngàn vạn thủ đoạn, muốn tu luyện không phải là việc gì
khó. Nói đến cường độ nhục thân, thế gian tộc nào vượt qua được Cổ Man tộc cơ
chứ, ngoại trừ đám long lân bò sát kia đi.

Quay vào phòng đánh thùng nước, Chu Phàm tắm rửa sạch sẽ, thu dọn đồ đạc,
thong dong ra sân nằm tắm nắng.

Ô ô, chợt bên dưới ghế đẩu truyền lên tiếng rên rỉ, hắn giật mình ngồi xuống,
thì ra bên dưới ghế Ô Nha Cẩu đang nằm co quắp run rẩy.

Bản thân nó khí tức yếu dần, mỏng manh lung lay. Chu Phàm cau mày, thử kiểm
tra đôi chút, khuôn mặt bắt đầu khó coi.

Ô Nha Cẩu sinh cơ rõ ràng đang dần tàn lụi, con chó già này đã sống hơn vạn
năm, cũng đến lúc thọ nguyên tiêu tan.

Nếu như nó nằm ở trong động phủ ngủ say, có lẽ sẽ sống được thêm vài năm nữa,
nhưng bởi vì Chu Phàm đến, Ô Nha Cẩu quấn quýt đòi đi theo, từ bỏ chống cự
sinh mệnh trôi qua, cho nên bản thân thọ mệnh chỉ còn tầm nửa năm.

Nửa năm thọ nguyên, Chu Phàm hai mắt sụp xuống, mang mấy phần lo lắng. Âm thầm
thôi động Tử tinh thuật truyền vào cơ thể nó.

Ô Nha cẩu vốn suy yếu thảm thương, dần dần tràn trề sức sống, chậm rãi mở mắt
nhìn hắn, đầy lòng biết ơn.

Ước chừng mười hơi thở, ở Tử tinh sức sống truyền vào dưới tác dụng, Ô Nha Cẩu
đã trở nên hoạt bát hơn, tuy bộ dạng vẫn già cả, ốm yếu, nhưng khí tức dần
bình ổn.

Chu Phàm thở hơi trọc, cười khổ, bản thân hắn pháp lực lần nữa sạch sành sanh.
Nhưng nhìn Ô Nha cẩu mạnh khỏe, hắn cũng nhẹ nhàng đôi chút, đôi mắt thâm trầm
bắt đầu suy tư.

Vừa rồi, hắn sử dụng Thiếu Âm Chi Chương năng lực, bổ sung sinh cơ cho nó, chỉ
là chữa phần ngọn không chữa được phần gốc. Bởi vì Ô Nha Cẩu thọ mệnh đã đi
đến phần cuối, nếu không đột phá khó lòng sống tiếp. Dù cho hắn tử tinh thuật
mạnh mẽ siêu quần, nhiều lắm chỉ kéo dài mạng sống được một năm là cùng.

Muốn cứu Ô Nha cẩu có hai phương pháp. Một là tục mệnh, hai chính là giúp nó
đột phá cảnh giới.

Tục mệnh cần lấy đại lượng sinh cơ, bố trí Sinh Tử Chuyển Luân trận, luyện tục
mệnh đan, có sáu thành cơ hội giúp nó sống thêm một thế. Nhưng mỗi lần tục
mệnh, cần dùng rất nhiều rất nhiều sinh linh tính mạng để luyện thành, giống
như Ô Nha cẩu này, tuổi thọ đã vạn tuổi, muốn sống thêm một thế thì cần tương
đương với trăm vạn tính mạng phàm nhân mà bù vào.

Chu Phàm xưa nay giết người chẳng đếm xuể, nhưng vì luyện chế một viên đan
dược mà giết hại trăm vạn sinh linh vô tội, đúng thật khó mà thi hành.

Chỉ còn phương pháp thứ hai, giúp Ô Nha cẩu đột phá Hoàng Tọa. Ô Nha cẩu tuy
mang thiên phú, nhưng huyết mạch đẳng cấp rất thấp, dù công pháp cao siêu đến
đâu, thời gian tu hành lâu đến đâu, cũng khó mà đột phá. Chỉ có cách khiến nó
huyết mạch thăng cấp, tức là phải bắt một đầu chó có huyết mạch cao quý hơn,
tốt nhất là mang một tia thần thú huyết mạch để nó thôn phệ. Mới xuất hiện vài
tia mỏng manh cơ hội đột phá.

Hỏi thế gian, so sánh giữa một đầu huyết mạch phổ thông, già nua sắp chết Cẩu,
với một đầu huyết mạch cao quý, ai sẽ ngu xuẩn giết chết cao quý huyết mạch để
cái còn lại thôn phệ?

Chu Phàm thì khác, hắn cả đời lịch duyệt, thần thú thánh thú cái gì hắn từng
gặp. Thậm chí ngàn vạn năm trước, khi chỉ là một tên Thiên Tu quân Vương, hắn
còn dám xua quân đi giết một con Cửu U Bất Diệt điểu, để cứu chính mình phi
tần.

Cái gì thần thú thánh thú, trong mắt hắn chỉ là phù du, bên cạnh chính mình
người, mới là thế gian quan trọng nhất.


Bá Tuyệt Cửu Trọng Thiên - Chương #9