Thất Bại Của Anh Hùng


Người đăng: ๖ۣۜ K-Ling๖ۣۜ

“Suzu…”

“Suzu-chan!”

“Suzu!”

Cô nàng nấm lùn của lớp dần dần tỉnh lại trong tiếng rên rỉ vì đau, nàng chầm
chậm hé đôi mắt. Ở ngay bên cạnh là Kaori và Eri, những người đã luôn kề vai
sát cánh nãy giờ cứ luôn phải gọi tên cô, nhưng giờ thì họ buông xõa được rồi.
Suzu ngơ ngác được một lúc rồi dần đưa mắt ra xa. Cuối cùng giọng cô cũng cất
lên thành lời.

“Chỗ này lạ quá hén~.”

“Suzu, mình biết là cậu thích làm trò, nhưng chả phải giờ này mà còn hét hò
thế thì cũng có giúp ích được gì thêm đâu hả??”

Cô ấy chắc đã khát khô cả cổ rồi. Mà có thế thì, Suzu vẫn gắng gượng nói với
cái giọng đã khàn đặc. Đến nỗi khi nghe thấy thì Shizuku cũng nửa tán đồng nửa
quái gở đáp lại cô bạn này. Sau đó, Suzu nốc liền một ngụm từ cái bình nước kề
bên để làm ướt cái cổ họng khô khốc của mình.

Có những âm thanh khá đáng yêu khi cô uống nước vô tình thốt ra, sau khi đã
thỏa cơn khát,“Sống rồi! Thiệt luôn đó!” cái này chắc cũng không phải nói đùa
đâu, Suzu gắng gượng đứng dậy dưới sự giúp đỡ của Kaori và Eri. Từ một con dở
người chuyên bày trò trong lớp, giờ bị chấn thương nghiêm trọng, nhưng vẫn
thích diễn lại tạo ra được không khí vui tươi khiến cho cả đám ủ rũ trong lớp
cũng không thể ghìm nén được nụ cười trên môi.

Tuy nhiên, cái bầu không khí tươi sáng đó không giống với tình trạng hiện tại
trong cơ thể của Suzu. Vừa kiệt sức vừa bị mất khá nhiều máu. Khuôn mặt thì
nhợt như chẳng còn giọt máu, viền mắt đầy rẫy quầng thâm hệt như mấy con gấu,
nụ cười của cô mang theo đôi chút khổ sở. Một số bộ phận trên cơ thể cô đã bị
đâm xuyên qua, nhưng nó không lẫn đi đâu được cái “Năng Lượng Quẩy” của cô để
có thể mỉm cười ngay khi đứng dậy. Shizuku và Kaori nhìn cô với ánh mắt đầy sự
kính trọng.

“Suzu-chan. Sẽ tốt hơn nếu cậu nằm nghỉ thêm chút nữa. Có nhìn kiểu thế nào
thì năng lượng của cậu vẫn chưa hồi phục đâu, mà nếu có thế đi nữa thì…”

“U~n, ra đó là lý do khiến mình cảm thấy xoay vòng vòng nãy giờ ~. Thật là một
tên khốn ~, cả gan đâm một thiếu nữ kiều diễm như Suzu đây …hệt như là, “Tôi
có thể đưa nó vào bên trong em ngay bây giờ được không?” nó sẽ tốt hơn nếu nói
câu đó trên giường!

“Suzu! Đồ biến thái! Làm ơn nghiêm túc chút dùm!”

Suzu căm phẫn huỵch toẹt cảm xúc trong khi nhìn vào khoảng không trước mặt,
khi cô còn chưa kịp bù lu bù loa thêm tiếng nào nữa thì đã bị Eri mắng cho một
trận rồi. Một số học sinh nam đã vô tình, “Bfffff"[1] nhưng câm lặng ngay lập
tức do bị ánh mắt sắc bén của Shizuku liếc đến.

“Suzu, tạ ơn chúa cậu đã tỉnh lại. Cậu có biết chúng tớ đã rất lo lắng không?

“Chào, thấy ổn hơn chưa hả cô nàng? Khuôn mặt của cậu nhợt nhạt quá đấy!”

Bởi vì linh vật của lớp vừa mới tỉnh dậy đã nhặng xị cả lên, nên Kouki và
Ryuutarou đành phải tiến lại gần hỏi han cho có lệ cái đã. Cơ thể đang bị suy
yếu trong một khoảng thời gian do ảnh hưởng từ việc sử dụng “Đột Phá Giới
Hạn”, Kouki đã trở nên kiệt sức, đi kèm thêm vào nữa là các vết thương chồng
chất trên mình. Tuy nhiên có lẽ cậu ta đã phục hồi được đôi phần kể từ lúc đào
tẩu khỏi trận chiến và ẩn náu ở nơi cả đám đang đứng hiện tại đây.

