Ta Làm Sao Mới Có Thể Giết Ngươi Đây


Người đăng: DaoThan

Theo một tiếng truyền vào, cả sảnh điện vốn đang thảo luận truyện của Lý Quản,
lập tức im lặng trầm mặc xuống, đại trưởng lão thì nhíu mày, Lý Đồ trên khuôn
mặt thì từ đang uy nghiêm cũng tiêu tan không ít, hiện lên một nụ cười hiếm
thấy trên mặt nhìn ra ngoài, còn về phía Lý Tuân, giờ phút này hắn sắc mặt
biến hóa trăm vòng, thân thể không ngừng run rẩy, trong nội tâm hắn giờ phút
này cực kỳ khẩn trương và sợ hãi, hắn khẩn trương đó là mong tiếng nói vừa rồi
hết thảy là giả, không phải của tên Lý Tiểu Hàn kia, hắn sợ hãi đó là không
phải vì Lý Tiểu Hàn mà là Lý Đồ.

Nhưng tất cả đều băng phong lại trong lòng hắn khi người thân ảnh kia xuất
hiện, đó là một thiếu niên khoảng chừng 18 tuổi, dáng người hơi cao thon dài,
khuôn mặt đỉnh phong phổ thông, cặp mắt toát ra vẻ kiên nghị, mái tóc dài đen
kịt xõa xuống ngang lưng, mặc một bộ bạch bào, nếu cẩn thận quan sát trên
người hắn có thể thấy trên người hắn đang tản ra khí tức bất phàm.

'' Cha... ta đã về '' Thiếu niên này chính là Lý Tiểu Hàn, nhưng nhìn hắn có
vẻ bất phàm hơn với thường ngày mà thôi, hắn bước vào sảnh điện cũng không
nhìn xung quanh, mà là hướng Lý Đồ vấn an, sau đó nhìn như không nhìn về phía
Lý Tuân, khóe miệng cười lạnh.

'' Hàn nhi, ngươi đi đâu mấy ngày nay sao ta không thấy, nhưng nếu trở về rồi
thì tốt, ta cũng đang có việc muốn nói với ngươi, đợi ta kết thúc công việc
rồi về thăm mẹ ngươi một chút '' Lý Đồ thần thái khác lạ nói, hắn nói câu nói
cũng ôn hòa xuống, làm mọi người trong sảnh điện không biết vì mà cũng dễ chịu
không biết bao nhiêu lần trong lòng, nhưng chỉ có Lý Tuân nghe câu nói ôn hòa
đó mà trong lòng thiên lôi cuồn cuộn, không thể bình tĩnh.

'' Cha, thực ra cũng không cần chút nữa, ta cũng đang có việc muốn nói với
cha, nhưng mà ở đây đông người, hơi bất tiện nói... cũng chỉ cần ba người là
đủ rồi '' Lý Tiểu Hàn bình tĩnh nói, Lý Đồ nhướng mày, Lý Tuân run rẩy, sau đó
Lý Đồ nhìn những người khác không có ý kiến, cũng tự dưng rời hết đi, cuối
cùng sảnh điện còn lại ba người, Lý Tuân mắt lóe lên quyết đoán.

'' Cầu xin ra gia chủ tha tội, cầu xin bát thiếu gia tha tội, cho dù có làm
trâu làm ngựa, thuộc hạ cũng cam lòng, chỉ là đứa con gái kia còn nhỏ không
hiểu chuyện, mong gia chủ cùng thiếu gia bỏ qua ''

'' Thiếu gia ngươi còn nhớ không, Phi Phi nó dù sao cũng lớn lên từ nhỏ bên
cạnh thiếu gia, thanh mai trúc mã 10 năm, mong thiếu gia có thể niệm tình tên
nô tài này bỏ qua cho nó '' Lý Tuân không do dự, lập tức quỳ xuống, càng nói
càng run rẩy, trong đôi mắt đang lộ ra tuyệt vọng kia, cái này trực tiếp để Lý
Đồ nhíu mày, cực kỳ không hiểu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

'' Lý Tuân, xem ra ngươi đã biết chuyện này từ trước, tại sao không ngăn cản
lại, còn để sự việc tiếp diễn ra '' Lý Tiểu Hàn trong mắt lộ ra sát khí, hắn
là người tình nghĩa công minh, có oán trả oán, có ơn trả ơn, công minh thiên
địa, nếu quả thật Lý Tuân không cho hắn một lý do sắc đáng, rất có thể mạng
hắn lập tức rơi ở chỗ này, mà Lý Tuân cảm nhận được ánh mắt Lý Tiểu Tiểu Hàn
đang hiển lộ sát khí, nếu quả thật hắn không trả lời được, lập tức có thể bị
Lý Đồ một kích hình thần câu diệt.

