Để Làm Tròn Ơn Nghĩa Của Một Người


Người đăng: ๖ۣۜ K-Ling๖ۣۜ

"... Endou?"

Tiếng lầm bầm của Hajime khiến tên mặc hắc bào, Endou Kousuke, phản ứng với
"!!!" [1], kiểu hay thấy của mấy tên lính gà mờ khi thấy kẻ địch xuất hiện
trong game. Endou cứ liên tục nhìn quanh quất và bắt đầu hét lên đầy kích động
chỉ bởi vì không thể nhìn thấy kẻ mà cậu đang tìm kiếm.

"Nagumoo! Cậu ở đây!? có thật là cậu không!? Cậu đang núp ở đâu thế!?
Nagumoo!!! Đi ra đi nếu cậu còn sống! Nagumo Hajimee-! "

Tiếng hét gọi lớn tới nỗi mọi người xung quanh phải bịt tai lại vì khó chịu.
Dường như pha lẫn trong tiếng hét có chút tuyệt vọng. Cậu thật sự muốn biết
liệu người bạn cùng lớp mà mọi người cho là đã chết thật ra có còn sống nhăn
răng hay không.

Yue và những người khác quay lại nhìn Hajime như muốn hỏi cậu rằng có nên
không nếu trả lời?!, Hajime gãi má, hướng về phía Endou người đang liên tục
hét lên tên của mình, cất giọng trả lời.

"Ah ~, Endou? Tớ có điếc đâu mà cứ gọi hoài vậy. "

"!? Nagumo! Cậu ở đâu!?"

Endou quay mặt về phía giọng nói của Hajime phát ra. Khi nhìn Khuôn mặt Endou,
Hajime thật sự bất ngờ vì sự tuyệt vọng lộ ra trên khuôn mặt bạn mình.

Trong một khoảnh khắc, ánh mắt của hai người hòa vào nhau, nhưng Endou ngay
lập tức xoay mặt đi chỗ khác và lại tiếp tục nhìn ngó và tìm kiếm xung quanh.

"Chết tiệt! Mình không thấy cậu ta đâu cả, vậy mà lại nghe thấy giọng nói của
cậu ấy rõ thế cơ mà! Hay là cậu ấy biến thành ma cmnr?Chắc là vậy rồi, cậu ấy
đã chết và biến thành ma mất rồi!? vì vậy mà mình không thể nhìn thấy cậu ấy!?
".

"Không, tớ ở ngay trước mặt cậu đây, thằng đần đụt này. Bình tĩnh lại coi. Cái
đồ yếu bóng vía này. "

"!?Giọng của cậu ấy lại vang lên lần nữa kìa!? Chờ đã, cậu nói ai có cái bóng
nhỏ tới mức ngay cả cửa tự động của các cửa hàng tiện lợi cũng không phản ứng
hả! 3 lần đi qua thì cửa cũng mở ra một lần đấy nhá! "

"Ra là cái cửa còn không thèm mở ra được 2 lần ... thật không phụ sự mong đợi
từ đứa bạn mình."

Mất một lúc trò chuyện, Endou cuối cùng cũng nhận ra giọng nói của bạn mình
phát ra từ một người thanh niên có mái tóc trắng với một con mắt bị chột. Như
không tin vào mắt mình, Endou nhìn thật kỹ khuôn mặt của Hajime, kỹ tới nỗi
khiến cho Hajime phải ngoảnh mặt đi vì khó chịu, cậu không thích bị một thằng
đàn ông nhìn chằm chằm như vậy.

Endou nói như thể không tin những gì mình thấy.

"C-cậu ... cậu ... là Nagumo?"

"Haa ... yeah, Đoán đúng rồi đó. Mặc dù bây giờ tớ trông như thế này, Nhưng
chính xác TỚ LÀ NAGUMO HAJIME. "

Endou cẩn thận quan sát Hajime từ đầu đến chân. Thật sự con người đang đứng
đây quá khác biệt với Hajime cậu còn nhớ vào những ngày xưa cũ. nhưng cuối
cùng cậu vẫn tin rằng người đang đứng trước mặt cậu chính là Hajime với những
đặc trưng chỉ riêng cậu ấy có và làm gì còn ai biết về cái bóng mỏng manh của
Andou ngoài Hajime cơ chứ.

"Vậy ... Cậu còn sống."

"Tất nhiên, sau tất cả không phải bây giờ tớ lại đang đứng ngay trước mặt cậu
sao ! "

"Làm cách nào có thể cơ chứ, Cậu đã hoàn toàn thay đổi ... vẻ ngoài, khí thế
toát ra từ người cậu, và giọng nói nữa ..."

