Lão Lừa Đảo


Người đăng: manthien

Nhưng mà gã thảng thốt kinh hô, chẳng hề khiến tên thiếu niên quay đầu đi mà
càng ngắm nghía trắng trợn hơn, khóe miệng nở nụ cười nghiền ngẩm. Nụ cười xấu
xa ấy khiến người hầu chợt ngẩn ngơ, hai má phút chốc nóng hổi hỏa thiêu. Nhìn
lại, đó là một thiếu niên mặc trường sam màu lam nhạt cũ kỷ, tóc dài đen mượt
xõa hai bên, khuôn mặt có vài phần dễ nhìn, đặc biệt đôi mắt hắn sâu hoắm tựa
hắc động, tràn đầy tuyên cổ tang thương, khiến người ta không tự chủ bị hút
vào bên trong.

Hắn đứng ở đấy, ung dung bình thản, giống như dung hợp cùng với thiên địa vạn
vật, nếu lơ là liếc sơ, nhất định sẽ bỏ qua sự tồn tại của hắn. Gã người hầu
vừa rồi cảm nhận đươc là bởi vì thâm trầm đôi mắt kia đang thú vị nhìn chính
mình.

Thất thần chốc lát, tên người hầu bỗng nhiên giật nảy, vội vàng kéo kéo góc áo
xinh đẹp thiếu niên hô nhỏ:

“Công tử công tử…”

“Tiểu Cửu làm sao?”

Đang nô đùa thiếu niên bị kéo áo hơi nghi hoặc, quay đầu theo hướng nhà mình
người hầu chỉ trỏ, gặp phải đang nhạt nhòa ý cười Chu Phàm, như bị sét đánh,
rất nhanh mặt đỏ máu, vội vàng cúi đầu, sửa soạn mất trật tự quần áo, xấu hổ
đến muốn chui xuống đất.

Mà bên cạnh người hầu Tiểu Cửu thấy Chu Phàm vô lễ, trừng mắt với hắn hô: “Nè
mau nhắm mắt, mau nhắm mắt…ngươi còn nhìn”

Chu Phàm cười nhạt, lưu luyến đánh giá cả hai chốc lát, rồi tiếp tục chắp tay
hướng về Cửu U cốc hồng triều.

Hào khí hỏa hoãn đôi chút, vị kia xinh đẹp thiếu niên mới lấy về tinh thần,
chắp kiếm hướng hắn nói:

“Tại hạ Cơ Diêm, ra mắt huynh đài, xin hỏi huynh đài tôn tính tại danh?”

“Chu Phàm” Chu Phàm bình đạm trả lời, đúng là không để ý đến cả hai nữa.

“Hử” Cơ Diêm thiếu niên bị như thế hững hờ, hơi hơi xấu hổ.

Mà bên cạnh người hầu Tiểu Cửu, khó chịu cao giọng nói:

“Ngươi là ai, sao mà vô lễ”

“Tiểu Cửu lắm mồm”

“Hừ, người này vừa rồi trông chúng ta thèm thuồng, lại ở nơi hoang dã thế này
xuất hiện, rõ là tặc nhân lòng mang ý xấu, công tử nên cẩn thận”

“Thế sao, sao ta thấy hắn chả giống như người xấu nhỉ”

“Hazz, biết người biết mặt chẳng biết lòng, sau này công tử cần lịch luyện
nhiều hơn”

“A cái đưa nhóc nhà ngươi, cũng mới mười sáu tuổi, còn bộ lão khí hoành thu
đến giáo huấn ta sao?

