Cổ Man Huyết Mạch


Người đăng: manthien

Cổ Huyền Tông buổi sáng sớm, ánh nắng mặt trời le lói phá tan màn đêm đen.

Thần Vũ phong căn nhà tranh nhỏ, Chu Phàm mở mắt, phía trên đầu hiển hiện một
viên hoàn chỉnh tử tinh man mát thương mang mà quay xung quanh cơ thể hắn, là
năm viên ngôi sao muôn màu muôn sắc. Căn phòng nhỏ đơn sơ ngập tràn ánh sáng
lung linh, một cảnh tượng vô cùng huyền ảo.

Lung linh ánh sáng chợt dập tắt, Chu Phàm cũng vừa thu công, có điều suy nghĩ,
thiên hạ công pháp bao gồm cả Tứ Hải Bát Hoang Duy Ngã Độc Tôn Thiên thư, có
cùng chung đặc điểm đó là, càng về sau tu luyện càng khó.

Tựa như quyển Thiếu Dương Chi Chương vừa rồi hắn tu luyện, hôm đầu tiên tiếp
xúc, bằng kinh nghiệm, lý giải liền ngay lập tức tu ra bốn viên ngôi sao,
nhưng mà hôm nay cố gắng cả đêm, mới đến được một viên chưa hoàn chỉnh.

Chu Phàm khí tức, sau khi tu được viên thứ năm ngôi sao, ẩn ẩn kéo lên Nhân Tu
bảy tầng đỉnh phong, chỉ cần làm tới viên ngôi sao thứ sáu, tức thì đột phá.
Mà theo hắn ước tính, muốn chiết xuất viên ngôi sao tiếp theo, cần khoảng ba
ngày công phu, tốc độ nhanh như thế, nếu để người bên ngoài biết được, nhất
định kinh ngạc lệch cả mồm.

Song Chu Phàm lại không coi vào đâu, bởi vì với bản thân hắn lịch duyệt thì
chừng ấy sự việc đều là điều đương nhiên.

Nhớ năm đó, lúc bị Cửu U Bất Diệt điểu nguyền rủa thành âm hồn bất tán lúc,
hắn vô cùng nhỏ bé yếu ớt. Bị bao nhiêu kẻ săn bắt nuôi nhốt, kinh qua muôn
trùng trắc trở, khi thì thành kiếm linh, khi thì thành giới linh, khi thì bị
biếm thành ma binh. Một thế rồi lại một thế cực khổ, trải qua vô số tuế nguyệt
buồn bã, bằng sự cố gắng của bản thân, hắn trở nên cường đại bác học đã thoát
khỏi lốt con mồi. Hắn tự mình xông qua Cổ Địa, nhập Hung vực, bay lên Tiên
thành, từ hoang mãng thời đại, qua hoang cổ, thái cổ thời gian, hắn du đãng
khắp tứ hải bát hoang, thiết kế từng cái kinh thiên âm mưu, bố trí từng cái
ghê gớm bố cục, để tìm về ba hồn bảy phách.

Trong đằng đẵng trường hà đó, hắn đã tiếp xúc với vô số nhân vật, làm quen,
dạy dỗ ra biết bao nhiêu cường giả vô địch. Chính bởi vì thế, hắn đã học,
nghiên cứu qua rất nhiều công pháp bí thuật, thậm chí có chút thánh thuật, đế
công hắn đều nghiên cứu qua. Cho nên tri thức, ngộ tính mới là lá bài tẩy lớn
nhất của hắn.

Ngày trước, lúc cùng Thần Vũ Đế Tôn trở về Cửu U cốc dung nhập linh hồn, vì sợ
trong quá trình xảy ra bất trắc, hắn chỉ đem vài cái kinh thiên bí thuật lạc
ấn thật sâu ở chủ hồn, còn lại những môn công pháp bí thuật khác thì đem chia
ra, dùng thủ đoạn thần bí, giấu ở khắp bát hoang tứ hải. Chờ đến một ngày hắn
thức tỉnh, sẽ đi tìm trở về.