'' Bẩm, lúc trước khi Phi Phi gửi lời lên thiếu gia đi Đào Quan Môn, nhưng lúc
đó sự việc cũng không nghĩ tới Phi Phi cùng Lý Quản mưu đồ lớn như vậy nên
thuộc hạ không tự mình đi quan sát mà lập tức phái người đi theo bám sát, đến
khi sự việc ở Đào Quan Môn diễn ra thì tên hộ vệ kia tu vi yếu ớt không thể
làm gì chỉ có nhanh chân về bẩm báo lại, nên thuộc hạ mới nhanh chóng chạy
đến, nhưng đã muộn một bước '' Lý Tuân không nhanh không chậm nói ra hết sự
tình, đúng là hắn nói toàn bộ là sự thật, không giấu một chữ, mà một bên Lý Đồ
càng nghe sắc mặt càng âm trầm, rốt cuộc không nhịn hướng Lý Tuân quát hỏi :

'' Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, ngươi có việc gì đang giấu ta, Phi Phi cùng
Lý Quản là đang mưu đồ cái gì '' Lý Đồ mặt mày vô cùng âm trầm, trên người hắn
đang điên cuồng tản ra tu vi khủng bố hướng về Lý Tuân chấn nhiếp, Lý Tuân thì
trong mắt ảm đạm, thần sắc chán nói, thân thể run rẩy nói :

'' Thưa gia chủ.... Phi Phi cùng Lý Quản bọn hắn... âm mưu ám sát Bát thiếu
gia ngài ấy '' Khi Lý Tuân tuyệt vọng nói ra sự việc này, thì trên người Lý Đồ
khí tức nháy mắt bạo phát, linh lực từ trong người hắn điên cuồng trùng kích
bốn phía, khuyến cho hết thảy bàn ghế xung quanh một chớp mắt vỡ vụn thành
mảnh nhỏ, một cổ sát khí vô hình đè ép trong sảnh điện, tất cả tập trung vào
Lý Tuân trên người ép xuống.

'' Tốt, tốt, tốt ngay cả bản gia chủ cũng không xem ra gì, các ngươi đây là
đang muốn tạo phản, phản bội Lý gia chỉ có một con đường chết '' Nói xong hắn
cũng không nghĩ ngợi nhiều, hung hăng một chỉ đang định ấn xuống, thì một bên
Lý Tiểu Hàn giờ phút này biến sắc, cấp tốc đứng ra ngăn cản, nói :

'' Cha, xin người bớt giận, chuyện này từ từ chúng ta thương lượng '' Nghe vậy
Lý Đô từ từ thu công, ổn định tâm thần xuống, lạnh lùng nhìn xem Lý Tuân đang
tuyệt vọng đằng kia, thấy vậy Lý Tiểu Hàn mới thở phào nhẹ nhõm, quay mặt sang
nhìn xem Lý Tuân

'' Lý Tuân, theo những lời ngươi nói, thì ngươi hoàn toàn không có tội, nhưng
con gái Phi Phi của ngươi thì... '' Hắn trong lương tâm vẫn còn hình bóng của
Lý Phi Phi, phải nói làm sao đây, hắn nhẫn tâm tự tay giết người thanh mai
trúc mã với hắn 10 năm sao, hắn dù tính tình cương quyết, sát phạt quyết đoán,
nhưng... đó là một nữ tử, người hắn từng có cảm tình, đó không phải cảm tình
thông thường, mà đó là... tình cảm nam nữ.

'' Thôi Thôi, nhân sinh... có mấy ai không phạm sai lầm, nàng rồi cũng vậy...
ai rồi cũng vậy '' Lý Tiểu Hàn trong mắt cùng lời nói lộ ra không hết bi
thương, chán nản, thất vọng lắc đầu, hắn không có làm được, hắn... không thể
làm được.