“Ohayo~, Kouki-kun, Ryuutarou-kun! Không biết sao nữa, nhưng chắc là chúng ta
trốn thoát rồi phải hem, huh? Umm, mọi người đã an toà-… Ế mà khoan nà~, thiếu
mất một người…”

“Đúng thế, là Endou. Cậu ta một thân một mình lẻn trước rồi. Chúng tớ nghĩ với
thiên chức và kỹ năng ẩn thân không ai bằng thì chắc Endou có thể vượt qua
được lớp phòng chắn…”

Sau khi đón chào Kouki và Ryuutarou với một nụ cười, Suzu đã chú ý thấy một
người đã mất tích trong số các bạn học xung quanh. Giữa trận chiến, vì cố quá
nên sắp quá cố, Suzu đã mất đi ý thức kể từ đó, vì thế Kouki và những người
khác thay phiên nhau đối đáp lại một bụng câu hỏi mà cô nàng tích trữ.

Tình cờ, lớp thạch hóa của Kondou và Satou đã được giải trừ, hai người này
tỉnh lại sớm hơn Suzu và cũng đã nắm được tình hình khó khăn hiện tại.

“Mình hiểu rồi, đã một thời gian trôi qua kể từ khi mình ngất đi… Ah, đúng
rồi. Kaorin, cám ơn! Kaorin đã trở thành ân nhân cứu mạng của Suzu nữa đó.”

“Suzu-chan,nhiệm vụ của mình là chữa thương cho mọi người. Vì thế đừng làm quá
điều đó lên bằng cách gọi mình là ân nhân của cậu bởi vì đó là điều bình
thường mà mình nên làm.”

“Heh~, dù có hơi chuyên tâm quá cơ mà Kaorin thật tuyệt zời! Chúng mình cưới
nhau đi nhé?”!

“Suzu… thật quái gở nếu cậu cứ bô lô ba la lên như thế với một khuôn mặt xanh
xao thế kia. Giờ tốt nhất cậu nên nghỉ ngơi thêm một chút đi!”

Suzu bị mắng bởi Eri trong khi cô đang bám dính vào Kaori. Nếu cô làm quá đà
thêm thì, thể nào Shizuku sẽ dùng vũ lực chuyên trách để ngăn cô ấy lại.
Chuyện thường ngày như cơm bữa thôi. Ngay cả với những người trong lớp giờ
đang tự hỏi liệu họ có thể sống sót và quay trở lại mặt đất, đã dần dần lấy
lại được bình tĩnh nhờ vào cuộc nói chuyện của Suzu và các cô gái, điều đó đã
làm họ quên đi sự thất bại khó bàn cãi được của cả biệt đội anh hùng.

Tuy nhiên, bầu không khí đang dần được thắp sáng lên đã bị dội một gáo nước
lạnh lên bởi một người luôn làm hỏng bầu không khí.

“…Điều gì khiến cậu cười toe toét lên thế? Chúng ta đã sắp chết đấy cậu có
biết không? Hơn thế nữa, tình hình của chúng ta đã không thay đổi gì ngay cả
bây giờ! Hãy suy nghĩ cách để chúng ta có thể rời khỏi đây nếu như cậu có thời
gian để mà đùa giỡn!”

Người mà đã hét lên trong khi đang lườm Suzu là Kondou Seiichi. Mặc dù không
nói ra thành lời, nhưng biểu hiện trên mặt của người đồng đội, Saitou Yoshiki
bên cạnh cậu ta cũng nhìn cô ấy với ánh mắt đầy chỉ trích.

“Oi, Kondou. Cậu có thể đừng nói một điều như thế được không? Suzu chỉ làm vậy
để thay đổi áp lư-…”

“Im đi! Đừng có lên mặt kiểu cậu nói gì là tôi phải nghe nấy! Nhìn lại mà coi,
cậu đã thua! Còn tôi thì suýt chết! Khốn nạn! Cậu là cái loại anh hùng gì
thế?”

Mặc dù Kouki chỉ có ý tốt để cậu bạn có thể lấy lại được bình tĩnh, nhưng
Kondou cứ dựng ngược lên hệt như đống lửa bị châm thêm dầu vậy và tên đần này
còn bắt đầu quay sang chỉ trích cả Kouki.

“Đồ khốn…Cậu nghĩ rằng nhờ ai mà chúng ta có thể rút lui được, nói nghe xem
nào hử?? Chúng ta có thể rút lui được hết thảy là nhờ Kouki đi trước mở đường
cho cả đám thoát thân!”