Cũng may là hắn chính mình đã chuẩn bị trước, bởi vì sau khi dung hợp hồn
phách, một phần công pháp bí tịch trí nhớ đã bị cưỡng ép biến mất, ngoài trừ
bốn chương sách trong Duy Ngã Độc Tôn Thiên thư lạc ấn kỹ tận sâu thần hồn ra,
cùng chút ít công pháp đặc thù khác, còn lại đều trống trơn.

Tuy rằng mất phần lớn công pháp bí thuật, nhưng bản thân hắn kiến thức, lý
giải lại không hề mất đi, sâu sắc vô cùng, so với bất kỳ ai trên thế gian đều
phải cao, cho nên hắn tự tin một điều, chỉ cần thời gian đủ nhiều hắn sẽ lần
nữa đứng ở thế gian đỉnh cao, quân lâm tận cùng thế giới.

Thu hồi công pháp, hắn thở một ngụm khí trọc, đẩy nhẹ cửa phòng ra ngoài đón
ánh nắng buổi sáng. Chợt nghe tiếng bình bịch bình bịch, nhìn sang thì ra Cổ
Đại Ngưu còn đang khổ luyện võ công. Cổ Đại Ngưu thân hình to lớn, cường
tráng, cởi áo đánh quyền, mồ hôi nhễ nhại, ẩn ẩn cơ bắp cuồn cuộn, công thêm
da dẻ ngăm đen, tướng mạo đàng hoàng xác thực tương đối mê người.

Nhưng mà chỉ nhìn bề ngoài mà thôi, vừa tiếp xúc Cổ Đại Ngưu này hắn liền
biết, gã mười phần là một tên đầu to chất phác, bộc trực mà thôi. Cả người gã
từ trên xuống dưới chẳng hề có chút nào tâm cơ nào cả,cũng khiến hắn sinh lòng
hảo cảm muốn bồi dưỡng.

Chú ý quan sát từng bài quyền của gã, Chu Phàm bỗng nhiên nghi hoặc, rồi bắt
đầu chăm chú quái lạ. Đợi khi Đại Ngưu tập võ xong đi vào uống nước, hắn mới
tiến tới hỏi:

“Vừa rồi ngươi tập bài quyền kia tên là gì”

Cổ Đại Ngưu há mồm uống ồng ộc từng ngụm lớn lắc đầu nói:

“Không biết là lão đầu tử dạy ta”

“Cổ lão đầu dạy dỗ, ừm ngươi có thể đánh thêm lần nữa cho ta xem sao?”

“Được” Đại Ngưu không từ chối, uống xong vạc nước liền xông ra giữa sân tiếp
tục đánh quyền. Chu Phàm thì tỷ mỹ nhìn hắn, chợt mở miệng.

“Quyền vừa rồi đánh sang bên trái nửa tấc, sẽ có hiệu quả tốt hơn”

Cổ Đại Ngưu chả hiểu hắn chỉ điểm đúng hay sai, vung tay khẽ chếch quyền, ai
ngờ thật lực đạo mạnh hơn ba phần.

“Quyền kia chếch xuống dưới, xuất thủ nhanh hơn chút nữa”

“Quyền kia xuất quá sớm, sẽ mất lực, đánh chậm nữa hơi thở”

…………..

Cổ Đại Ngưu vô thức dựa theo Chu Phàm chỉ bảo mà thay đổi đường quyền, sau đó
đánh toàn bộ một lượt thì chấn kinh vô cùng, bởi vì vừa rồi bài quyền đã dường
như thăng hoa đến cấp độ mới.

Gã hai mắt tỏa sáng, chạy đến phía hắn hăm hở hô

“Chu huynh đệ ngươi làm thế nào vậy, sửa chữa tý mà so với lão đầu tử bài
quyền mạnh mẽ hơn nhiều”

Chu Phàm mỉm cười chưa trả lời, khẽ pha cho mình chén trà du di rồi bảo:

“Ngươi đưa tay ta kiểm tra chút thể chất”

Cổ Đại Ngưu chẳng biết hắn muốn làm gì, nhưng gặp hắn vừa rồi kỳ diệu biện
pháp, liền chùi sạch mồ hôi cánh tay, hướng trước mặt hắn.

