Được Triệu Hồi Đến Thế Giới Khác


Người đăng: ๖ۣۜ K-Ling๖ۣۜ

Cậu nhanh chóng nhận ra là mọi người đang ở trong một gian phòng cực lớn sau
khi đảo mắt nhìn quanh một lượt. Ấn tượng đầu tiên là cẩm thạch trắng được
dùng để xây dựng toàn bộ nơi này? Đây là một khối kiến trúc được cấu thành bởi
những phiến đá trắng mịn có độ phản chiếu tuyệt vời. Các cột trụ sừng sững
được khắc chìm những hoa văn tráng lệ, và trần phòng được thiết kế thành hình
mái vòm. Sắc thái trang nghiêm của gian phòng này khiến người khác khác không
khỏi liên tưởng đến cảm giác đang ở trong một đại thánh đường nguy nga.

Hajime cùng mọi người đang đứng trên một cái bệ tọa lạc ngay chính diện được
nâng cao hơn hẳn phần nền xung quanh. Lũ bạn cùng lớp ở bên cạnh cũng trơ mắt
nhìn ngơ ngác, sửng sốt không kém gì Hajime. Tình hình là dường như tất cả các
thành viên hiện diện trong phòng khi đó đều không thoát khỏi tấn lộn xộn này.

Hajime đưa mắt nhìn qua phía sau. Quả nhiên Kaori nằm trong số đó; cô ngồi
thẫn thờ trên mặt bệ nhưng không giống như là đang bị thương. Hajime liền thở
phào nhẹ nhõm.

Theo suy đoán của cậu, những người đang ở quanh cái bệ có lẽ có thể giải thích
được mọi chuyện ở đây.

Đúng thế, nhóm của Hajime không phải là những con người duy nhất đang có mặt
tại gian phòng. Ở ngay trước cái bệ mà cả hội đang đứng có ít nhất xấp xỉ ba
mươi nhân vật khác, hai tay áp lên ngực và quỳ rạp xuống sàn ra vẻ thành tâm
cầu nguyện.

Bọn họ đều mặc áo tế vải trắng dệt vàng cùng với một vật giống cây tích trượng
ở cạnh bên. Phần đầu tích trượng có hình rẻ quạt và được xỏ đĩa thay cho
khoen.

Nổi bật trong đám người vận áo tế là một ông lão trạc ngoài bảy mươi có phục
sức cực kỳ xa hoa lộng lẫy hiện đang tiến ra trước mặt mọi người. Ông ta đội
một vật trong giống mũ eboshi[3] cao chừng 30 cm được điểm xuyết bằng những
họa tiết tinh xảo. Khí thái đầy sung mãn toát nên của ông ta che đi nét già
dặn trên khuôn mặt, và nếu không có những nếp nhăn khắc khổ hiện rõ thì có lẽ
trong mắt người khác ông ta chỉ mới ngoài năm mươi là cùng.

Tay cầm tích trượng leng keng đầy lịch thiệp, ông ta mở lời bằng một giọng
trầm tĩnh sâu lắng rất hợp với vẻ ngoài.

“Chào mừng đã đến với mảnh đất Tortus. Hỡi đấng anh hùng và các đồng bào của
người, hoan nghênh tất cả đã đặt chân tới đây. Tên tôi là Ishtar Lombard, Giáo
hoàng đương nhiệm của Giáo hội Thánh đạo. Được diện kiến các bạn là niềm vinh
hạnh của chúng tôi.”

Nói xong, ông lão tự xưng là Ishtar nở một nụ cười thật đôn hậu với cả hội.

Hiện tại, Hajime đang di chuyển cùng mọi người tới đại sảnh đường, nơi những
cái bàn ăn dài hơn mười mét đã được bài trí sẵn chờ đón họ.