“Trước hết, chúng ta sẽ không cần thiết phải rút lui nếu như cậu ta chiến
thắng! Quan trọng hơn, chúng ta rõ ràng đã có cơ hội. Sẽ tốt hơn nếu chúng ta
cứ vờ nhận lời mời từ Quỷ tộc và tìm cách hạ chúng khi có cơ hội! Nhưng, cậu
ta đã ích kỷ tự tiện bắt đầu cuộc chiến mà không hề có chút chuẩn bị nào! Thử
hỏi đây không phải là lỗi của cậu ta thì còn ai vào đây! Đó là trách nhiệm mà
Kouki phải gánh chịu!”

Lúc này, Ryuutarou đành phải khuyên can tên bạn cậu lại mới được, hắn đi quá
lố rồi. Kondou hiển nhiên bật dậy đáp trả lại với Ryuutarou như một con gà
chọi. Đồng cảm với tên Kondou còn có Saitou và Nakano, cả bọn nhoi nhoi lên
phản bác đủ các kiểu với Ryuutarou.

“Ryuutarou, mình ổn… trách nhiệm trong chuyện này là của mình, Kondou. Chúng
ta sẽ không để mất cơ hội một lần nữa! Những đặc điểm của đàn quỷ thú, chúng
ta đã biết rõ, sẽ không có chuyện cả đám bị chúng tấn công bất ngờ một lần nữa
đâu. Vì thế, chúng ta sẽ chắc chắn sẽ giành chiến thắng trong lần đối đầu kế
tiếp!”

Mặc dù Kouki đã thể hiện cử chỉ siết chặt nắm đấm lại, Saitou vẫn lẩm bẩm với
đôi mắt tăm tối.

“…Nhưng, cậu đã không thể giành chiến thắng ngay cả với tuyệt kỹ “Phá Bỏ Giới
Hạn”.”

“Đi-Điều đó… Nó sẽ ổn thôi!”

“Là sao?”

“Mình sẽ sử dụng “Thánh Lực” và tấn công ả ta khi trận chiến vừa khai mào. Đó
là lý do tại sao, nếu có một người nào đó có thể hỗ trợ mình…”

“Ừ, nghe thì hay đó, nhưng chắc là con mẹ đấy sẽ để cậu đọc xong câu chú dài
lê thê nhằm tăng chiến lực bản thân lên không? Ngay cả kẻ thù của chúng ta
cũng sẽ có kế hoạch của riêng chúng, đúng chứ?? Bên cạnh đó, chúng ta còn
không biết đó có phải là tất cả số quỷ vật mà con ả ấy nắm giữ không nữa.”

Kể cả khi Kouki luôn miệng tuyên bố điều đó sẽ ổn thôi, nhưng nhóm của Kondou
vẫn càu nhàu đủ các kiểu trong khi bắt đầu nghi ngờ về khả năng của Kouki, và
nhìn cậu ta bằng ánh mắt đầy ngờ vực. Dù có thế đi nữa, cho dù là Kouki không
thể làm gì hơn được nhưng cậu vẫn còn có trách nhiệm để đưa cả đội đến với
chiến thắng. Cả đội thật sự là sẽ không bình tĩnh bởi vì đã một lần suýt chết
do sức mạnh áp đảo lẫn số lượng đông đúc mà kẻ thù sở hữu.

Lý do chính làm cho họ cáu gắt lên là bởi vì Ryuutarou có chút bực bội đối với
sự hiếu chiến bất cần đời của đám Kondou khi mà họ liên tục bị phản đối này
nọ. Dần dần, Ayako, Yoshino và Nomura cũng đã cố gắng dừng cuộc tranh cãi,
nhưng một bầu không khí nguy hiểm đang bắt đầu bao trùm xung quanh cả đoàn
đội.

Cứ như vậy, Ryuutarou bắt đầu hết kiềm chế nổi, cậu giơ nắm đấm lên trong khi
Kondou thì lăm lăm ngọn giáo nơi tay. Căng thẳng dần dần lan tỏa. Kouki hét
lên, “Ryuutarou!” trong khi giữ vai cậu bạn để ngăn lại cuộc ẩu đả không đáng.
Tuy nhiên. Ryuutarou đã không thể dừng lại và những dây chằng xanh đã xuất
hiện chằng chịt trên trán báo hiệu cơn tức đến tột đỉnh, ánh mắt cậu lườm qua
tên bạn học bất trị Kondou. Thậm chí nhóm của Kondou cũng không kém cạnh,
nguyên một đám cứng đầu bất kham.

“Mọi người, làm ơn bình tĩnh lại! Cậu nói không sai nhưng chúng ta chỉ có thể
đặt cược vào Kouki để sống sót! Chúng ta phải đánh bại được ả nữ quỷ ngay cả
khi Kouki chạm đến giới hạn của “Đột Phá Giới Hạn.” Chúng ta chỉ có thể làm
thế kể từ khi cô ta đã không để cho chúng ta đường thoát. Cậu hiểu điều đó mà,
phải không?”

