0:mở Đầu (2)


Người đăng: ๖ۣۜ K-Ling๖ۣۜ

Sau đúng mười giây nạp xong năng lượng cho buổi chiều, Hajime nằm vật ra bàn
toan chuẩn bị ngủ tiếp. Khốn thay, kẻ phá bĩnh với gương mặt tươi cười của nữ
thần – mà trong mắt Hajime không khác gì là ác quỷ – lại đang tiến đến chỗ
cậu.

“Thôi chết tôi,” Hajime than thầm trong bụng. Thứ hai đầu tuần bao giờ cũng là
ngày cậu thiếu ngủ dữ dội nhất. Nếu như mọi khi, trước khi nhóm Kaori kịp đến
bắt chuyện thì cậu đã lẻn ra ngoài đến một chỗ vắng trước để đánh một giấc say
sưa. Hậu quả của hai ngày đêm thức trắng liên tục giờ đã bộc phát khiến cậu
phải nếm mùi đau khổ.

“Nagumo-kun. Hiếm thấy cậu ở lớp thật đấy. Bentou? Nếu được thì chúng ta ăn
cùng nhau nhé.”

Bầu không khí căng như dây đàn lại bao trùm khắp căn phòng. Mèn đét ơi, khi
khôn răng lại để ý đến ngộ là sao? Hajime thầm rủa trong bụng bằng thứ phương
ngữ kì lạ mà cậu suýt buột mồm nói ra.

Hajime loay hoay tìm cách từ chối.

“Cảm ơn vì lời mời, Shirasaki-san. Nhưng tôi vừa mới ăn xong, hay là cậu đến
ăn với nhóm của Amanogawa-kun có được không?!”

Nói xong, Hajime chìa hộp bentou rỗng như xác ướp ra cho cô ấy xem. Thà bị
người khác chửi sau lưng, “Thằng này là ai mà tỏ vẻ trịch thượng vậy?!” còn
hơn là bị hành xác bởi trăm ngàn cặp mắt săm soi đến hết giờ nghỉ trưa.

Thế nhưng, mức độ phản kháng cỡ đó chỉ là muỗi đốt trước đòn công kích của nữ
thần.

“Ếế! Cậu chỉ ăn trưa thế này thôi ư? Không được, cậu phải ăn nhiều hơn nữa! Để
mình sẻ bớt phần bentou của mình qua!”

Tha cho tôi đi mà! Làm ơn nhận ra đi! Làm ơn nhận ra bầu không khí xung quanh
đi!

Trong khi áp lực bốn phía ngày càng nặng nề khiến Hajime toát mồ hôi lạnh thì
cứu tinh của cậu đã tới. Đó là nhóm của Kouki.

“Kaori. Đến đây ăn chung với bọn mình nào. Nagumo dường như vẫn chưa tròn giấc
thì phải. Mình tuyệt đối không bỏ qua nếu hộp bentou ngon lành mà Kaori đã cất
công chuẩn bị lại do một kẻ thiếu ngủ thưởng thức đâu.”

Kouki tươi cười nói bằng một giọng ra chiều hợm hĩnh trong khi Kaori mắt tròn
mắt dẹt. Đối với một cô gái thiếu nhạy bén như Kaori thì nụ cười của gã đẹp mã
Kouki không thể phát huy hiệu quả như ý được.

“Ê? Không bỏ qua? Ý của Kouki-kun là sao?”

Shizuku phì cười trước câu đối đáp hồn nhiên của Kaori. Kouki cũng đành cười
xòa chữa thẹn và tiếp tục câu chuyện. Áp lực bốn phía đè nặng lên Hajime chẳng
hề vơi đi khi mà bốn nhân vật nổi tiếng nhất trường rốt cuộc đều đang quây
quần xung quanh chỗ cậu.

Hajime thở dài, lầm bầm trong bụng.

Sao không ai triệu hồi mấy người đến thế giới khác đi!? Nhìn kiểu gì thì bốn
người các người đều đang say sưa trong thế giới của riêng mình... Làm ơn, có
ông thần nào, cô công chúa nào, hay cô vu nữ nào triệu hồi họ đến thế giới
khác giùm tôi đi ~~

Lảm nhảm về một thế giới khác là cách mà Hajime dùng để trốn tránh thực tại.
Toan đánh bài chuồn quen thuộc bằng cách thoái thác khỏi cuộc chuyện trò rồi
đứng dậy để tìm chỗ trốn như mọi khi... thì Hajime bỗng nhiên sững sờ đến ngây
người.

Đập vào mắt Hajime là một hoa văn hình học và vòng tròn trắng tinh sáng lấp
lánh xuất hiện ngay dưới chân của Kouki. Các học sinh ở xung quanh cũng lập
tức nhận ra hiện tượng dị thường này. Hajime tiếp tục quan sát thứ hoa văn lấp
lánh dường như trói chặt mọi người xuống đất, khiến cậu liên tưởng đến một
khái niệm phi thường – đây là một trận địa ma thuật.

Trận địa ma thuật bắt đầu phát sáng và chỉ trong khoảnh khắc đã mở rộng choán
hết cả căn phòng. Khi vòng tròn đã vươn đến ngay dưới chân, các học sinh dường
như mới choàng tỉnh và thét lớn. Aiko-sensei ở trong phòng khi đó la lên, “Các
em, rời khỏi đây ngay!” song chưa kịp dứt lời thì trận địa ma thuật rực sáng
như phát nổ.

Sau vài giây, rồi vài phút, căn phòng rực rỡ ánh sáng trở về với diện mạo
nguyên thủy, thế nhưng mọi mầm sống bên trong đã biến mất. Tất cả các vật dụng
không hề suy suyển: những chiếc ghế bị đá tung, những hộp bentou đang ăn dở,
những chiếc đũa vương vãi ở dưới đất cùng mấy chai nhựa PET đựng nước; song
toàn bộ con người bên trong lớp học dường như đã bốc hơi không chút dấu vết.

Sự kiện này được thế giới ghi nhận là hiện tượng mất tích bí ẩn hàng loạt tại
trường trung học vào giữa ban ngày, song hãy tạm gác vấn đề này sang một bên
trước đã.
Nhằm nghiền hai mắt và hai tay ôm lấy mặt, thế nhưng cảm giác có vô số tiếng
người lao xao xung quanh đã thôi thúc Hajime mở mắt ra xem. Và khung cảnh xung
quanh đã khiến cậu sửng sốt không nói thành lời.

Thứ đập vào mắt cậu trước tiên là một tấm bích họa treo tường khổng lồ với hai
bề ngang dọc xấp xỉ mười mét. Chủ đề của tấm bích họa là một nhân vật mang vẻ
đẹp lưỡng tính tỏa ra ánh hào quang cùng nụ cười mỉm mơ màng và mái tóc dài
phấp phới ánh kim. Phông nền là hình ảnh một thảo nguyên hồ nước với núi non
trùng điệp, và nhân vật đó dang rộng tay như muốn ôm ấp tất cả vào lòng. Một
bức bích họa quả thực lộng lẫy, thế nhưng khi nhìn vào ánh mắt đó không hiểu
sao Hajime lại cảm thấy lạnh toát cả sống lưng.


Arifureta Shokugyou de Sekai Saikyou - Chương #2