Chém Giết Lý Bàn


Người đăng: DaoThan

Tất cả mà sự việc phát sinh này mà nói như là một giấc mơ đối với Lý Tiểu Hàn
vậy, hắn đang thầm nghĩ, con người cần bao nhiêu lạnh lùng, cần bao nhiêu
quyết đoán để từ thanh mai trúc mã từ nhỏ đến lớn phản bội nhau, hắn cũng đang
nghĩ cần bao nhiêu dũng khí cùng tàn nhẫn để đi hại chính huynh đệ dòng máu
với mình.

'' Cha, ta hỏi người, tu tiên để làm gì '' Hắn tự nhiên sinh ra một cái ý
niệm, nghiêng đầu hỏi Lý Đồ, hắn không biết vì sao hắn lại hỏi vậy, hắn chỉ
biết tâm hắn như một đoạn dây rối khó mở nút thắt, để tâm hắn khó mà tìm được
đường đi, bế tắc ngay trong lòng.

'' Tu tiên để làm gì sao... ta nói tu tiên để trường sinh... ta nói tu tiên để
mạnh mẽ bảo vệ người xung quanh thân nhân...Hàn nhi, ngươi thấy ta đang làm gì
không ''

'' Ta đang làm đó là bảo vệ Lý gia, bảo vệ ngươi... ta năm xưa không có thực
lực, không thể bảo vệ mẹ ngươi, mà mẹ ngươi lại là bảo vệ ta '' Lý Đồ ký ức ùa
về, vì sao hắn nặng tình nhất là Tiểu Linh, vì hắn đã bất lực thật dài, vì đó
là chấp niệm của hắn, thủ hộ nàng bên cạnh cả đời.

'' Tu tiên là để bảo vệ thân nhân, tu tiên là để trường sinh '' Lý Tiểu Hàn
hắn liên tục lẩm bẩm hai câu này, giống như hắn đang ở trong bóng tối mênh
mông vô tận tìm ra cho hắn một cái ý niệm bất diệt, để hắn đeo đuổi trên con
đường này đến cuối đời, đến... Vĩnh Hằng

Hai người một đường cứ như vậy trầm mặc, một kẻ thất vọng, một kẻ bị thương
đang bám lấy theo bọn hắn, để bọn hắn không bao giờ có thể thoát ra đồng dạng,
không bao giờ quên đi được, lạc ấn khúc sâu linh hồn, vĩnh viễn không quên
trần tự, cứ như vậy thời gian trôi qua rất nhanh nhưng với bọn hắn như tuế
nguyệt phủ lên, năm tháng dài dài tích lũy.

Chỉ thấy phía xa xa có một cây đại thụ cao to, bên trên lại còn một con khỉ
nhảy tung tăng hò hết chi chi, bên cạnh còn một căn nhà phổ thông bình dân,
nếu cẩn thận nghe kỹ nữa thì có thể mơ hồ nghe thấy từng tiếng hát ngọt ngào
nho nhỏ vang vọng khắp trong nhà, mang theo làn khói mai táng giữa thiên địa,
làn khói biến tiên nữ, vịt trời hóa thiên nga, nhân sinh nhất biến ảo, vĩnh
hằng tới thiên địa.

'' Chúng ta về nhà rồi '' Người lên tiếng đúng là Lý Tiểu Hàn, hắn hít thấy
mùi thơm ngào ngạt của Vân Dao nấu cơm thì không khỏi lộ vẻ tham lam, nói cho
cùng thì hắn mấy ngày đã không được ăn cái gì, nếu có một đống phân đến miệng
nói không chừng hắn cũng đều ăn, hắn nhìn Lý Đồ một chút sau đó đi đến hướng
mộ địa quỳ bái xong, không nhịn lao thẳng vào bếp, con trên cây con khỉ mắt
chợt lóe, căn bản là nó không nghĩ ngợi bất kỳ cái gì trực tiếp nhảy lên vai
Lý Tiểu Hàn, sở dĩ nó trên cây la ó om sòm là hôm nãy chính là ăn cắp thức ăn
bị Vân Dao đuổi nó lên cây, cảm thấy bực bội nên hét lớn.

'' Thiếu gia, thật là người sao, thiếu gia đi đâu mấy ngày hôm nay bỏ mặc Dao
nhi ở nhà một mình vậy '' Thiếu nữ thấy một bóng người hung hăng chạy vào nhà,
giật mình một cái sau đó mắt đều đỏ, hoảng hốt nói, thiếu nữ này dáng người
thon thả thướt tha, mái tóc đen mượt dài đến chân đen óng ả vô cùng, làn da
trắng như ngọc tuyết hồng hào quang mang, cặp mắt tinh xảo như nhật nguyệt
tinh thần, đôi môi nhỏ nhắn anh đào, khuôn mặt... tuyệt sắc giai nhân.