Shizuku chen vào giữa đám và hết sức cố gắng thuyết phục họ bình tĩnh lại,
nhưng có vẻ nỗ lực của cô chẳng giải quyết được điều gì cả. Loạng choạng trong
khi đứng lên, Suzu có vẻ như không muốn nghe những gì Kondou nói ngay cả khi
cậu ta xin lỗi. Cuối cùng, Kaori nghĩ rằng mình cần phải kiềm chế mọi người
lại và bắt đầu chuẩn bị ma thuật chế ngự...bất chợt, âm thanh lạ văng vẳng bên
tai đội dũng giả.

“Grrrrr….”

"Cái!?....”

Một tiếng gầm gừ. Rất quen thuộc là đằng khác, trầm thấp, vang lên từ những
chiếc cổ họng khát máu. Lại là bọn Chimera và đàn Sài Lang bốn mắt sượt qua
tâm trí họ. Bầu không khí manh động chưa được bao lâu lập tức tan biến và mọi
người cứng đờ tại chỗ. Thậm chí ngay cả những hơi thở nhỏ nhất cũng có thể
nghe thấy được, và hơi thở của họ cũng trở nên nhỏ dần. Ánh mắt họ quay về
phía lớp ngụy trang như một bức tường phía trước họ.

Whoosh! Fwiiish, Whooosh! Fwuuush! AHÚ Ú Ú Ú Ú Ú Ú Ú Ú Ú[2]

Âm thanh của tiếng cào cấu và hơi thở dồn dập thô bạo vang lên từ phía bên kia
bức tường. Ai đó trong nhóm nuốt nước bọt (vì sợ). Thậm chí dấu vết về mùi của
họ đã được Endou xóa sạch đi, nhờ thế đám quỷ thú không thể nào nhận ra được
là nhóm Kouki thông qua bức tường kiên cố này. Mặc dù họ nghĩ là như thế,
nhưng những giọt mồ hôi do căng thẳng lan tràn vẫn chẳng thể nào níu kéo được.

Vẫn còn một khoảng thời gian cần thiết nữa cho đến khi cả đội có được thể
trạng tốt nhất. Suzu giờ chỉ có nước đứng đấy nhìn thôi, còn Kaori và Ayako
thì tiêu tốn quá nhiều ma lực vào trong việc chữa trị cho cả đám nãy giờ rồi,
vẫn chưa hồi phục lại là bao. Nhóm tiên phong đã hầu như hoàn toàn bình phục,
nhưng mấy gã pháp sư trong nhóm phía sau chỉ có được phân nửa sức mạnh do chỉ
số ma thuật còn tồn đọng còn chưa tăng lên đến chỉ số cần thiết. Tất cả thuốc
trị thương hay bình hồi phục năng lượng đều đã rỗng tuếch, vẫn còn thiếu một
chút, một chút thời gian nữa thôi.

Họ không thể tìm cách bù đắp lại các lỗ hổng trong việc được hỗ trợ bởi Kaori
và Ayako với tư cách “Trị Liệu Sư” và một “Thủ Hộ Giả” như Suzu trong chiến
đấu được. Đó là lý do tại sao nhóm của Kouki đã hi vọng rằng họ sẽ không bị
tìm ra ngay bây giờ, cả đám vẫn chĩa ánh mắt hy vọng về phía bức tường tràn
đầy vết nứt giả tạo che lấp lẫn căn phòng ẩn trốn này.

Đám quỷ thú đi lang thang bên ngoài được một khoảng thời gian rồi, nhưng sự
hiện diện của họ bắt đầu mờ nhạt dần. Ơn trời, sự yên lặng một lần nữa quay
lại bên trong căn phòng. Nhưng ngay cả như vậy, mọi người vẫn đứng lặng im một
lúc, rồi cả đám thở dài nhẹ nhõm khi họ biết bọn chúng, đám quỷ thú đã hoàn
toàn đi mất, một trong số các anh hùng sụp xuống tại chỗ. Sự căng thẳng cực độ
đã làm họ đổ mồ hôi như tắm.

“...Cứ tiếp tục ồn ào thế này thì chẳng mấy chốc chúng sẽ lần ra được chúng ta
trong đây. Vì thế, làm ơn hãy bình tĩnh lại và tranh thủ hồi phục ngay bây
giờ.”

“Ừ-ừm…”

“C-Cậu nói đúng…”

Shizuku lau đi mồ hôi rơi lã chã trên má cô, tiết tấu chúng vang lên tạo thành
âm thanh lạ đời nhỏ xuống nền. Kondou và những người khác lí nhí đáp lại trong
khi nói năng lắp bắp và rút lại vũ khí của họ. Cứ như đám lửa đang hừng hực
thì bị tạt cho gáo nước tắt ngấm luôn.

