Người đăng: manthien
Ô Nha Cẩu hiện tại, nếu thường xuyên được hắn dùng Tử tinh thuật cung cấp sinh
cơ, thì thọ nguyên có lẽ kéo dài được 1 năm. Một năm trời, Chu Phàm hai mắt
híp thành đường hẹp suy ngẫm. Chừng ấy thời gian đủ để hắn tìm kiếm phương
hướng giúp nó đột phá cảnh giới đi.
Vầng mặt trời bắt đầu kéo đến lưng chừng, căn nhà tranh thứ ba, Cổ Đại Ngưu
hôm nay không dậy sớm luyện quyền, mà là ăn mặc gọn gàng như muốn rời núi. Gã
ngăm đen chất phác vẻ mặt, hớn hở mong chờ.
Tiểu tử này làm gì mà mừng rỡ như thế? Chu Phàm hơi nghi hoặc, lười biếng
hướng sang phía gã ném câu hỏi:
“Ngươi vội vàng muốn đi đấy?”
Cổ Đại Ngưu cổ quái nhìn hắn liếc mắt, bảo: “Ta đi Tinh Bảo các nha, Chu huynh
đệ có đi cùng không?”
Tinh Bảo các? Chu Phàm ngẩn người, nghĩ nghĩ chút mới nhớ ra. Hôm nay mồng
năm, chính là ngày tông môn phân phát tư nguyên thời gian. Cổ Huyền Tông cũng
như đa số các tông môn khác, đều có một bộ phận, chuyên cung cấp đồ vật tu
luyện cho nhà mình đệ tử. Những tư nguyên này bao gồm Nguyên thạch, linh đan,
công pháp các kiểu. Mỗi đầu mồng năm hàng tháng, sẽ phân phát đi xuống, dựa
theo cấp bậc đệ tử khác nhau mà số lượng, chất lượng càng khác nhau.
Giống như Chu Phàm thân phận, ngoại môn đệ tử, mỗi tháng được phát ba viên
Nguyên thạch, 2 bình Tụ Khí đan. Chừng ấy đồ vật, đối với bình thường đệ tử là
một lượng không nhỏ tài phú, cho nên cứ đến mồng năm hàng tháng, Tinh Bảo các
đông như kiến cỏ, người người hớn hở.
Chỉ là đối với Chu Phàm mà nói, chừng ấy mấy thứ thật không đủ hắn nhét kẽ
răng, đi lấy làm chi cho phiền toái.
Hắn ghé mình trên ghế đẩu nằm phơi nắng, khoát khoát tay: “Ngươi vẫn là tự
mình đi đi, ta chẳng có hứng thú”
“Được, Chu huynh đệ ở lại ta đi trước đây”
Cổ Đại Ngưu cười cười, vội hồng hộc chạy xuống núi.
Chu Phàm nhàm chán ngửa người nằm thư giãn, chốc lát thấy hơi buồn buồn, khẽ
quay đầu hướng nằm bên dưới ghế Ô Nha Cẩu hỏi:
“Ngươi sống ở đây lâu, biết Cổ lão nhi kia cất giấu cái gì rượu ngon không”
Ô Nha Cẩu hai mắt chớp chớp như đang suy nghĩ, rồi gật đầu, lắc mình chạy vào
căn nhà tranh đầu tiên, rõ ràng là nhà ở cửa Cổ Đại Đức. Nghe hồi tiếng leng
keng đổ vỡ, Ô Nha cẩu ngậm ra một hồ lô rượu cũ kỹ.
Chu Phàm cầm hồ lô lắc lắc, rồi mở ra xem. Từ trong hồ lô tỏa ra một mùi hương
cay nồng mà đậm đặc, vừa hít vào liền khiến tâm thần sảng khoái. Chu Phàm hai
mắt sáng lên, cười ha hả:
“Thứ tốt”
Không kịp vội há mồm nốc ừng ực, vài ngụm qua đi, đã hết nửa chai. Mùi vị vừa
thơm ngon, vừa cay nồng, quả nhiên là thứ tốt.
Đệt, Chu Phàm khuôn mặt chợt đỏ lên như đít khỉ, hơi rượu, giống như từng
luồng pháo hoa anh tạc vào hắn thức hải, khiến đầu óc nổ đom đóm.
Ầm ầm ầm
Hơi rượu như thuốc dẫn, nổ bung ra, tạo thành một đạo lại một đạo sóng xung
kích, chấn động.
“Rượu gì…” Chu Phàm sắc mặt thay đổi, miệng lắp bắp.
Ầm ầm ầm
Từng tiếng nổ rền vang, dường như phản ứng dây chuyền, trong nháy mắt hắn toàn
bộ thức hải bị tàn phá toe tua. Toàn thân Chu Phàm căng cứng lên, đầu lâu như
nứt ra từng vết nứt.
Oanh, Oanh, toàn bộ thức hải sụp đổ, Chu Phàm cắn răng mặt mày dữ tợn. Thầm
nguyền rủa Cổ Lão nhi mười tám đời tổ tông.