Gian phòng này cũng tráng lệ không kém cái trước là bao. Góc nhìn của một
người không am hiểu nghệ thuật vẫn cho Hajime biết được đây là một sự hội tụ
tinh hoa của các nghệ nhân thủ công bậc thầy, được thể hiện qua chất liệu giấy
dán tường, vẻ lộng lẫy của các bức hội họa trưng bày và sự tinh tế của các
phẩm vật trang trí. Một nơi được dùng để tổ chức dạ tiệc chăng? Xếp gần ở ghế
trưởng tọa là Hatakeyama Aiko-sensei cùng nhóm bốn người Kouki, và các học
sinh đến sau cứ thế mà ngồi vào theo tuần tự. Hajime là người ở cuối cùng
trong hàng chờ.

Ngay cả khi đã được đưa đến đây, mọi người vẫn im phăng phắc không một tiếng
động vì thực tại trước mắt vẫn khiến cả hội trầm tư suy ngẫm. Ishtar đành phải
đứng lên giải thích toàn bộ mọi chuyện, với chút hi vọng một người có sức cuốn
hút cấp độ MAX như Kouki sẽ có thời gian để mà bình tâm trở lại.

Aiko-sensei với cặp mắt sũng nước tìm cách ổn định học sinh bằng trách nhiệm
của một người giáo viên nên làm.

Khi toàn bộ đã ngồi xuống thì các hầu gái cũng đồng thời tiến vào, tay đẩy xe
bắt đầu công việc phục vụ! Không đùa đâu, là hầu gái xịn một trăm phần trăm!
Không phải là kiểu hầu gái giả mạo của một vùng thánh địa nào đó[4] hay mấy bà
cô hầu gái phốp pháp sống ở nước ngoài, họ đều là những hầu gái thực thụ xinh
đẹp tuyệt trần, là những trang thiếu nữ mang trong mình giấc mơ và hi vọng của
cả giới đàn ông đấy!

Tình cảnh u ám không thể ngăn cản phần lớn các nam sinh chăm chú nhìn mấy cô
hầu gái, phần thì bị thôi thúc bởi dục vọng, còn phần cũng là vì tâm sinh lý
tuổi mới lớn của con trai. Cảnh tượng đó không lọt khỏi sự chú ý của đám con
gái, và các nữ sinh đều liếc nhìn hội con trai bằng ánh mắt lạnh lẽo còn hơn
cả kỉ Băng hà.

Hajime cũng đang không rời mắt khỏi cô hầu gái phục vụ thức uống ở bên cạnh...
và khi đó không hiểu sao cậu cảm giác có một cơn ớn lạnh chạy dọc khắp sống
lưng. Hajime lập tức điều chỉnh tầm quan sát về lại chính diện và len lén quay
sang hướng phát ra cảm giác ban nãy. Đập vào mắt cậu là gương mặt tươi cười
của Kaori đang nhìn cậu đăm đăm, khiến cậu chột dạ chẳng dám ngó ngang liếc
dọc nữa.

Sau khi xác nhận là thức uống đã được phục vụ xong cho mọi người, Ishtar bắt
đầu lên tiếng.

“Bây giờ, cảm giác mà các bạn đang có lúc này hẳn là sự bối rối phải không?
Hãy cho phép tôi được giải thích mọi chuyện từ đầu. Hi vọng các bạn sẽ lắng
nghe hết toàn bộ trước khi đặt lại câu hỏi.”

Câu chuyện của Ishtar được mào đầu bằng một khung cảnh đậm chất thần thoại và
không kém phần quen thuộc.

Tóm lược lại như sau:

Trước hết, thế giới này được gọi là Tortus. Vùng đất Tortus được cai quản bởi
ba chủng tộc khác nhau: tộc người, tộc quỷ và tộc á nhân. Tộc người cư ngụ ở
phía bắc. Tộc quỷ thống trị ở phía nam. Tộc á nhân thì sống êm đềm trong những
cánh rừng bạt ngàn ở phía đông.

Hai trong số đó – là tộc người với tộc quỷ – đã gây chiến với nhau kéo dài
hàng trăm năm. Về phương diện cá nhân thì quỷ chủng mạnh bằng mấy người cộng
lại, thế nhưng tộc người đã dùng số lượng áp đảo để san bằng sự khác biệt.
Trong vài thập kỷ qua thì hai bên không có giao tranh trên diện rộng, song gần
đây đã có một hiện tượng kỳ lạ liên tục xảy ra. Đó là sự thuần hóa quái vật
của tộc quỷ.