Theo Lý Tiểu Hàn hung hăng đi vào, Vân Dao lập tức chạy đến, thấy cái tác
phong hung hăng của hắn, nàng khuôn mặt sát na lo lắng hiện lên mà nhìn hắn,
tuy bị mùi thức ăn làm hắn lộ vẻ tham lam này nhưng tất nhiên là bị hắn sinh
sinh đè nén lại hướng một vòng tay ôm Vân Dao lại, nàng giờ phút này thân thể
hơi run một chút, khuôn mặt ửng đỏ thẹn thùng vô cùng ở trong lòng hắn kia,
hơi có phản kháng, bất ngờ nói một câu:

'' Ưm, thiếu gia người làm gì vậy''

Cảm thụ được mùi hương ngọt ngào tuyệt vời kia trên thân Vân Dao, tự dưng hắn
thấy như mình mới từ trong địa ngục bước lên tiên giới đồng dạng, khoái hoạt
vô cùng, hắn ôm chặt Vân Dao mặc kệ nàng phản kháng nói :

'' Ta đói ''

Nói xong hắn hơi nới lỏng hai tay đang ôm Vân Dao một chút, chớp cơ hội nàng
rất nhanh thoát khỏi vòng tay của hắn, trên mặt y nguyên còn ửng đỏ vô cùng
kia, thật lâu cũng không thể xóa nhạt, trực tiếp chạy vào bếp dọn xuống đồ ăn
bày lên bàn, đứng một bên nhìn hắn giống như mọi ngày, con khỉ trên vai hắn
căn bản không khách khí, sát na lao đến một bát gần nhất, nhưng hiển nhiên
sinh sinh bị kéo lại, ném xuống đất một cái bát đã múc sẵn thức ăn trong đó,
cái này để nó cực không tình nguyện làm theo, hướng về Lý Tiểu Hàn gầm nhẹ một
tiếng.

'' Vân Dao, đứng đó làm gì, lại đây ngồi cùng ăn '' Hắn nói, cảm thấy không
giống như mọi ngày cho lắm, vẫy vẫy tay Vân Dao kêu nàng lại gần, câu nói này
thực tình nàng trước kia rất không quen, bây giờ hắn nói như vậy để nàng sửng
sốt sau đó lắc đầu.

'' Thiếu gia, ta chỉ là một nô tỳ, làm sao xứng với thiếu gia cùng ăn cơm ''
Nàng theo bản năng lập tức cự tuyệt, cái này là để nàng không bao giờ nghĩ
được đồng dạng.

'' Ngươi đang nói cái quái gì vậy, hiển nhiên không nghe lời bản đại gia, đây
là đang muốn tạo phản sao '' Lý Tiểu Hàn suy nghĩ một chút nói, hắn cũng không
biết vì sao hôm nay chấp niệm của mình lại lớn lao đến như vậy, giống như hắn
nghĩ cái gì trực tiếp phải làm được thì thôi.

'' Không, thiếu gia, ta... thiếu '' Vân Dao ngơ ngác đứng đó, hiển nhiên không
nghĩ tới hắn trực tiếp phũ phàng như vậy câu nói, để nàng càng không dám nghĩ
cùng hắn ngồi cùng, nay lại cùng ăn cơm, nàng nguyên bản ngơ ngác đứng đó,
nhưng sau đó lại được một bàn tay nắm lại kéo nhẹ về phía bàn ăn ngồi, sắc mặt
nàng ửng đỏ, hiển nhiên đang xấu hổ hoặc cũng là cái khác khó tìm ẩn ý.

'' Vậy còn gia chủ '' Nàng tay nhanh mắt lẹ, lập tức để ý đến bên ngoài Lý Đồ
đang một mặt say xỉn, tay cầm bầu rượu ngồi bên bia mộ uống từng hớp, từng
hớp.

'' Không Sao, cứ để như vậy là tốt nhất, bình yên đó là cảm giác hạnh phúc
nhất của mỗi con người " Lý Tiểu Hàn nội tâm thở dài, trên thực tế hắn cũng
thật là ngưỡng mộ tình cảm cha mẹ hắn, 18 năm nay cơ hồ ngày nào Lý Đồ cũng
đến đây, trừ khi trong tộc gặp nhiều chuyện cần đi giải quyết hoặc hắn bế quan
tham ngộ tu vi.

