Lột Xác (2)


Người đăng: ๖ۣۜ K-Ling๖ۣۜ

Hajime chẳng nhớ mình đã chơi vơi giữa trạng thái nửa tỉnh nửa mê như vầy được
bao lâu nữa rồi.

Không biết từ khi nào, Hajime bỗng ngừng uống Thần thủy. Trong tiềm thức, cậu
đã chọn cách nhanh nhất để chấm dứt sự khổ ải cho bản thân mình.

Nếu cứ phải đau đớn như vầy hoài... thì mình thà...

Lẩm bẩm những lời đó trong lòng, Hajime rốt cuộc cũng đã ngất đi.

Kể từ đó, ba ngày kế tiếp lại trôi qua.

Cơn đói đã trải qua giai đoạn khốc liệt nhất và dần thuyên giảm, song giống
như sự bình yên trước khi cơn bão tới, nỗi đau đớn lại một lần nữa bùng phát
dữ dội. Triệu chứng đau nhức ảo tưởng không hề đỡ hơn một chút nào, vẫn không
ngừng hành hạ cơ thể của Hajime đến mức gần như vượt ngoài sức chịu đựng, liên
tục gặm nhấm và bào mòn cậu tới tận xương tủy.

Vẫn... chưa chết... Aa, mau, mau... không muốn chết...

Tuy muốn chết quách đi, song tiềm thức cậu vẫn bấu víu vào chút hi vọng sống
sót mong manh còn lại. Hai luồng suy nghĩ mâu thuẫn giao thoa trong tâm trí
Hajime, người giờ đây đã đánh mất khả năng suy nghĩ thấu đáo và tự chủ. Giờ
cậu chỉ còn có thể lẩm bẩm được những từ rời rạc và vô nghĩa mà thôi.

Kể từ đó, ba ngày nữa lại trôi qua.

Thần thủy đã không còn công hiệu nữa, cứ cái đà này thì giỏi lắm Hajime chỉ có
thể gắng gượng thêm hai hôm trước khi ra đi. Không có một chút nước nào, chứ
đừng nói là thức ăn, vào miệng cậu trong suốt thời gian vừa qua.

Thế nhưng không lâu trước đó, tâm trí cậu bắt đầu xuất hiện những điều dị
thường. Nói cho đơn giản thì, thâm tâm Hajime vừa truy cầu sự sống và cái
chết, vừa chờ mong nỗi đau đớn như chốn địa ngục rồi sẽ qua đi, khiến trái tim
nguội lạnh của cậu dần sục sôi trở lại.

Nó như một thứ bùn đen đặc quánh nhớp nháp bám dính lấy vết nứt bên trong trái
tim nứt nẻ vì sự sợ hãi và đau đớn của cậu, từng chút từng chút một xâm thực
vào sâu thẳm bên trong con người Hajime.

Tại sao mình lại phải chịu khốn khổ như vầy... mình đã làm gì sai ư...

Tại sao lại phải trải qua chuyện này chứ... rốt cuộc căn nguyên là thế nào...

Thần linh đã bắt cóc mình tới đây đầy phi lý...

Một kẻ trong lớp đã phản bội mình...

Con thỏ xem thường mình...

Nó đã ăn mình...

Suy nghĩ của Hajime dần nhuộm màu đen tối kỳ lạ. Như tấm vải trắng chìm ngập
trong thứ mực đen, trái tim đẹp đẽ của cậu đã bị vấy bẩn.

Là lỗi của ai, là kẻ nào đã áp đặt sự vô lý lên mình, là ai nào đã hãm hại
mình chứ... trong tiềm thức Hajime bắt đầu tìm kiếm kẻ thù của riêng mình. Cảm
giác đói khát cồn cào và cơn đau khủng khiếp, cùng bóng tối sâu thẳm không lối
thoát xung quanh như những con côn trùng gặm nhấm lấy tâm hồn cậu. Những cảm
xúc tăm tối được dịp nảy nở với một tốc độ chóng mặt.

Tại sao không ai đến cứu mình chứ...

Nếu không ai đến cứu mình thì phải làm sao đây?

Làm thế nào để xua tan đi nỗi đau đớn này?

Ngày thứ chín, trong tiềm thức, suy nghĩ của Hajime đã bắt đầu muốn phá vỡ
tình cảnh hiện tại.