Cũng đúng lúc này từ phía xa truyền đến một tiếng nữ tử, nàng chính xác nghe
có người nói Lý Tiểu Hàn còn sống về sau liền gương mặt hoảng hốt, lo lắng,
tuyệt vọng, mặc kệ thương thế ra sao, cũng lập tức chạy đến ở bên cha nàng,
trải qua những chuyện kia về sau, tâm nàng như muốn chết lặng, nếu như cha
nàng mà chết đi, nàng cũng chẳng thiết sống để làm gì nữa, khi vào đến sảnh
điện thấy Lý Tuân đang quỳ trên mặt đất mang theo gương mặt tuyệt vọng, thấy
xung quanh linh lực tàn phá bừa bãi, thấy gương mặt lạnh lùng còn có sát khí
Lý Đồ và nàng thấy một gương mặt thiếu niên kia... mang theo thất vọng cùng
buồn bã, nàng một mắt nước mắt không thể làm gì ngoài cầu xin

'' Tiểu Hàn, ta biết ta có lỗi, ngươi muốn chém muốn giết đều được, nhưng cha
ta hắn không có liên quan gì trong chuyện này, chỉ xin giữ lại cho cha ta một
mạng, cầu xin ngươi, cầu xin ngươi mà, ô Ô '' Nàng nguyên bản hoảng hốt, lo
lắng, tuyệt vọng kia giờ phút này không còn chút máu, xám như tro tàn, một mặt
tràn đầy nước mắt, khóc ở đó van xin.

'' Ngươi không xứng gọi ta một tiếng Tiểu Hàn, ngươi cũng không xứng đứng
trước mặt ta khóc như vậy, ngươi... ngươi bảo ta làm sao giết ngươi đây, hơn
10 năm chúng ta lớn lên bên nhau ngươi có thể vứt bỏ, nhưng ta... làm sao vứt
bỏ, làm sao vứt bỏ được, ngươi không xứng... chết dưới tay ta ''

'' Hai người các ngươi, ta không giết, Lý Tuân về sau hãy đảm bảo ngươi lấy
công chuộc, trung thành tuyệt đối với Lý gia, nguyện sống chết vì Lý gia, Lý
Phi Phi... về sau hảo hảo tu luyện, sau này cố gắng giúp ích cho Lý gia '' Lý
Tiểu Hàn y nguyên bộ mặt đầy bi thương này, khó có thể biến mất, hắn chỉ có
thể tận sức mà làm, thời buổi cường giả thiếu thốn, mất một người là mất một
phần sức mạnh, mà Lý Tuân kia lại là Luyện Khí tầng 10 sắp chạm Trúc Cơ, tuyệt
đối là hạt giống tốt, có thể vì Lý gia mà tận chung.

Theo hắn nói trên người hắn tản ra khí thế cuồng bạo, một luồng linh lực không
kém gì luyện khí tầng 8 trực tiếp ầm ầm bạo phát dung nhập lời nói uy nghiêm
tản ra, khi đạo khí thế này lập tức bao trùm toàn bộ sảnh điện, Lý Tuân con
ngươi co rụt, đặc biệt là Lý Phi Phi hai mắt nàng liền hóa vô thần, đầu óc
trống rỗng, chỉ có Lý Đồ giờ phút này nội tâm chấn động, vô số thiên lôi oanh
minh ngập đầu hắn, cứ việc hắn tu vi cao, định lực cao thì như thế nào, đây là
Luyện Khí tầng 8 mà là chính hài tử hắn tin tưởng nhất, hài tử biểu hiện gần
như tu vi đình chỉ không tăng lên kia.

'' Cha, chúng ta về nhà thăm mẫu thân thôi '' Lý Tiểu Hàn quay lại nhìn Nam tử
trung niên đang chấn động nói, hắn cũng đã quá mệt mỏi rồi, hắn muốn về nhà
ngủ một giấc thật ngon, thật ngon không bị ai làm phiền, hắn cũng chỉ muốn gặp
mẫu thân hắn mà thôi.

Hai người một kẻ thì mệt mỏi, một kẻ thì chấn động cứ như vậy mà bước ra ngoài
sảnh điện biến mất, chỉ còn để lại Lý Tuân cùng Lý Phi Phi ở lại giữa nhà.

'' Hắn....'' cuối cùng Lý Phi Phi có một giọt nước mắt bằng máu rơi xuống
khuôn mặt, giữa một mặt nước mắt lộ ra rõ ràng, trong đôi mắt nàng có vô tận
câu hỏi, càng có nhiều hơn là... Hối Hận

...


Bá Đạo Thần Ký - Chương #5