Người đăng: DaoThan
Mộc gia sảnh đường... có thể nói là khá đơn sơ, xung quanh hầu như không trang
trí các bảo vật khoa trương, thậm chí không nói nên lời vì sao nó được gọi là
sảnh đường, so với ba đại gia tộc khác thì như đó chính là tiểu vu và đại vu.
Tuy nó không hiện lên nguy nga hay khoa trương, nhưng nếu người bước vào đây
sẽ có cảm giác vô hình đè nén, uy nghiêm không thể phá, một cổ uy áp không thể
hình dung bao phủ nơi này, chỉ sợ nếu có người dám càn rỡ ra tay, trong nháy
mắt hình thần câu diệt.
Mà lúc này tại Mộc gia sảnh đường có rất đông đảo các thân ảnh, các đạo thân
ảnh này già trẻ gái trai tất cả đều có, điển hình tiêu biểu sơ sơ như thanh
niên tướng mạo so với nữ nhân còn đẹp hơn, uy nghiêm như Lý Đồ, đường cong vưu
vật như Cung Nguyệt, ba sẹo dữ tợn như Tào Bân,... mỗi người mỗi khí thế khác
nhau, mà bọn họ đến đây chính là lần này khảo hạch tứ đại gia tộc ba năm một
lần.
'' Các vị lần này tại hạ mời các vị vào đây là uống chén trà, đợi đến giờ
hoàng đạo, tế bái tổ tiên, tế bái chu thiên... '' Mộc Vân Kỳ thần thái ung
dung chắp hai tay sau lưng nói, có thể nói hắn lần này sở dĩ làm như vậy chính
là khác với mọi khi các lần khảo hạch.
'' Mộc gia chủ, cái này có cần phức tạp lằng nhằng quá không '' Tào Bân nhíu
mày, cảm thấy việc tế bái tổ tiên hay chu thiên gì đó hoàn toàn không cần
thiết, cứ để mọi việc như những lần trước là được.
'' Ta cũng nghĩ vậy, tế bái tổ tiên, đó là việc của Mộc gia, còn tế bái chu
thiên không phải những lần trước chúng ta đều không làm sao '' Cung Nguyệt
cũng lên tiếng, nàng mơ hồ chuyện này có chút phức tạp.
Còn Lý Đồ bên này hắn chỉ lựa chọn trầm mặc, đối với việc tế bái chu thiên hắn
cũng không ý kiến nhưng tế bái tổ tiên, đây không phải tế bái tổ tiên mộc gia
sao, cái này sao có thể.
'' Mọi người nghe ta nói hết...''
'' Tế bái tổ tiên, đó không phải là tế bái tổ tiên của mộc gia mà là tế bái
bốn vị tổ tiên đạt được chu thiên phiến đá ''
'' Còn tế bái chu thiên mọi người cũng biết làm gì...''
'' Sở dĩ lần này có hai nghi thức như vậy là lần này lão tổ truyền tin có thể
trong 20 năm nữa Chu Thiên Bảng sẽ vỡ nát '' Mộc Vân Kỳ lạnh lùng nói, trên
thực tế khi được lão tổ truyền đến tin tức này, hắn cũng chấn động vô cùng,
căn bản là không tin, nhưng lão tổ hắn là ai, hắn không tin không được.
'' Cái này sao có thể, 20 năm nữa Chu Thiên Bảng vỡ nát '' Tất cả mọi người
biến sắc, nội tâm chấn động, não hải nhấc lên sóng gió ngập trời, đặc biệt là
Tào Bân hắn là người cổ thủ, căn bản là không thể tin.
'' Mộc Vân Kỳ, ngươi chớ nói hưu nói vượn, Chu Thiên Bảng làm sao có thể vỡ
nát '' Tào Bân hắn tuyệt đối không tin, một nghìn năm thường thức, hắn chắc
chắn không tin.
'' Tào Bân, đây chính là lão tổ ta tự mình xem xét đưa ra kết luận cuối cùng,
ngươi đây là đang không tin...'' Mộc Vân Kỳ hắn cũng không khách khí nói
thẳng, không phải là mộc gia hắn muốn cướp lấy Chu Thiên bảng, cho dù cướp đi
cũng không làm được gì.