Cuối cùng vụ bạo tạc cũng kết thúc, mà Chu Phàm thức hải bắt đầu chầm chậm gây
dựng lại. Hắn vội vàng thi triển tử tinh thuật, mau chóng chữa trị.
Sau khi chữa trị hoàn tất, Chu Phàm chợt há hốc cả mồm, xem xét đôi chút, rồi
ngửa đầu cười ha hả.
Trúng mánh, hắn thức hải vậy mà lập tức mở rộng gấp hơn bốn lần có thừa, mà
thần thức theo đó cũng tăng mạnh. Vốn ban đầu thần thức chỉ bao trùm diện tích
rộng chừng hai trượng, bây giờ kéo dài ra gần chín trượng xung quanh. Chín
trượng phạm vi thần thức, bình thường Địa tu cao thủ ước chừng cũng chỉ như
thế mà thôi.
Hoang cổ đại lục võ giả, cần đạt Nhân tu bốn tầng mới mở ra thức hải, có thể
nội thị. Đạt nhân tu bảy tầng, thì thần thức phóng ra bên ngoài, có thể khu
vật. Nhưng mà Nhân Tu cảnh võ giả thần thức vô cùng nhỏ bé, bình thường cửu
phẩm võ giả tối đa khoảng ba trượng mà thôi.
Chu Phàm đã đạt tới chín trượng, nếu để người biết được, khéo rớt cả cằm mất.
Hắn hớn hở nhìn ngắm hồ lô rượu, chẳng trách Cổ lão đầu nhi kia giấu kỹ như
thế, quả thật là vật tốt. Chu Phàm sống lâu dài tuế nguyệt, biết được độ rộng
thức hải quan trọng như thế nào với võ giả. Nhất là khi chiến đấu, trình độ
ngang nhau, người có thần thức càng mạnh, cơ hội chiến thắng cao hơn rất
nhiều.
Cười sung sướng một cái, đợi khi tử tinh thuật phục hồi xong vỡ nát thức hải,
hắn tiếp tục há mồm nốc rượu. Nhưng lần này, hắn uống khi từng ngụm từng ngụm,
không lỗ mãng như lúc nãy. Tuy vậy, cảm giác đầu óc ông ông cũng khiến Chu
Phàm nghiến răng nghiến lợi, mồ hôi ròng ròng.
Chừng nửa canh giờ, trọn vẹn hồ lô rượu quý đã bị hắn uống xong, mà thức hải
mở rộng so với người khác rộng tám lần, hắn thần thức tỏa ra có thể bao trùm
mười sáu trượng xung quanh.
Lời to rồi, Chu Phàm tâm tình nho nhỏ kích động, liếc mắt nhìn Ô Nha cẩu cười
thâm ý hỏi:
“Cổ Lão đầu nhi kia còn giấu thứ tốt gì nữa không?”
Ô Nha Cẩu ngẫm ngẫm, đứng dậy ngoắc đuôi ý bảo hắn đi theo mình. Chu Phàm cười
ngoác mồm, vội vã đi theo, thầm khen con chó này rất được việc nha.
Ô Nha cẩu dẫn hắn đi vào Cổ Đại Đức căn nhà tranh, hướng lão ta giường tre hí
hoáy tìm kiếm, cuối cùng từ dưới gầm lôi ra một thanh kiếm đoạn, bề mặt đã rỉ
sét.
Vật gì, hắn cúi xuống, túm bả kiếm gãy xem xét.
Hả? Lại là thứ tốt. Chu Phàm hăng hái nghiên cứu. Cuối cùng đặt ánh mắt lên
lớp sần sùi dỉ sét bên ngoài lưỡi kiếm. Này không phải là sắt gỉ, mà rõ ràng
là máu khô. Hơn nữa huyết gỉ này đã tồn tại rất lâu rất lâu rồi.
Tuy vậy, từ bên trong vẫn tồn tại to lớn nguy hiểm khí tức. Máu này ít nhất là
máu của Tôn giả, hoặc thánh giả đi.
Một thanh kiếm gãy, nhuốm máu tôn giả trở lên cường giả, chắc chắn là vô cùng
bất phàm, chẳng trách Cổ lão nhi này đem giấu kỹ như thế.
Hắn cười ha ha, đem kiếm gãy thu luôn vào túi trữ vật, tiếp tục nằm uống trà
tắm nắng.
“Cổ Đại Đức lão đầu nhi kia nếu biết ta mượn chút đồ đạc, hẳn là không dị nghị
gì đi nhỉ”
Chu Phàm lẩm bẩm. Hắn đâu biết rằng, nếu để Cổ Đại Đức biết được bản thân cất
dấu lâu năm Bổ Thần Tửu, cùng kiếm gãy bị Chu Phàm lấy mất, nhất định con tim
nhỏ máu. Xông tới cùng hắn liều mạng mới được.