Chu Phàm chậm rãi, hai ngón tay ấn nhẹ lên huyệt Thần Môn của gã, nguyên lực
chầm chậm truyền vào dò xét. Chốc lát sau khẽ gật đầu như đã khẳng đinh.

Thấy hắn dáng vẻ cao thâm mạt trắc, Cổ Đại Ngưu vội hỏi:

“Làm sao, thể chất của ta đặc biệt sao?”

Chu Phàm gật đầu bảo: “Ngươi trong máu có một tia Cổ Man tộc huyết mạch”

Vừa rồi nhìn gã luyện công, hắn thấy bài quyền quen quen, quan sát lại lần
thức hai, liền khẳng định đây là một bài thiếu thốn Cổ Man quyền. Nên cố ý
chỉnh sửa vài chỗ, xác định, Đại Ngưu này sở hữu huyết mạch cổ Man, chả biết
Cổ Đại Đức tìm ở đâu Cổ Man quyền mà dạy cho gã.

“Cổ Man tộc, sao ta chưa từng nghe qua?”

“Cổ Man tộc” Nghe đến ba từ này Chu Phàm tay cầm chén trà bỗng ngưng ở khoảng
không, phong trần ký ức chợt hiển hiện. Thái cổ thời kỳ, vào một ngày tuyết
rơi phủ trắng khắp Man thành. Hắn khi ấy vẫn là cái nhỏ yếu du hồn bị người
phong ấn trong ngoại thành cây hoa mai.

Ngày ấy, có vị tiểu cô nương Man tộc muốn ngắt hoa cài đầu, hỏi hắn vài bông
hoa, hắn cầu xin nàng thả mình ra, rồi mình sẽ báo đáp nàng một việc.

Tiểu cô nương bằng lòng, nhờ người lớn thả hắn, còn cầu xin các man dân khác
đừng làm khó hắn. Chu Phàm được tự do, bảo rằng sẽ hoàn thành bất cứ ước
nguyện nào của nàng. Man tộc tiểu cô nương tưởng thật, hoan hô không ngừng vội
ước ao, nàng ước hắn giúp cho Man tộc tìm được tự do.

Chu Phàm khi ấy vô tri đồng ý ngay lập tức, nhưng sau khi lịch duyệt nhiều
dần, hắn mới biết lời hứa kia sâu nặng đến mức nào.

Tục truyền rằng, Cổ có đại năng vì làm chuyện nghịch thiên mà bị trời đánh
chết, xương sống nghịch cốt không cam lòng nên hóa thành Cổ Man tộc. Cho nên
Man tộc bị trời kỳ thị, bị trời cấm đoán, chẳng được tự do, chẳng được thành
đế.

Có câu man dao: "Tiểu Man Ngưu, không quay đầu lại. Muốn cùng trời xanh tranh
tự do. Không thấy Hoàng Hà chưa bỏ ý định, không biết làm sao Hoàng Hà nước
không rõ. Nước không rõ. Bắt Man Ngư, Man Ngư nhảy lên ba nghìn dặm. Muốn cùng
trời xanh tranh Bất Tử, lại bị mèo con nắm đi. . ."

Ca dao ý tứ, đại khái là Man Ngưu muốn cùng trời tranh tự do, lại dừng bước
tại Hoàng Hà. . . Man Ngư cùng muốn cùng trời tranh bất tử, lại bỏ mạng tại
miệng mèo. Cũng chính là tỉnh cảnh của Cổ Man tộc muôn đời. Muốn giúp Cổ Man
tộc tranh tự do, thì phải đấu với trời, phải chém giết thiên ý, mà khi đó hắn
thân bất do kỷ, chính mình gặp thiên ý trêu ngươi, lấy đâu sức lực toàn vẹn
lời hứa.

Thế rồi một ngày, tuyết rơi nặng, man nhân bị trời phạt, toàn bộ man thành
chết đói, tiểu cô nương kia cũng không thoát khỏi, khi hắn từ Hoàng Hà Hải trở
về, man thành chỉ còn là bãi đất trống.