'' Ta... '' Nói về lão tổ, Tào Bân hắn cũng dâng lên kiêng kỵ trong lòng.
Lão tổ trên thực tế 4 đại gia tộc cũng đều có, nhưng mấy trăm năm trước đại
chiến, duy nhất còn sống một vị đó chính là Lão tổ của mộc gia, mà sở dĩ hắn
không có tiến đánh 3 đại gia tộc đó là đã có ước hẹn từ trước với ba đại gia
tộc từ trước, hắn thân là lão tổ Nguyên Anh, một lời nói là danh dự, vì thế 4
đại gia tộc mấy trăm năm nay không có xích mích giao chiến, cũng là nhờ hắn.
Tất cả mọi người tại mộc gia sảnh đường, nội tâm bọn hắn giờ phút này còn rất
là chấn động, nếu Chu Thiên Bảng 20 năm nữa hoàn toàn vỡ vụn, đó mang ý nghĩa
từ đó về sau không còn có tứ đại khảo hạch gia tộc, không có ba người mạnh
nhất lạc ấn có được Thần Long chúc phúc.
Mọi người trầm mặc, tất cả mọi người đều trầm mặc, một cổ ý vị khó tả trong
lòng tất cả mọi người, căn bản không thể tả, mất đi thần long chúc phúc đó là
đang mang ý nghĩa diệt tuyệt con đường quật khởi của bọn họ, hết thảy chấm
dứt.
'' Các vị ý trời đã chú định, nếu Tứ đại gia tộc chúng ta có ngày quật khởi
được thì không nhất định cần Chu Thiên phiến đá, nó cũng chỉ là ngoại vật mà
thôi '' Mộc Vân Kỳ nội tâm cũng đầy cay đắng, đắng chát mở miệng.
'' Mọi người hôm nay nếu đã tụ tập đầy đủ, không bằng chào hỏi một phen '' Mộc
Vân Kỳ cười ha hả nói, hắn dù sao cũng là gia chủ một gia tộc, tu vi thâm hậu,
định lực tất nhiên hơn người, mắt thấy bốn phía bầu không khí có chút không
đúng liền lập tức mở miệng.
'' Lần này danh sách tham gia khảo hạch tứ đại gia tộc lần này mộc mỗ cũng đã
nghĩ ra, Mộc Thiên, Mộc Phúc, Mộc Tiếu Tà, Mộc Đại,... Mộc Nhu, đây chính là
danh sách lần này Mộc gia ta tham gia khảo hạch '' Mộc Vân Kỳ lạnh nhạt nói,
có thể nói đây trong lứa tuổi nhỏ thực lực mạnh nhất, trong 20 năm tới có lẽ
Chu Thiên Bảng sẽ vỡ nên hắn muốn tận dụng tất cả có thể lực lượng đạt tới tối
đa danh ngạch được thần long chúc phúc.
Tất cả mọi người nhìn lại chỉ thấy 10 thân ảnh, 10 thân ảnh này có lẽ đã đứng
từ trước khi bọn họ bước vào sảnh đường mà có lẽ bọn hắn không để ý mà thôi.
Một bộ hắc y thanh niên thân ảnh thon dài đứng bên góc một sảnh điện, khuôn
mặt hắn tuấn dật, mày kiếm mắt sáng, đôi mắt chớp động thiết huyết chiến đấu,
mái tóc đen bồng bềnh, mà tướng mạo hắn có một chút giống Mộc Vân Kỳ.
Còn một tên khác, thân hình hắn có chút to lớn nhìn vào rất cường tráng, khuôn
mặt to tròn rất giống một cái thúng, thậm chí to hơn, hai hàng lông mày đen
đặc toát lên đặc biệt vẽ anh khí, một mái tóc hơi thưa thớt cột lên trên ngọn
đầu, mà hắn đang có vẻ mặt hơi âm trầm, có thể để người ta nhìn vào là một tấm
gương sáng ngời.
......