“Hừ công tử không tin, cứ để em”

Hai tên thiếu niên tiếp tục nháo trò, cuối cùng gã người hầu hùng dũng đứng
ra, chống nạnh hướng hắn cao giọng hỏi:

“Nè đăng đồ tử kia ngươi là ai, đến đây có mục đích gì”

Chu Phàm hai tay chắp sau lưng, làn gió phấp phới, làn áo phong trần tung bay,
nghe tiếng hỏi, chợt chau mày. Ta là ai? Ta là một cái âm hồn bất tán sống
ngàn vạn năm, ta là một tên đồ tể, giết sạch tứ hải, tru diệt bát hoang, khu
trục Thiên ma, lập nên vô số đế triều, ta cũng là thiên cổ ác nhân, sau màn
hắc thủ, thao túng thiên địa, ta dùng thiên hạ làm bàn cờ,lấy thiên hạ thương
sinh làm quân cơ, thành người đánh cờ từ vạn cổ đến bây giờ. Mà ta hiện tại,
là Chu Phàm, ha ha, là Chu Phàm đi. Tên họ, mấy đâu quan trọng.

Nghĩ ngợi mông lung, quanh thân hắn bỗng tỏa ra một loại khí thế cổ lão, tang
thương mà cô độc bồi hồi.

“Nè nè đăng đồ tử, sao ngươi không trả lời” Tiểu Cửu gặp hắn vẫn đứng im lạnh
nhạt, khó chịu lầu bầu.

“Thôi em đừng làm phiền vị huynh đài này, chúng ta thử đi vào Cửu U cốc xem
xét thôi”

Xinh đẹp công tử thấy hắn chẳng có ý định tiếp chuyện, nhắc nhở người hầu, rồi
tiến về phía trước muốn đi vào hồng triều âm u sơn cốc.

“Công tử..công tử chúng ta thật muốn vào sao?”

“Tất nhiên ta đùa em bao giờ” Nói rồi quyết liệt cất bước đi vào. Sáng sớm
tươi mát, ánh mặt trời lan tỏa khắp Thương Hàn sơn mạch. Mà Cửu U cốc vẫn như
thế lạnh lẽo, cô quanh, hồng mang bao trùm đầy ý vị.

Gặp hai người sắp bước vào, đang mê mang ngắm cảnh Chu Phàm chợt mở miệng nói
rằng:

“Tiểu nha đầu, ta khuyên các ngươi hay là quay về đi, nơi đây sơn cốc vô cùng
nguy hiểm, mạo muội xông vào chỉ có đường chết mà thôi”

Chính đang rụt rè Tiểu Cửu bỗng nhiên nghe thấy hắn câu khuyên can, tuy rằng
hợp ý mình nhưng cảm thấy rất chói tai chu mỏ phản bác:

“Chúng ta cứ vào đấy, ai cần ngươi lo!”

Mà xinh đẹp thiếu niên thi sững sờ, gặp hắn gọi mình là tiểu nha đầu, có chút
mắc quai, quay đầy nhìn hắn chắp tay:

“Huynh đài hình như rất hiểu biết về Cửu U cốc, không biết có thể chỉ dẫn một
hai, bên trong có nguy hiểm gì chăng?”

Thấy nàng dáng vẻ chờ mong, hắn lắc đầu nói rằng: “Ta không hiểu huyền cơ nào
cả, chỉ biết rằng tối qua có một tên Cổ Huyền Tông đệ tử, lỡ xông vào âm cốc
bị bên trong quái vật ăn thịt, thê thảm vô cùng”

A, cả hai người đều lùi lại, vô cùng e ngại liếc trước mặt hồng vụ sơn cốc.
Tiểu Cửu nuốt nước bọt, cố gắng gân cổ cãi lại:

“Ngươi cố lộng huyền hư”

Chu Phàm lắc đầu, quay lưng hướng bên ngoài lối mòn đi ra, chả quan trọng trả
lời:

“Tin hay không kệ các ngươi”

Nói rồi bước chân lững thửng, để lại sau lưng há to miệng hai người.

“Công tử xin dừng bước”

Cơ Diêm nghĩ ngợi chốc lát vội hướng hắn hô.

Chu Phàm nghi hoặc hơi dừng bước quay đầu.

Cơ diêm vội vàng xách kiếm chạy đến trước mặt hắn, chắp tay nói:

“Nhìn huynh đài giống như cùng Cửu U cốc quen thuộc, không biết có thể nhắc
nhở tiểu đệ một hai”

Chu Phàm đánh mắt, đảo qua bằng phẳng bộ ngực của nàng, thâm ý cười. Khiến Cơ
Diêm thất thố, mới nhớ ra mình cải trang vừa rồi bị hắn thẳng thừng vạch trần.
Hai má không khỏi phát nhiệt, né né ánh mắt qua một bên.