Khi nghĩ rằng cuộc khủng hoảng đã qua, mọi người bắt đầu thư giãn… và ngay lúc
đó,

“GROOOAAAAARRRRR!!!”

BOOOM!!!

Bức tường ngăn cách căn phòng ẩn và bên ngoài đã bị nghiền nát cùng với một
tiếng gầm thét kéo theo.

“Uwah!?”

“Kyaaaa!!”

Gạch đá vỡ vụn từ bức tường bị thổi bay như đạn do sự tác động vào căn phòng
lẩn trốn, chúng va đập vào nhóm hai người Kondou và Yoshino, hai tên đen đủi
đứng ngay quỹ đạo nó bay đến. Ngay lập tức hai tên này đo sàn, bằng mông trước
tên rồi la lên như bị cắt tiết.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, trước sự chết lặng nhóm Kouki là đến không gian
mờ mà họ không muốn trông thấy lần thứ hai.

“Mọi người, triển khai đội hình chiến đấu!”

“Khỉ thật! Làm thế nào mà chúng tìm ra chúng ta!”

Ngay tức thì, nắm thánh kiếm trên tay Kouki ngay lập tức áp sát lại gần rồi
thuận đà vung kiếm chém đến bọn Chimera. Họ không di chuyển bởi vì họ sẽ bị
mất dấu của kẻ thù nếu họ tách ra khỏi chúng. Trong khi thốt lên tiếng nguyền
rủa, Ryuutarou trụ lại phía trước thông đạo nối ra bên ngoài, và giờ còn phải
gồng mình lên phòng thủ tránh bọn chúng (quỷ thú) lại lấn vào sâu hơn.

Tuy nhiên,

“ROOAAR!!”

“GROOOWWL!!”

Một kẻ có vóc dáng vô cùng tàn ác nhanh chóng sử dụng cái cơ thể rắn chắc của
mình tông thằng vào căn phòng như một viên đạn đại bác. Cứ lao theo đà tiến
đến, nó đâm thẳng vào Ryuutarou, tác động lớn đến nỗi đẩy cậu ta đo đất ngay
lập tức.

Tận dụng cơ hội đó, hàng chục con hắc miêu lao vào trong căn phòng và tung
hàng tá những chiếc đuôi bắn ra tứ phía. Chúng tràn đến không hề báo trước,
hệt như một cơn lũ bất chợt, không chút thương xót, từng đòn, từng đòn tấn
công nhằm vào Kondou và những người khác, những kẻ còn chưa kịp hoàn hồn lại.
Mà dù có thế đi nữa, thì với số lượng áp đảo và những chiếc đuôi thép tua tủa
cạnh bên, dù có chuẩn bị trước thì cũng chỉ là vùng vẫy trước khi bị xiên que
mà thôi.

?????????

“Thiên Giáng!”

“Thiên Giáng!”

15 lá chắn ánh sáng xuất hiện trong không trung trước cả đội khi Kondou và mọi
người sắp bị xiên lỗ và làm lệch hướng những đòn tấn công đi nơi khác. Có khả
năng kích hoạt nhiều lá chắn như vậy với câu chú ngắn như vậy tất nhiên sẽ làm
cho bất cứ ai cũng có thể bị kinh ngạc. Mười lớp lá chắn được Suzu triển khai,
trong khi năm cái còn lại đến từ Kaori.

Tuy vậy, mặc dù là họ đã lập tức tạo ra chúng (lớp chắn), tình trạng sức khoẻ
của Suzu vẫn đang trong tình trạng gắng được chừng nào thì hay thế ấy, trong
khi ma lực của Kaori còn chưa hồi phục là bao. Điều đó hiển nhiên ảnh hưởng
đến cả lượng lẫn chất trong những lá chắn được thiết lập chỉ trong một khoảng
thời gian ngắn ngủi kia.

Whiiiish! Fwooosh! Whiiiish! Fwoooosh!

Whiiiish! Fwooosh!

Họ đã có thể làm chệch hướng quĩ đạo và tránh được sự va chạm, nhưng sức tấn
công mạnh mẽ đến từ những cái xúc tu khác đã phá huỷ đi từng lớp lá chắn một.
Do đó, vẫn có một số cái không bị làm chệch hướng nhanh chóng phá huỷ màn chắn
yếu ớt còn lại rồi đâm thẳng về phía Nakano và Saitou. Hai người họ lập tức bẻ
gập người lại cố tránh đi. Dù không muốn thừa nhận, nhưng hai thành viên này
thuộc đội hình đứng phía sau nên sức mạnh vật lý hiển nhiên chẳng có bao
nhiêu. Nên dù đã tránh được những vết thương chí mạng, nhưng… vai của Nakano
lẫn đùi của Saitou đã bị đục một lỗ sâu hoắm, họ thét lên đầy đau đớn trong
khi bị quất xuống đất.