Mà đứng gần nhất bên Mộc Vân Kỳ, có thể nói là đang ngồi bên cạnh hắn, vì hắn
bóp vai, đó là một nữ tử thiếu nữ, nữ tử này cho bọn họ cảm giác không dám
nhìn thẳng mặt, không dám cùng nàng đối mặt, nàng khiến người ta vì thế mà tự
ti, có thể thấy thiếu nữ trước mắt này là đẹp đến mức nào, thân hình tuyệt thế
không thuộc về phàm nhân, da trắng như ngọc hồng hào bóng bẩy, đôi môi anh đào
hồng mịn trơn tru óng ánh, cái mũi dài thẳng đẹp, hai đôi mắt phượng óng ánh
như vô số nhật nguyệt tinh thần, một bộ mái tóc đen dài dày đặc kéo dài đến
chân đang tỏa ra từng làn hương thơm, khuôn mặt nếu nàng được ví như tiên thì
không ai dám ví như thiên tiên a, có thể nói trời sinh nàng đã không phải là
một phàm nhân, mọi thứ đều hoàn hảo a,
'' Thật đẹp .... a ''
'' Trời ạ, tại sao trên đời lại có như vậy đẹp nữ nhân ''
...
Giống như giờ phút này tất cả mọi người đều vì nàng mà vạn chúng chú mục,
nhưng đây cũng không phải là vạn chúng chú mục bình thường, có không ít người
tự ti mặc cảm không dám nhìn thẳng mặt, cúi đầu xuống.
Thậm chí ngay cả Cung Nguyệt một tuyệt thế như vậy nữ nhân cũng không phải
trong lòng sinh ra một chút ghen ghét, đây quả thực không bằng người mà ghen
ghét.
'' Nó chính là con gái của ta, Mộc Nhu ... ha ha '' Mộc Vân Kỳ hắn thấy xung
quanh không ít người thất thần, hắn thấy vì đó mà hãnh diện, vì đó mà đắc ý,
nữ nhân của hắn có thể nói vô cùng đẹp, có thể nói như Đông Hoang thành số một
mỹ nhân cũng không sai.
Nhưng tại vô số người ánh mắt ao ước này thì cũng có một ánh mắt nhìn nàng,
hắn hẳn là Lý Tiểu Hàn, hôm qua hắn rất mệt, tuy rằng ngủ ngon nhưng từ mấy
ngày trước bị Lý Quản đẩy xuống vực, sau đó tu luyện mấy ngày trời làm hắn
không ngủ, nên tất cả tích tụ qua một giấc ngủ đối với hắn, mọi thứ hết thảy
mệt mỏi và uể oải, cho dù hắn cao hứng thì cũng chỉ trong lòng, với cái khuôn
mặt đó thì hắn khó mà bày ra sáng tỏ.
Hắn cũng như những khác ở đây, hiếu kỳ nhìn lên trên chỗ Mộc Vân Kỳ, nhìn xem
cái gì gọi là tuyệt sắc thiên tiên nữ nhân Mộc Nhu kia, khi hắn nhìn lên...
'' Quả nhiên là một khuynh quốc, khuynh thành nữ nhân nhưng nếu so ra thì cũng
chỉ bằng Vân Dao nhà ta thôi '' Lý Tiểu Hàn đánh giá một phen sau đó không
quan tâm di chuyển ánh mắt, đánh một cái ngáp ngủ, uể oải như cũ.
Mà ở phía trên có vẻ như Mộc Nhu bắt gặp cái ánh mắt kia của Lý Tiểu Hàn, mày
nhíu lại, trước nay đối với nàng như chưa có ai từng làm như vậy, bây giờ lại
có một tên không có lễ phép trật tự, dùng hành động không quan tâm như thế,
hiển nhiên có hơi giận.
Ở một bên Mộc Vân Kỳ cảm nhận bên con gái giận cũng nhíu mày nhìn về phía Lý
Tiểu Hàn ngủ như không ngủ kia không khỏi lòng sinh ra ý nghĩ.
'' Lý gia chủ, vị kia không phải Bát thiếu gia, con trai của ngài sao, ta thấy
hắn như không được tập trung cho lắm '' Mộc Vân Kỳ ngoài không biểu tình nhưng
trong lòng cười lạnh nói, về thân thế của các người đến lần này khảo hạch sao
hắn không nắm rõ, hắn biết Lý Tiểu Hàn chính là một cái phế vật.
....
Ps : có thể miêu tả một nữ tử như vậy, đó chính là tận lực khả năng của ta a
:V
Chưa Xong