Đang lúc suy nghĩ, Cổ Đại Ngưu đột nhiên chạy về, gã thần sắc nhìn vội vàng,
khuôn mặt tím đen, khóe miệng vết máu chưa khô, nhìn thấy Chu Phàm thì gật đầu
chào hỏi, rồi lách vội vào phòng.
Tiểu tử kia đánh nhau? hắn nhíu mày nghi hoặc, ưỡn ẹo cơ thể đi tới cửa nhà
tranh, hỏi vọng vào.
“Đại Ngưu, có chuyện gì thế”
“Không..không…có chuyện gì…” Cổ Đại Ngưu hơi chột dạ, vội xoắn xuýt trả lời.
Chu Phàm nhíu mày, tiến bước tới, gặp gã khuôn mặt đã sung vù như đầu heo,
ngoài ý muốn hỏi:
“Đánh nhau với người ta sao”
Cổ Đại Ngưu hơi xấu hổ, cười khan bảo: “Ha ha…chỉ là luận bàn đôi chút mà
thôi…”
“Luận bàn, ngươi chẳng phải đi Linh Bảo các nhận phụ cấp hay sao? Làm gì cùng
người luận bàn”
Tuy mới quen biết vài ngày, Chu Phàm nhưng biết Cổ Đại Ngưu tính cách, người
này khá ngô nghê thật thà, càng thêm vô cùng an phận. Nhất định không chủ động
cùng người gây chuyện. Hơn nữa gã tu vi tuy thấp nhưng thân phận tương đối đặc
thù, bình thường tranh chấp tư nguyên là sẽ ít ai tự kiếm phiền phức đi đánh
gã. Hắn dự đoán nhất định có nguyên nhân khác, ẩn ẩn cảm giác liên quan đến
mình.
“Của ngươi nguyên thạch đan dược đâu rồi” Chu Phàm chợt hỏi.
Cổ Đại Ngưu càng xấu hổ hơn bảo: “Bị cướp mất rồi”
“Ngươi đường đường là đệ tử chân truyền, mặc dù tu vi hơi thấp nhưng ai dám
cướp đoạt lên đầu nhà ngươi?”
Cái này, Cổ Đại Ngưu xoa sung vù cái đầu, hơi chút nghĩ nghĩ, gã tu vi chỉ
Nhân Tu năm tầng, nhưng lại là đệ tử duy nhất ở Thần Vũ Phong nên được tính
vào hàng chân truyền đệ tử. Cho nên từ trước đến nay chưa có ai đi trêu chọc
mình. Nhưng mà hôm nay, sau khi nhận hàng tháng tư nguyên về, hắn lại bị năm
gã nội môn đệ tử chặn đường, đánh no đòn rồi cướp mất đồ đạc. Chuyện cướp giật
kia bình thường ở tông môn cũng hay diễn ra nhưng mà hôm nay thật khác lạ.
Đứng bên cạnh Chu Phàm, đôi mắt nheo nheo, chợt nghĩ đến mấy hôm trước bộ thân
thể này bị người truy sát, phải chạy vào Cửu U cốc. Vừa đến Thần Vũ phong thì
Cổ Đại Ngưu ăn hành. Xem ra đằng sau nhất định có kẻ đang nhằm vào mình, dùng
ngón chân để đoán cũng đoán được, đó chính là gã Dương sư huynh nào đó kia.
Hừ, một đứa nhóc con chưa dứt hơi thở, dám đi trêu chọc ta, không chơi chết
ngươi bổn tọa đi đầu xuống đất.
“Biết bọn hắn ở đâu không? Ta cho ngươi đòi công đạo”
“Cái này..hay là thôi đi…vài chút đồ vật không cần náo động”
Cổ Đại Ngưu chần chờ nói.
“Lắm mồm làm gì, đi theo ta”
Chu Phàm mặc kệ gã lo lắng, hùng hổ liền bước vội xuống núi, Ô Nha cẩu lon ton
chạy theo. Mà Cổ Đại Ngưu thì cười khổ, gặp Chu Phàm khuôn mặt nghiêm nghị,
nhìn chẳng ra hỉ nộ, cắn răng đuổi bước.
Chu Phàm đi nhanh, ngoài mặt âm trầm mà trong lòng tính toán, tên nhóc con họ
Dương kia ba lần bảy lượt nhằm vào mình. Nếu cứ an phận mặc người khi dễ thì
càng làm kẻ địch càng thêm khinh thường. Muốn người kính trọng, thì phải cường
thế, đem kẻ địch trấn áp, dẫm chết. Vì với hắn, Dương tiểu tử, Dương lão đầu
nhi thậm chí cả Cổ Huyền Tông đều là một bầy kiến hôi.
Nếu bầy kiến hôi cứ lãi nhải đòi cắn mình, dơ chân dẫm chết hết liền xong.
Phải làm lớn chuyện, xem như cho bộ thân thể cũ thả khí đi.