“Shinji! Yoshiki! Khỉ thật! Daisuke, giúp họ!”

“…Ai xì, được rồi.”

Luôn nghiền ngẫm về thứ không đâu kể từ lúc lẩn trốn vào đây cho đến giờ,
Hiyama đã không quá chú ý đến những gì Kondou nói. Tuy vậy, tình hình này đã
không để cho cậu ta dư hơi thêm bất cứ điều gì khác, Hiyama nhanh chóng kéo
Nakano và Saitou về phía của Suzu. Mặc dù tình trạng của cô không được tốt,
nhưng ít ra xung quanh cô nàng vẫn còn những ma pháp thuẫn khác, nên giờ chắc
hẳn là an toàn nhất. Chưa kể đến, họ sẽ dễ dàng được Kaori chữa trị hơn, cô ấy
cũng đang đứng ngay cạnh gần Suzu.

“Kuh, Kouki! Sử dụng “Gạt Bỏ Giới Hạn” đi, thoát khỏi đây thôi! Chúng ta cần
phải làm điều gì đó để đảm bảo cho những người khác đang trong căn phòng này
nữa”

“Nhưng, Suzu và những người khác không thể di chuyển…”

“Bọn tôi sẽ đối mặt với chúng! Làm ơn! Đá bay đám quỷ cắt ké này rồi giết ả nữ
quỷ kia đi!”

“Kouki! Để chỗ này cho bọn tao! Không chết được đâu mà lo!”

“…Okay! Giao lại cho các cậu vậy! “Phá Bỏ Giới Hạn”!”

Sau khi suy nghĩ về đề nghị của Shizuku lẫn Ryuutarou một chập, Kouki quyết
định hành động lần này chắc chắn là cách duy nhất để vượt qua được tình trạng
hiện tại. Là lúc cần quyết liệt rồi, Kouki kích hoạt tuyệt kỹ lần thứ hai
trong ngày. kỹ năng tối thượng không được phép sử dụng quá một lần mỗi ngày
bởi vì tạo nên sức ép rất lớn lên cơ thể người dùng. Đó là lý do tại sao, nó
thường có giới hạn là 8 phút, nhưng hiện tại thì ngắn hơn. Đôi phần đoán được
điều gì xảy đến, Kouki lập tức bỏ qua những thứ khác và chỉ tập trung vào việc
đánh bại nữ quỷ tộc, cậu ta thoăn thoắt tiến ra khỏi căn cứ.

Bước ra khỏi căn phòng bát giác lớn, trước đôi mắt của Kouki là đàn quân ma
thú ngập tràn, trên mặt đất, cạnh các vách tường và cả phía trên. Còn chủ
tướng phía bên kia, ả sứ giả quỷ tộc đang cưỡi trên một trong số các con quái
thú đang lăm le nhìn về phía Kouki với đôi mắt lạnh lẽo, và trên vai ả như
thường lệ là con Bạch Nha (quạ trắng) đáng ghét. Bên trong tâm trí của Kouki
đang sôi sục lên trách nhiệm của cậu, một người đội trưởng phải có năng lực
giải cứu các đồng đội của mình và sự tức giận hơn khi bị đặt vào tình huống
khó khăn hiện tại, tất cả, là vì con ả này đây. Ánh mắt của người anh hùng,
không nao núng, chĩa về phía địch thủ, có lẽ là khó khăn nhất trong đời cậu từ
khi tiến qua tân thế giới cho đến bây giờ.

“Hmph, ngươi đã làm ta tốn quá nhiều thời gian rồi đấy. Ta vẫn còn việc khác
phải làm nữa…”

“Im đi! Ta chắc chắn sẽ đánh bại ngươi! Chết đi!”

Vừa nói xong, Kouki đã niệm ngay một chú thuật ngắn và ma lực lập tức được đưa
vào Thánh Kiếm. “Thánh Lực” bình thường sẽ chạm tới ả nữ quỷ, nhưng ngay cả
như vậy, cậu ta chỉ sử dụng một câu chú hơi chút sơ sài của “Thánh Lực” bởi vì
cậu ta tin rằng ít nhất nó có thể mở ra một con đường cho mình.

Tuy nhiên, ả nữ quỷ tộc đã biểu lộ một nụ cười, khi Thánh Kiếm đang phát ra
ánh sáng chói lọi thì ả ra lệnh cho tên bặm trợn đang đứng gần đấy lôi ra một
thứ từ phía sau.

Khi vẫn còn đang ngờ vực thì ánh mắt Kouki đanh lại vì kinh ngạc quá độ khi
nhìn thấy “thứ” đó. Bản năng mách bảo cậu hạ thấp Thánh Kiếm xuống, đôi mắt
thất thần mở to ra rồi cậu run rẩy thốt lên.