Quái vật là những sinh vật hoang dã bình thường được tiếp nhận ma thuật và trở
thành loài dị chủng biến chất. Không nhiều người ở thế giới này có thể hiểu
được tường tận bản chất của thứ được gọi là quái vật. Theo quan sát thì chúng
có khả năng sử dụng ma thuật đặc trưng của các chủng tộc hùng mạnh – biến
chúng trở thành những ác ma hung bạo nguy hiểm bội phần.

Là những sinh vật hành động theo bản năng, từ trước đến giờ chưa ai có thể
thuần hóa được chúng. Kể cả dù có thuần hóa được thì số lượng quái vật có thể
điều khiển tối đa chỉ trong vòng một hai con trở lại. Kiến thức thông thường
đó nay đã hoàn toàn bị đảo lộn. Điều này có nghĩa, lợi thế về số lượng của phe
tộc người đã không còn, hay nói cách khác, tộc người đang phải đối diện với
nguy cơ diệt vong.

“Eht-sama đã triệu hồi các bạn đến đây. Ngài là người bảo trợ mà tộc người
luôn thờ phụng, là vị thần linh duy nhất được Giáo hội Thánh đạo công nhận, là
đấng toàn năng sáng tạo nên thế giới này. Eht-sama rất có thể đã cảm nhận được
nguy cơ tàn lụi của tộc người. Để tránh cho điều đó xảy ra, ngài đã mời gọi
các bạn đến. Thế giới mà các bạn sinh ra nằm ở một đẳng cấp cao hơn so với thế
giới của chúng tôi, thế nên các bạn đều mang trong người một tiềm năng sức
mạnh to lớn. Trước khi tiến hành nghi lễ triệu hồi, chúng tôi đã nhận được một
lời sấm truyền đến từ Eht-sama. Các bạn là đấng cứu thế mà Ngài gửi tới đây.
Thể theo ý nguyện của Eht-sama, các bạn nhất định sẽ phát huy được sức mạnh
vốn có và cứu rỗi tộc người khỏi họa diệt vong này.”

Ishtar thao thao bất tuyệt bằng vẻ mặt ngây ngất như đang hồi tưởng lại khoảnh
khắc nhận được lời sấm truyền. Theo như lời Ishtar thì hơn chín phần mười tộc
người đều là tín đồ của Giáo hội Thánh đạo vốn thờ phụng đấng sáng thế Eht.
Thông thường, những người nhận được sấm truyền đều được cất nhắc lên những vị
trí tối cao bên trong Giáo hội. Hajime có cảm giác không lành khó nói thành
lời trước cái thế giới kỳ lạ này, trước sự răm rắp phục tùng thứ được gọi là
“Ý nguyện của Thần linh” mà cậu không khỏi ngờ vực. Đột nhiên có một người
đứng dậy phản ứng gay gắt.

Đó là Aiko-sensei.

“Xin đừng nói chơi ở đây! Sau cùng thì mấy người cũng chỉ muốn những đứa trẻ
này phải ra trận! Tôi không cho phép điều đó xảy ra! Đúng thế, sensei tuyệt
đối không cho phép điều đó xảy ra! Hãy mau mau đưa chúng tôi quay trở lại! Gia
đình của bọn nhỏ chắc hẳn là đang lo lắng lắm! Dừng ngay cái công việc chẳng
qua là bắt cóc của mấy người đi!”

Aiko-sensei bừng bừng nổi giận. Cô là giáo viên xã hội học, năm nay hai mươi
lăm tuổi, gương mặt búng ra sữa, tóc cắt mái ngố, rất được yêu thích trong
trường. Cô luôn tất bật vì học trò mình đến độ khiến người khác phải cảm động,
và đã không ít lần đứng dậy bảo vệ lũ trẻ mặc cho khoảng cách thế hệ đáng tiếc
đôi khi vẫn xảy ra.