Mong muốn được giải thoát khỏi sự đau đớn cùng cực, cậu bắt đầu loại bỏ những
tác nhân thừa thãi như lòng căm thù và sự tức giận ra khỏi trái tim mình.

Đây không phải là lúc để cậu tức giận và căm thù. Dẫu trái tim có bị nhuộm đen
đến cỡ nào thì nỗi đau đớn mà Hajime phải chịu đựng sẽ không vì thế mà sẽ vơi
đi đôi chút. Để thoát khỏi tình cảnh quá sức phi lý này, để có thể tiếp tục
sinh tồn, cậu buộc lòng phải từ bỏ những thứ không cần thiết trước mắt.

Mình mong muốn《・・》chứ?

Mình muốn được "sống."

Ai là kẻ cản trở điều đó?

Kẻ cản trở mình là kẻ thù.

Kẻ thù là gì?

Là những thứ cản trở mình, bằng cách áp đặt toàn bộ sự phi lý.

Đã vậy tốt nhất mình phải làm gì?

Mình phải... Mình phải...

Ngày thứ mười.

Trái tim Hajime đã sạch bóng nỗi giận dữ và lòng căm thù. Sự vô lý áp đặt bởi
Thần linh, kẻ phản bội cùng lớp đã đâm sau lưng cậu, lũ quái vật tràn ngập thù
địch... gương mặt tươi cười của ai đó nói rằng sẽ bảo vệ cậu... tất cả giờ đây
đã không còn đáng bận tâm đến nữa.

Nhìn xa hơn, để có sống sót và đoạt lấy quyền lợi sinh tồn, những thứ như vậy
thật sự rất nhỏ nhặt. Ý nguyện của Hajime giờ đúc kết lại chỉ có một; như
thanh kiếm được rèn giũa sau những ngày trải qua bể lửa, chỉ bằng một đường
kiếm đã xẻ đôi và tiêu diệt vạn vật, đầy sắc bén và cũng hết sức mạnh mẽ.

Đó là...

Giết.

Không phải là sự thù địch, ác ý hay thù ghét.

Đó là sát ý thuần khiết giết sạch tất cả nếu cần chỉ để tồn tại.

Toàn bộ những ai dám đe dọa sự sinh tồn của bản thân cậu đều là kẻ thù. Và với
kẻ thù thì,

Giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết,
giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết,
giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết,
giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết,
giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết,
giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết,
giết, giết, giết, giết, giết, giết.

Để thoát khỏi cảm giác đói khát này,

Giết và ăn.

Cuối cùng thì kẻ mang tên Nagumo Hajime – một con người hiền lành chỉ biết xin
lỗi và mỉm cười cay đắng mỗi khi phải đối diện với khó khăn, một người con
trai được Kaori gọi là mạnh mẽ ấy – đã hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.

Một Nagumo Hajime mới đã được sinh ra, một người vì sự sống còn của bản thân
sẽ tiêu diệt những kẻ dám cản trở mình không khoan nhượng.

Trái tim vỡ vụn giờ đã liền lại thành một. Không, đó không phải là trái tim lỗ
chỗ những mảnh ghép chắp vá. Đó là một trái tim mới đầy kiên cường, được trui
rèn và nun đúc bởi nỗi đau đớn cùng cực và bản năng, bởi sự tuyệt vọng khôn
nguôi cùng bóng tối trong vực thẳm.

Hajime vận sức di chuyển cái cơ thể yếu ớt của mình, đoạn dùng miệng hớp lấy
trực tiếp Thánh thủy được trữ trong một cái hốc trên mặt đất vài ngày vừa qua
giống hệt một con chó sục mõm uống nước. Cho dù cảm giác đói khát cùng triệu
chứng đau nhức ảo tưởng không hề thuyên giảm, song sinh khí đã bắt đầu quay
trở lại cơ thể cậu.

Hai mắt lấp lánh, Hajime lấy tay quệt đi cái miệng sũng nước, để lộ một nụ
cười đầy hung hiểm cùng những chiếc răng nanh bóng lẫy lấp loáng ở phía sau
khóe miệng méo mó. Đó là một vẻ mặt hoàn toàn khác biệt so với trước đây, có
thể nói là như cậu vừa mới lột xác.

Hajime vươn mình dậy bắt đầu sử dụng Biến đổi, miệng lẩm bẩm như đang tự tuyên
bố.

Mình sẽ giết.


Arifureta Shokugyou de Sekai Saikyou - Chương #22