“…M-Meld-san?”

Đúng như vậy, đó là Meld người mà đã bị giết, cả chân lẫn tay bị nghiền nát
thành một đống bầy nhầy và toàn thân ướt đẫm máu đang bị nắm gáy kéo lê trên
mặt đất. Chỉ liếc mắt nhìn qua, cơ thể của ông ta gần như tàn phế hoàn toàn,
dường như cơ thể không còn chút sức sống hệt như cái xác không hồn, nhưng may
mắn vì vẫn còn có những tiếng rên rỉ phát ra minh chứng cho sự sống cỏn con ấy
vẫn chưa tắt lịm.

“Đ-Đồ khốn! Thả Meld-san ra ngay”

Kouki phẫn nộ hét lên, tình trạng của Meld gần như chẳng còn cứu vãn được nữa,
và chỉ trong một khoảng khắc đánh mất bản thân cậu ta đã cố gắng áp sát lại
gần người đội trưởng, người anh trai nuôi trong cuộc đời mình bằng hết sức
bình sinh. Đột nhiên, một bóng đen to lớn nuốt trọn Kouki như thể nó đã đợi
sẵn. ‘Hả?’, trước khi Kouki kịp nhận ra thì nó đã nó đã chạm đến người cậu,
nắm đấm khổng lồ như một bức tường thép đập ngay lên cơ thể cậu, sức mạnh
chồng lên như muốn phá tan cơ thể Kouki ra làm từng mảnh nhỏ.

BAAAMM!!!

Mặc dù kịp lấy tay trái che cơ thể mình lại, nhưng với nắm đấm kinh hồn kia
thì lớp phòng vệ nhỏ bé nhanh chóng tan vỡ, cơ thể Kouki ngay tức thì nhận
phải cơn va đập nặng nề. Kouki bị đánh bay về phía bức tường và đâm sầm vào nó
với tốc độ khủng khiếp, việc bị một chiếc xe tải tông vào hoàn toàn chẳng đem
ra so sánh được với sức mạnh này. Bức tường phía sau cậu ta hoàn toàn sụp đổ.

“GAAAH!”

Bị tác động mạnh lên người, cậu khạc ra máu lẫn từng ngụm không khí ít ỏi
trong phổi, ngay sau đó, cơ thể Kouki rơi xuống nằm sõng soài ra trên mặt đất
còn bức tường đằng sau nhanh chóng lụi tàn đi vì sự sụp đổ. Cậu tuyệt vọng nắm
chặt bàn tay phải lại, tự nâng người lên, nhưng trên miệng cậu, rất nhiều máu
đang trào ra. Hầu hết các bộ phận trên cơ thể Kouki đều nhận tổn thương từ cú
va chạm trước đó. Nếu không phải có các kỹ năng “Kháng Vật Lý” và “Giảm Tác
Động” thì có lẽ Kouki giờ sẽ chỉ là cái xác nằm đó rồi.

Ngoài ra, khi va đập, đầu của Kouki đã bị chấn động, cậu ta loạng choạng đứng
dậy, tuyệt vọng cố gắng hiểu chuyện gì đang diễn ra ngay cả khi đã mất tập
trung. Tiếp đến, cậu ta đã thấy nó. Một quái thú cao khoảng ba mét đang đứng
cách vị trí ban nãy của Kouki không xa.

Nó có một cái đầu ngựa với nhiều răng nanh lớn, bốn cánh tay cơ bắp từ cơ thể
lực lưỡng của nó và nửa thân dưới hệt như của con đười ươi đồ sộ. Nó đưa những
con mắt đỏ ngầu như máu lườm Kouki, từng tiếng thở gồ ghề của nó thoát ra từ
chiếc mõm dài. Cảm giác khác hẳn so với những con quái vật khác cậu từng gặp,
Kouki chưa từng đối mặt với thứ này bao giờ.

Con quái vật đầu ngựa mình đười ươi tiếp tục giơ nắm đấm rắn chắc về phía
Kouki, nó ngay lập tức áp sát cậu, một anh hùng vẫn-chưa-thể-đứng-dậy-được sau
chấn thương, không chút lòng trắc ẩn. Bật đi một đoạn ngắn đến chỗ Kouki đang
bất động, nó vung nắm đấm to kềnh của mình tới. Bản năng sinh tồn mách bảo,
Kouki ngã mình xuống mặt đất và lăn ra xa, tuyệt vọng đào thoát khỏi nơi cậu
đang đứng.

KABOOOM!!!