Cái lý do triệu hồi đầy vô lý này châm ngòi cho cơn giận của cô. Tụi học sinh
cảm thấy ấm áp trong lòng trước cảnh tượng Aiko-sensei trừng mắt nhìn Ishtar,
“Aa, Ai-chan vẫn đang cố gắng hết sức...” thế nhưng những lời tiếp theo của
Ishtar khiến cả hội sửng sốt không thốt thành lời.

“Tôi hoàn toàn thông cảm với cảm xúc của các bạn. Tuy nhiên... hiện tại đưa
các bạn quay trở về thế giới cũ là điều bất khả thi.”

Sự im lặng âm thầm bao trùm đại sảnh như thể có một bầu không khí nặng nề lạnh
lẽo chiếm hữu lấy không gian này. Không ai hẹn mà tất cả đều nhìn Ishtar bằng
một vẻ mặt hoàn toàn không hiểu ông ta vừa nói cái gì.

“B-Bất khả thi... v-vậy nghĩa là thế nào!? Ông đã đưa chúng tôi tới đây được
thì ông cũng phải đưa chúng tôi về được chứ!?”

Aiko-sensei hét lên.

“Như tôi có nói ban nãy. Eht-sama mới là người triệu hồi các bạn. Loài người
không thể sử dụng thứ ma thuật can thiệp vào thế giới khác, do thế chuyện có
đưa các bạn trở về hay không hoàn toàn tùy thuộc vào ý nguyện của Eht-sama.”

“K-Không thể nào...”

Aiko-sensei rơi phịch xuống ghế như mất hết sức lực. Tụi học sinh xung quanh
thì đồng thanh huyên náo.

“Nói dối! Tại sao bọn tôi lại không thể quay trở lại?!”

“Không! Gì cũng được, hãy đưa chúng tôi về đi!”

“Chiến tranh đâu phải chuyện đùa! Đừng giỡn nữa!”

“Tại sao, tại sao, tại sao...”

Mọi người đều hoảng loạn, và Hajime cũng không thể dửng dưng trước tình thế
này. Tuy nhiên, bản thân là một otaku nên cậu cũng đã từng kinh qua một vài
tác phẩm có bối cảnh tương tự. Trong tất cả những tình huống mà cậu có thể
nghĩ tới thì mọi chuyện không rơi vào tình huống xấu nhất, thế nên Hajime vẫn
có thể giữ được sự điềm tĩnh trái ngược với số đông còn lại. Tiện thể, tình
xuống xấu nhất với cậu chính là những người được triệu hồi đều bị bắt làm nô
lệ.

Nổi bật trong khung cảnh hỗn loạn là Ishtar đang quan sát mọi việc, lặng thinh
không lên tiếng can thiệp. Tuy nhiên, không hiểu sao Hajime có thể cảm nhận
được sâu thẳm trong ánh mắt đó là một sự khinh bỉ. “Tại sao các người lại
không vui mừng khi được chọn bởi Eht-sama chứ?” Có lẽ ông ta trong bụng đang
rất tức giận sau khi trình bày xong câu chuyện của mình.

Nỗi hoảng loạn còn đang chực dâng trào thì Kouki đã đứng dậy, đập bàn một cái
rầm. Thanh âm đó như một tiếng chuông thức tỉnh toàn bộ học sinh. Nhận ra rằng
mọi người đã chú ý đến mình, Kouki bắt đầu lên tiếng một cách chậm rãi.

“Mọi người, than phiền với Ishtar-san ở đây không có ý nghĩa gì cả. Chúng ta
không thể trách ông ấy được. Nếu là mình, thì mình sẽ chiến đấu. Thực tế trước
mắt là loài người ở thế giới này đang trên đà diệt vong. Khi biết được điều đó
thì mình không thể quay mặt làm ngơ với họ. Hơn nữa, chúng ta được triệu hồi
là để giải cứu loài người, thế nên khi hoàn thành xong xuôi thì có lẽ chúng ta
sẽ được về nhà... Ishtar-san? Tôi nói có đúng không?”