Nhưng ý nguyên sau đó trên bàn ăn vẫn là kiềm chế xuống một ít, theo Vân Dao
phức tạp tính tình, còn Lý Tiểu Hàn thì sống nội tâm thu liễm, hai người ngoài
chuyện vặt vặt thì rất ít nói sâu xa hơn một tý, có lẽ là... chưa quen thôi,
nội tâm Lý Tiểu Hàn cũng nghĩ thế, chắc có lẽ chưa quen thôi.

Một lúc sau ăn cơm xong, Lý Tiểu Hàn hắn như mới thấy hoàn hồn đồng dạng, ăn
mới có sức sống, mà hắn thì chưa đủ tu vi để ích cốc, nên rất cần ăn, ăn xong
hắn đi ra ngoài nhìn xem vẻ mặt say xỉn của Lý Đồ không khỏi lắc đầu, sau đó
trong mắt sát khí lóe lên hướng về phía xa đi đến, còn về Lý Đồ hắn mặc dù say
nhưng rất tỉnh táo, hắn biết Lý Tiểu Hàn đi đâu, nhưng hắn cũng không quan
tâm, oan oan tương báo nên giải quyết một lần.

Mà giờ phút này bên trong bị cấm túc Lý Quản giờ phút này hắn có linh cảm cực
kỳ khó chịu, đứng ngồi không yên, mãnh liệt bất an trong lòng, theo đó là một
âm thanh sát na rơi xuống phòng

'' Lý Quản, đến người con gái yêu ngươi mà cũng sát hại được, ta không biết
khen ngươi hơn ta, hay ta hơn ngươi đây '' tại một câu nói này rơi xuống, trực
tiếp vào trong tai Lý Quản.

'' Lý Tiểu Hàn, ngươi không chết '' Lý Quản giật mình quay lại phía sau, tiếp
đó sắc mặt hắn đại biến, điên cuồng dữ tợn hét lên nói, đây căn bản là không
có thể nào, hắn tận mắt chứng kiến Lý Tiểu Hàn rơi xuống vực, vực sâu đó độ
cao, đừng nói là luyện khí, coi như trúc cơ đến cũng hình thần câu diệt.

'' Lý Quản, hôm nay chính là ngày chết của ngươi '' Lý Tiểu Hàn hắn thản nhiên
nói, trong mắt lộ ra sát khí, trên người hắn thuận thế lộ ra ba động linh lực
cường đại chấn nhiếp Lý Quản.

'' Không có khả năng, điều đó không có khả năng, ngươi... " Cảm nhận được khí
thế này, Lý Quản sắc mặt trắng bệch, phải biết hắn đã là luyện khí tầng 6,
trong mấy vị thiếu gia trừ hai người đại thiếu gia và nhị thiếu gia là hắn
không bằng, nhưng giờ phút này trên người Lý Tiểu Hàn cảm thụ đằng sau hắn nội
tâm cuồng loạn, nháy mắt từ từ sinh ra ý niệm chạy trốn.

Quả nhiên, hắn một phát đạp phá cửa phòng, nhanh chóng chạy đi, nhưng bên kia
Lý Tiểu Hàn há có thể cho hắn chạy dễ dàng

'' Lý gia đạo pháp, đệ nhất đạo pháp, Phong '' hai tay hắn cấp tốc bấm niệm
pháp quyết, chỉ thấy trên trời nguyên bản không gió sát na trong nháy mắt
cuồng bạo vô tận hóa thành những thanh kiếm phong điên cuồng lao đến Lý Quản
chém giết, nhưng trên thân Lý Quản lúc này đang mặc một bộ áo áp, đó chính là
thượng phẩm linh khí, nháy mắt giống ngăn đỡ tạm thời kiếm phong, không đợi
hắn thở phào nhẹ nhõm.

'' Lý gia đạo pháp, đệ nhị đạo pháp, Vũ '' hai tay hắn lại cấp tốc biến ảo
pháp quyết, trên bầu trời huyễn hóa nhanh chóng ngưng tụ thành một thanh đại
kiếm từ Vũ, một kiếm vũ hóa đại địa, một kiếm vũ thương khung đồng dạng, giờ
phút này trảm về hướng Lý quản.

'' Không ... ngươi... không thể

Hắn giờ phút này sắc mặt tuyệt vọng, cảm thấy ý thức dần mơ hồ, khí tuyệt bỏ
mình ngã xuống đất.

PS : mệt quá miêu ta đoạn Pk này hơi nhạt thì phải a .


Bá Đạo Thần Ký - Chương #6