“Cửu U cốc cố sự, ta đúng là nghe chút ít, nhưng mà…không thể nói được”

Thấy Chu Phàm dáng vẻ thần thần bí bí, nghĩ rằng hắn khẳng định biết được điều
gì, Cơ Diêm đôi mắt to tròn liền uông uông nhìn hắn tha thiết nói:

“Vị công tử này, huynh có thể nói cho ta biết sao, ta nhất định sẽ hậu tạ”

“A” Chu An cười nhạt, chầm chậm mà đi, một bộ cao thâm mạt trắc thở dài:

“Tiểu cô nương ngươi đã như thế tha thiết, ta tiết lộ chút ít cũng không sao,
như thế này đi, ngươi hỏi ta ba câu, ta trả lời ba câu, mỗi câu 100 nguyên
thạch thế nào”

“Công tử không được, đừng để hắn lừa”

Chu Phàm lắc đầu, rảo chân cước bộ chưa dừng. Cơ Diêm cắn môi, suy nghĩ hồi
lâu, nàng vô cùng tò mò Cửu U cốc cố sự, lại gặp hắn bóng dáng sắp khuất, vội
vàng đuổi theo nói:

“Được ta hỏi ba câu, mỗi câu 100 nguyên thạch”

“Công tử..hazz” Tiểu Cửu cũng đuổi theo, vẻ mặt bất đắc dĩ, hận hận nhìn Chu
Phàm bóng lưng.

“Ngươi hỏi đi” Chu An bỗng nhiên dừng bước chậm giọng nói:

“Ừm, Cửu U cốc có từ bao giờ?”

“Rất lâu rất lâu, từ thời đại viễn cổ tới nay đã tồn tại”

Chu Phàm ánh mắt xa xăm, nhàn nhạt trả lời, giơ tay đòi tiền.

Cơ Diêm cắn răng, đưa hắn Nguyên thạch lại hỏi:

“Bên trong cửu u cốc có cái gì tồn tại?”

“Ừm, bên trong có một bộ xương chim, cùng một cái âm hồn bất tán”

“À, bộ xương chim là loại chim gì, âm hồn kia là của ai?”

Chu Phàm chưa vội trả lời, tiếp nhận Nguyên thạch, bảo: “Ta và ngươi ước định
ba câu hỏi, cho nên ngươi chỉ được hỏi một trong hai, xương chim hoặc âm hồn”

Cơ Diêm chu mỏ, lẩm bẩm chê hắn hẹp hòi, nhỏ giọng: “Ta lại thêm cho ngươi 100
viên, ngươi trả lời cả hai đi”

Chu Phàm lắc đầu.

“Thôi được rồi, xin hỏi bộ xương chim bên trong là loài chim gì?”

Chu Phàm hồi ức chốc lát, nói:

“Nó gọi Cửu U Bất Diệt điểu, là một loại Viễn cổ hung vật, thực lực mạnh mẽ,
câu hỏi của ngươi ta đã trả lời xong rồi, ta đi đây”

Nói xong mặc kệ đang mơ hồ Cơ Diêm, cùng nghiến răng nghiến lợi Tiểu Cửu, phất
áo tiêu sái mà bước vội, lòng vui vẻ, tiểu nha đầu thật dễ dụ.

Đợi khi bóng dáng hắn khuất sau con đường mòn, Cơ Diêm mới tỉnh hồn, mà bên
cạnh Tiểu Cửu thì ngán ngẩm than:

“Công tử ơi là công tử”

“Làm sao?”

“Rõ ràng là hắn gạt người, công tử vậy mà đưa hắn tiền”

“A nhưng sao ta thấy hắn nói có vài phần đạo lý, không được chúng ta mau đuổi
theo, ta nhất định phải hỏi cho ra nhẽ”

“Ài” Tiểu Cửu chẳng còn gì để nói, lạch bạch chạy theo, lần này nàng quyết
định phải chửi cho tên đăng đồ tử kia lật mặt.