Từ đấy hắn bắt đầu sưu tầm man văn, nghiên cứu man huyết, cố gắng tìm ra, biết
được, muốn trọn vẹn lời hứa năm xưa.

Tâm hồn du đãng đôi chút, mới trở về, hắn cười khổ vài tiếng, nhấp ngụm trà
nói:

“Cổ man tộc là một tộc người sống ở Man Hoang, bên cạnh Hoàng Hà Hải, tộc
người này không tu công pháp mà tu Man Văn, đúc Man huyết, luyện Man quyền.
Tuy rằng chẳng tu đến pháp lực nhưng bọn họ cơ thể khí huyết đều vô cùng mạnh
mẽ. Tu đến đỉnh cao thậm chí có thể dùng nhục thân đón đỡ thần khí”

“A” Cổ Đại Ngưu nghe vậy hai mắt trợn to, vô cùng khiếp sợ, không nghĩ Cổ Man
tộc này thực lực lại đáng sợ như thế.

“Tuy nhiên, ngươi bản thân Cổ man huyết mạch cực kỳ thưa thớt, muốn đạt chừng
ấy thành tựu cần phải phi thường cố gắng”

“Thôi tiếp tục luyện quyền đi”

Lấp lửng nói vài câu, hắn vỗ vỗ vai Cổ Đại Ngưu rồi đứng dậy đến bên Vũ Yêm
Chung, mặc kệ gã tập võ. Mà Cổ Đại Ngưu thì thật thà gật đầu, lui ra sân đánh
man quyền, gã là người chất phác, không hỏi gì thêm. Nếu là người khác, gặp
hắn lấp lửng như thế, nhất định sẽ nhờ vả hỏi han hắn thêm vài câu, hi vọng
đạt được từ hắn vài thứ lợi ích.

Còn Cổ Đại Ngưu thì ngược lại, gã hào sảng thiếu tâm cơ, rất giống phong cách
của Cổ Man tộc chiến sĩ, chính hợp hắn tâm nhãn.

Chu Phàm vừa bước đi vừa gắng nhớ đôi chút, hắn dự định trợ giúp Đại Ngưu mấy
môn Man Văn, luyện Man Huyết cùng vài bộ Man Quyền. Đại Ngưu tính cách, nếu
bồi dưỡng tốt, sau này sẽ là cái nhân tài đại tướng. Nghĩ nghĩ chốc lát, Chu
Phàm linh quang lóe lên, nhớ tới một cái tên: Hoang Thiên Tông.

Hoang Thiên Tông vốn là năm đó Thần Vũ Đại đế tọa hạ tên đại tướng thành lập,
người này tên là Hoang Bá Thiên, mang trong người Cổ Man tộc huyết mạch, tính
cách tương tự Đại Ngưu thô hào khí phách. Sau khi thần vũ đế triều được thành
lập, chẳng ra làm quan, cũng chẳng đến Man Hoang mà đến khu vực này xây lập
môn phái.

Năm xưa hắn cùng Thần Vũ đại đế đi qua đây, từng ghé thăm Hoang Thiên môn, hắn
cũng dùng chút ít thủ đoạn bí ẩn đem cất giấu mấy môn cực kỳ mạnh mẽ man tộc
man thuật ở đó, chờ ngày trở về thu hồi.

Chỉ không biết lâu dài tuế nguyệt, Hoang Thiên Môn còn tồn tại nữa hay chăng?
Muốn biết hắn là nên tìm Cổ Đại Đức lão đầu tử truy hỏi, nhưng lão già này
thần long kiến thủ, quả nhiên khó tìm à.

Thôi chuyện kia để sau, trước tiên, tìm kiếm cất giấu môn kia công pháp trước
đã.

(Cổ Man tộc trong chương này ta lấy ý tưởng từ Chấp Ma, Cổ Ma, ae đừng quá bất
ngờ)


Bá Tuyệt Cửu Trọng Thiên - Chương #7