Ngay lập tức, nắm đấm của con quỷ thú đầu ngựa đâm xuống mặt đất, mọi chuyện
chưa dừng tại đây, một gợn ánh sáng chói đen lẫn đỏ lướt trên mặt đất cùng với
tiếng gầm. Sức tàn phá nó tạo ra như một vụ nổ. Đó chắc hẳn là một ma thuật
đặc biệt của con quỷ này, “Sóng Chấn Động Ma Thuật”. Nó có khả năng chuyển đổi
ma lực thành sóng âm. Tuy vậy, mọi chuyện không đơn giản chỉ như thế, phải nói
đây là một ma pháp đặc thù cực kỳ mạnh mẽ.

Do tác dụng từ các kĩ năng “Kháng Vật Lý”, “Tăng Tốc Độ Hồi Phục” Kouki đã hồi
phục được chấn thương ở đầu. Cậu ta gắng hết cỡ đứng dậy và nắm chặt Thánh
Kiếm. Ngay lúc này, con quỷ đầu ngựa không buông tha tiếp tục tiến sát lại gần
ngay trước mặt cậu và tung nắm đấm một lần nữa.

Xương tay trái đã gãy vụn, Kouki chỉ còn cách dùng Thánh Kiếm thay một tấm
khiên chắn và tác động được truyền đến cánh tay phải một lần nữa hất cậu bay
xa khỏi vòng chiến. Sau đó, mặc dù Kouki đã tránh khỏi một đòn chí mạng, nhưng
bốn cánh tay đã tung ra “Sóng Ma Thuật” với toàn bộ sức mạnh áp đảo của nó, và
người anh hùng-hiện đã bị chậm lại do thương tổn từ cú chấn động đầu tiên,
không thể phản kháng lại chút nào cả.

“Hự! Cái sức mạnh chết tiệt này! Mặc dù có “Đột Phá Giới Hạn” nhưng mà!”

“RUUUUAAAA”

Đau đớn hiện rõ ra trên mặt, Kouki thất vọng vì con quỷ đầu ngựa đã có thể chế
ngự được cả một người dưới tác dụng của tuyệt kỹ ăn gian như thế này, cậu ấy
chuẩn bị cho một cuộc phản công trong khi suy nghĩ về những thương tổn mà bản
thân sắp phải nhận trong lần kế tiếp, Kouki đã quyết định không để chuyện cứ
tiếp tục thế này được nữa.

Tuy nhiên…

Ngã khụy!

“Cái g-!?”

Ngay trước khi cậu ta thực hiện điều đó, tuyệt kỹ “Lột Bỏ Giới Hạn” mà cậu
từng tự hào cũng đã đến hồi kết của nó, sức mạnh trở về nguyên điểm. Lý do
chẳng có gì làm lạ, là lần thứ hai trong ngày, khoảng thời gian hữu hiệu ngày
một ngắn hơn, kèm theo những vết thương chồng chất trên người, cơ thể của
người anh hùng ngã khụy xuống trên đầu gối mình, đôi chân cậu đã không còn
chút sức lực nào để bật dậy được nữa.

Con quái vật hiển nhiên không bỏ qua cơ hội trời ban cho nó, với việc chủ lực
Kouki đột nhiên mất đi sức mạnh lẫn năng lực, Kouki đã ở trong một tình huống
hoàn toàn chẳng có chút hy vọng nào, đành nhìn nắm đấm to khủng khiếp nện đến.
BAAAM!, cậu ta ăn trọn một cú vào bụng mà chẳng có thứ gì để phòng thủ.

“GAAH!”

Máu túa ra ngày một nhiều, cơ thể của Kouki giờ đã biến dạng, bị đập bay đi và
đâm vào bức tường thêm lần nữa. Đang bị suy yếu bởi tác dụng phụ của tuyệt kỹ,
ý thức của Kouki đang dần nhạt nhòa đi theo từng giây. Cậu đã bị đánh cho
trọng thương, gục ngã và cả cơ thể không động đậy. Hơi bất ngờ, thật quái lạ
khi cậu ta vẫn còn sống trong tình trạng hiện tại của mình. Có lẽ do con quỷ
đầu ngựa đã được lệnh nương tay vì thế cậu ta đã không chết ngay lập tức.

Con quái tiến lại gần Kouki và nhấc gáy cậu lên. Bất tỉnh và hoàn toàn bất
lực, Kouki bị xách đi bởi con quỷ đầu ngựa và được phô ra trước mặt ả nữ quỷ
tộc. Ả ta gật đầu một cách đầy hài lòng và ra lệnh cho những con quỷ thú ở
trong căn phòng ẩn rút lui.

Sau một lúc, Shizuku và những người khác cẩn trọng bước ra ngoài. Biểu hiện
nhuốm màu tuyệt vọng khi họ nhìn thấy quang cảnh Kouki bất lực nằm đó bị mang
đi bởi một con quỷ đầu ngựa to lớn mà họ còn chưa từng nhìn thấy trước đây.


Arifureta Shokugyou de Sekai Saikyou - Chương #209