……………………

Ô Nha thành dưới chân núi Thương Hàn là một thành thị cỡ lớn, trực thuộc Cổ
Huyền Tông, nơi đây phố phường đông vui, hai bên đường bày từng sạp hàng buôn
bán tấp nập.

Ô Nha thành tại khắp vùng đông nam Việt quốc, đều xếp vào hàng đầu thành thị,
được Cổ Huyền Tông bao bọc, chính là các phương hung hăng nhân vật khi đến đây
cũng phải thu liễm vài phần.

Bởi vì Cổ Huyền Tông. Cổ Huyền tông bễ nghễ Việt quốc gần vạn năm, được xưng
Ngũ đại môn phái một trong, truyền thừa cường đại, cao thủ như vân. Năm đó Cổ
Huyền lão tổ một thân thông thiên thủ đoạn, quả thật xưng vương xưng bá. Nay
tông môn tuy rằng xuống cấp, chẳng còn năm xưa huy hoàng, nhưng lạc đà gầy còn
hơn ngựa béo, tông môn uy nghiêm vẫn khiến bao nhiêu kẻ kiêng dè. Người dân
quanh đây lấy thân phận Cổ Huyền tông đệ tử mà vinh.

Ô Nha thành vốn sầm uất hôm nay càng đông vui hơn, bởi vì một phương bá chủ
tông môn, chính đang tại nơi đây tuyển chọn đệ tử nhập môn.

Khắp các vùng bao nhiêu tài tuấn tấp nập, lặn lội dường xa mà tới đây tham gia
dự tuyển.

Người người nháo nhác, ở bên ngoài Ô Nha thành, có một gã lam bào thiết niên
đang chầm chậm đi đến, phía sau hớt hải đuổi theo hai cái xinh đẹp thiếu niên
khác.

Chu Phàm gặp các nàng vẫn bám dai như đỉa, quay đầu thở dài hỏi: “Ta nói tiểu
nha đầu,các ngươi định theo ta đến bao giờ”

“Mặc kệ, huynh phải kể cho ta toàn bộ Cửu U cốc cố sự”

“Hừ, đăng đồ tử mau trả lại tiền cho chúng ta”

Chu Phàm ngán ngẩm chẳng tiếp lời, tiếp tục bước vội vào thành. Đằng sau hai
người gặp hắn không để ý, có chút tức giận, Tiểu Cửu nghiến răng, xăn ống tay
nói:

“Để em lên giáo huấn hắn”

“Thôi mặc kệ chúng ta tiếp tục đi theo”

Chu Phàm mặc kệ hai kẻ theo đuôi, nhởn nhơ lượn lờ khắp phố xá.

Hắn thì nhàn nhã vô cùng nhưng xung quanh mấy người thiếu niên khác đúng là
gấp gáp, tranh nhau hướng về giữa thành quảng trường.

Nghe ngóng đôi chút, mới hiểu ra là Cổ Huyền Tông mấy hôm nay sơ tuyển đệ tử
tổ chức trong Ô Nha thành, nên vô cùng tấp nập.

“Ừm nên đi xem đôi chút”

Hắn cũng đang nhàm chán, hiếu kỳ, đi theo dòng người.

Bước hồi lâu, thì dừng ở một cái quảng trường lớn, quảng trường chính giữa
dựng một cái đài cao, bên trên đài ngồi năm người, bốn nam một nữ, đều tuổi
trung niên, mà khí tức trầm ổn mạnh mẽ.

Bên dưới quảng trường đông nghịt mấy vạn người tuổi trẻ, háo hức trông lên nơi
trắc thí, cũng đưa mắt vô cùng ngưỡng vọng nhìn phía trên đài cao thủ.

“Huynh đài ngươi biết ngồi ở trên kia vài vị tiền bối là ai không?”