“Phải. Eht-sama nhất định sẽ đáp lại ước nguyện của đấng cứu thế.”

“Và chúng tôi cũng có tiềm năng sức mạnh to lớn? Tôi có cảm giác cơ thể tràn
ngập một thứ sức mạnh lạ lùng ngay khi mới đặt chân tới đây.”

“Phải, đúng thế. Đem qui chuẩn loài người của thế giới này so sánh thì các bạn
phải mạnh hơn từ gấp vài lần cho đến gấp hàng chục lần.”

“Ừm. Vậy tốt quá. Mình sẽ chiến đấu. Mình sẽ chiến đấu để cứu rỗi loài người,
và đưa mọi người về nhà. Mình sẽ chiến đấu vì thế giới này và vì tất cả chúng
ta.”

Kouki dõng dạc tuyên bố, hai nắm tay siết chặt và hàm răng tỏa sáng đầy vẻ bất
lực.

Sức cuốn hút của cậu ta cũng được dịp thể hiện tối đa hiệu quả. Nét tươi tỉnh
và bình tâm dần thay thế cho vẻ tuyệt vọng trên gương mặt các học sinh. Cặp
mắt long lanh lấp lánh của Kouki như muốn nói rằng cậu ta đã tìm thấy niềm hi
vọng. Quá nửa các nữ sinh giương cặp mắt đắm đuối nhìn cậu ta với vẻ mê mệt.

“Hêê, biết ngay là ông sẽ nói vậy mà. Nếu chỉ một mình ông thì tôi rất lo...
thế nên tôi cũng sẽ tham gia.”

“Ryuutarou...”

“Đến nước này thì không còn lựa chọn nào khác... Thực sự thì tớ cũng không
quan tâm đâu... nhưng mà tớ cũng sẽ tham gia.”

“Shizuku...”

“Ế-Ếế, nếu Shizuku-chan đã tham gia thì mình cũng sẽ cố gắng hết sức.”

“Kaori...”

Nhóm bốn người mọi khi của Kouki đã đồng thuận. Điều tất yếu là các học sinh
khác sau đó cũng đồng thuận theo. Aiko-sensei thì rơm rớm nước mắt, bối rối cố
kêu lên, “Không được đâu,” song tất cả chỉ là vô ích trước mị lực của Kouki.

Kết quả, tất cả đều tham dự vào cuộc chiến. Tụi học sinh không hẳn là đã nhận
thức được ý nghĩa thật sự của chiến tranh, mà có lẽ chỉ coi đây là một cái
phao cứu cánh giúp họ trốn tránh khỏi hiện thực nhằm bảo vệ tâm hồn quá đỗi
mong manh của bản thân.

Hajime thầm nghĩ, đoạn bí mật quan sát Ishtar. Ông ta giờ đây đã nở một nụ
cười thật sự hài lòng.

Hajime hoàn toàn nhìn thấu được điều đó. Khi Ishtar giải thích mọi chuyện thì
ông ta cũng đồng thời chú ý đến biểu hiện của Kouki, dùng ngôn từ và lối dẫn
dắt để thăm dò phản ứng của cậu ta. Điều này thật dễ đoán khi một người có ý
thức chính nghĩa sâu đậm như Kouki lắng nghe đến đoạn bi kịch của tộc người.
Sau đó, ông ta chỉ việc nhấn mạnh vào sự tàn bạo nhẫn tâm và ác nghiệt của tộc
quỷ. Ishtar dường như đã nhìn ra được người có sức ảnh hưởng lớn nhất trong
nhóm là ai.

Với một nhân vật ở vị trí tối cao của một tôn giáo mang tầm thế giới thì đây
có lẽ là điều đương nhiên, thế nhưng con người này hoàn toàn không thể xem
thường. Hajime liền thêm Ishtar vào danh sách những kẻ cần được chú ý đặc biệt
trong mắt cậu.


Arifureta Shokugyou de Sekai Saikyou - Chương #3