“Tại hạ thật ra cũng chỉ nhận được hai cái, từ bên trái người đầu tiên chính
là thành chủ Diệp Thanh Nguyên, bên cạnh là Ô Nha thành luyện đan công hội hội
trưởng Trương Bân, còn ba vị còn lại, tại hạ đoán là Cổ Huyền Tông trưởng lão,
nhưng mà tục danh của bọn họ thì không rõ lắm”

Bấy giờ bên cạnh có tên mặc trang phục ngoại môn Cổ Huyền tông đệ tử đắc ý
nói:

“Ngồi chính giữa là Cổ Huyền Tông Nhị Trưởng lão Dương Hàn, bên phải là Truyền
công trưởng lão Huyền Sâm, mà vị xinh đẹp trưởng lão ngồi ở giữa hai vị kia
chính là Tứ trưởng lão Cao Thanh Ngọc”

“Bật mí với các huynh đài, Cao Trưởng lão là sư phụ của Thánh nữ Vũ Hồng Nhan
tiên tử”

“Ồ” Đám người xung quanh một mảnh mắt tỏa sáng. Vũ Hồng Nhan tiên tử danh
tiếng vang khắp Việt quốc, bao nhiêu thanh niên tài tuấn đều mơ ước được chiêm
ngưỡng đôi lần. Ở đây tham gia trắc thí đệ tử, bảy phần vì tập võ, nhưng ba
phần là vì vị kia Thánh nữ mà đến.

“Nghe bảo hôm nay Ô Nha thành trắc thí, thánh nữ sẽ đến xem”

“Hả huynh đài nói thật sao, tin tức từ đâu vậy”

“Tại hạ bất tài chính là Cổ Huyền Tông ngoại môn đệ tử, tin tức này từ một vị
nội môn sư huynh truyền ra”

Oa, đám người nhìn kỹ thanh niên kia, ánh mắt trở nên khác lạ ước ao. Cổ Huyền
Tông đệ tử địa vị, khiến bao nhiêu người kính trọng cùng kiêng kỵ.

Chẳng biết lúc nào, bỗng nhiên có người kinh hô:

“Vũ tiên tử đến rồi”

Rào, thật đông nam thiếu niên đều ngước đầu lên không trung, hai mắt tỏa sáng,
có người nước dãi chảy ròng ròng. Mà các thiếu nữ thì vài người xấu hổ tự ti,
vài người trừng mắt ghen tị.

Chỉ thấy giữ bầu trời đột nhiên xuất hiện một dải lụa trắng bay phấp phới, cơn
gió mát thoảng qua, có gã thiếu nữ toàn thân váy trắng tinh khôi, mặt mang sa
mỏng, dáng người điệu đà mà thánh khiết, khí vận thướt tha mà không dung tục,
lạnh nhạt tựa như tiên nữ, đang từ từ theo dải lụa hạ xuống đài cao.

Thiếu nữ này chính thị Việt Quốc tịnh đế song liên một trong, Cổ Huyền Tông
thánh nữ Vũ Hồng Nhan. Nàng vừa hạ đến, dưới đài bao nhiêu sắc lang vỡ òa xuýt
xoa, mà bên trên đài mấy lão già cũng nuốt nước bọt, mỹ phụ Cao Thanh Ngọc
liếc mắt ý cười nhạt nhòa.

Chu Phàm đứng lấp ló ở dưới đám đông, nheo mắt đánh giá chút, rồi cười nhạt
lắc đầu. Vị xinh đẹp thánh nữ kia cùng với chủ nhân cũ của bộ thân thể này
đúng là có vài phần duyên phận. Nói chuẩn ra, nàng là vị hôn thê đã từ bỏ của
Chu Phàm.

Về thân thế nguyên chủ nhân, tương đối thú vị, hắn vốn là con cháu dòng chính
của Chu thị Vương tộc, một trong những gia tộc hàng đầu Việt quốc. Nhưng bởi
vì tư chất thấp kém, tính cách cứng đầu khó ưa mà bị đuổi đến Cổ Huyền Tông tu
luyện. Hắn có một vị hôn thê, con gái của Vũ thị nhị lưu gia tộc, nhưng lại có
tư chất phi phàm, quốc sắc thiên hương. Chu Phàm khi ấy tự biết thân biết
phận, tự nguyện giải trừ hôn ước, cũng chẳng dám tiếp xúc nhiều với nàng. Còn
Vũ Hồng Nhan thì tự thấy áy náy nên lâu lâu sẽ tặng hắn đôi chút đan dược,
giúp hắn tu luyện. Ai ngờ việc này bị trong tông môn đệ tử khác biết được mới
dẫn tới họa sát thân.

Chu An cười cợt, khi đã đoạt xá bộ này thân thể, hắn cũng nê giúp chủ nhân cũ
giải quyết đôi chút vấn đề thôi. Chu thị Vương tộc ư, trong mắt thế nhân bao
nhiêu kinh khủng, nhưng trong mắt hắn chỉ là gà đất chó sảnh, không đủ thành
đạo, bóp cái liền diệt.

Còn trước mặt vị kia tông môn thánh nữ, mặc dù hiện tại xinh đẹp lung linh,
nhưng nhìn chừng ấy khí chất, so với năm xưa hắn gặp qua thiên chi kiêu nữ
phải kém nhiều lắm. Tông môn thánh nữ, chỉ đáng làm nha hoàn hầu hạ mà thôi.

“Hừ thật phô trương”

Lúc này đứng bên cạnh hắn Cơ Diễm mũi quýnh lên khinh thường hừ nói.

“Việt quốc tịnh đế song liên chỉ là người thích hư danh mà thôi”

Tiểu Cửu càng thẳng thắn lầm bầm.

A, Chu Phàm buồn cười liếc mắt hai nàng, mà xung quanh lũ sắc lang nghe được,
thì căm tức nhìn hằm hằm.

Có người trào phúng: “Ẻo lả như thế chẳng trách gì ghen tỵ”

“Đệ hóa ra hai đứa đồng tính chả trách chê bai thánh nữ”

“Xì đừng quan tâm đến chúng”

…………….

Hai nàng bị nói thành gay, thì phồng má trợn mắt tức giận, Chu Phàm lơ đãng
thú vị.

Thời thần đã tới, đông đảo thanh thiếu niên ngay ngắn ngưng thần chờ đợi, mọi
người chẳng dám to tiếng nói chuyên, chỉ rì rào nhỏ tai bàn luận, dù sao bên
trên đài cao ngồi năm vị Địa Tu cấp cao thủ tọa trấn, ai dám ở đây càn rỡ.

Có thể hết lần này đến lần khác, có không biết sống chết gia hỏa, ở chỗ này
rao bán ỏm tỏi.

“ Cổ Huyền Tông chí bảo Cổ Huyền Chân kinh, Thần Vũ Đế Tôn xuất phẩm, tu luyện
một ngày bằng một năm, thực lực tăng vọt Nhân tu thắng Địa tu, chỉ một quyển
duy nhất, chỉ một quyển duy nhất, nhanh tay nhanh tay mua ngay, chậm là không
còn”

“ Cổ Huyền Tông chí bảo Cổ Huyền Chân kinh, Thần Vũ Đế Tôn xuất phẩm, tu luyện
một ngày bằng một năm, thực lực tăng vọt Nhân tu thắng Địa tu, chỉ một quyển
duy nhất, chỉ một quyển duy nhất, nhanh tay nhanh tay mua ngay, chậm là không
còn”

Tiếng thét vừa to vừa rõ ràng đậm chất con buôn giữa đám người vang lên.

Tất cả đám thiếu niên tuấn kiệt quay đầu nhìn, mà trên đài mấy vị cao thủ nhăn
mày bất đắc dĩ.

Nhìn rõ, chỉ thấy một cái quần áo rách rưới, tóc tai rối bù bẩn thỉu hèn mọn
ông lão, đang cầm rách nát cuốn sách vừa đi vừa rao to. Lão già này cũng lớn
gan lớn mật, ngay ngày trắc thí đệ tử lại dám vác mạt đến đây rao bán Cổ Huyền
tông công pháp.

“Tiểu Cửu ta nghe dọng nói kia quen quen”

“Là lão lừa đảo kia”

“Đi mau nhanh bắt lấy lão”


Bá Tuyệt Cửu Trọng Thiên - Chương #3