"Tớ đã bò lên từ cái vực thẳm đó bằng sức lực của chính mình? Vì vậy, tất
nhiên, tớ phải thay đổi mới có thể sống sót được. "

"T-Thật vậy sao? Không, nhưng, tớ hiểu rồi ... Cậu thực sự còn sống ... "

Mặc dù Endou khá lúng túng bởi thái độ thẳng thừng của Hajime, ánh mắt cậu dịu
lại, thật nhẹ nhõm khi biết người bạn cùng lớp đã được cho là chết nay vẫn còn
tung tăng được. Dù cho Endou cũng giống như những đứa con trai cùng lớp, đã
từng rất ghen tị với Hajime chỉ vì tên khốn đó luôn được Kaori chú ý đến. Và
cả khi giả vờ như không nhìn thấy rằng Hiyama bắt nạt Hajime, nhưng trong tất
cả không có gì đáng sợ hơn suy nghĩ Hajime đã chết. Cái chết của Hajime đã có
một tác động rất lớn đối với cậu. Đó là lý do tại sao Endou thật sự vui mừng
khi thấy người bạn cùng lớp còn sống.

"Hơn nữa ... cậu trở thành một nhà thám hiểm khi nào vậy? Hơn nữa, lại còn
thuộc cấp 'GOLD' "

"Nn ~, cũng mới đây thôi."

Sau khi nghe Hajime trả lời, biểu hiện Endou hoàn toàn thay đổi. Cái cảm giác
nhẹ nhõm khi biết người bạn cùng lớp của mình vẫn còn sống, đã biến thành một
cảm giác như thể đang bị nhéo thật đau vào mặt. Hajime nhìn Endou một lần nữa
và cậu phát hiện ra Endou đang ở trong trạng thái hoảng loạn. Cậu nghiêng đầu,
tự hỏi chuyện gì đã xảy ra.

"... Nói cách khác, cậu đã một mình sống sót trở về từ ngục tối sâu thẳm, và
trở nên đủ mạnh để đứng ở thứ hạng cao nhất mà một nhà thám hiểm có thể đạt
được? Thật sự là không thể tin được ... "

"Đúng vậy, đó là sự thật."

Sau khi Hajime xác nhận lại những gì Endou nói với vẻ mặt nghiêm túc, Endou
nhảy về phía Hajime và nắm chặt vai cậu, và bằng một giọng đầy tuyệt vọng hơn
so với trước, cậu bắt đầu nói trong buồn bã.

"Vậy, làm ơn! làm ơn đi vào hầm ngục cùng với tớ! Nhanh lên không tất cả mọi
người sẽ chết mất! Chúng tớ cần một người có khả năng chiến đấu, dù chỉ một
người cũng được! Ngoài ra còn có khả năng Kentarou và Kondou đã chết mất rồi!
Đó là lý do tại sao tớ lại cầu xin cậu đó, Nagumo! "

"C-Chờ một chút. Đột ngột quá !? Tớ không nắm được cậu đang nói cái quái gì
nữa? Cái chuyện chết chóc là sao? Và không lẽ Amanogawa không thể giải quyết
chuyện này sao? Ngoài ra còn có cả chỉ huy Meld, nên đâu cần phải lo lắng về
một thất bại như trước kia khi chúng ta phải đối mặt với Behemoth ... "

Hajime bối rối hỏi lại vì cậu thường không nắm được tình hình. Endou biểu hiện
như thể một người mất trí vậy. Và khi Endou nghe tên chỉ huy Meld, cậu quỵ
xuống, quỳ trên mặt đất với khuôn mặt u tối đầy ám ảnh. Bằng một giọng gần như
thì thầm. (có thể dịch đen tối nhưng mình nghĩ khúc sau thì nó cảm thấy mấy
người này hy sinh vì nó nên mình thêm ám ảnh)

"... -ad."

"Hả? Tớ không thể nghe cậu. Cậu nói gì hả? "

"... Tớ nghĩ họ đã chết! Chỉ huy Meld, Alan-san, và các Hiệp sĩ khác đã chết!
Tất cả các Hiệp sĩ cùng vào hầm ngục với chúng tớ đều đã chết! Họ đã hy sinh
để một mình tớ có thể thoát ra được! Bởi vì tớ! Mà họ phải chết! Họ đã chết
hết rồi!"

"… Tớ hiểu rồi."

"Họ đã chết," Endou lặp đi lặp lại như một đứa trẻ muốn ném cơn giận của mình
đi, và Hajime chỉ trả lời với hai từ.

Lớp của Hajime không phải là nhóm thuộc loại chiến đấu theo kiểu một chọi một,
vì vậy cậu không chạm trán nhiều với chỉ huy Meld khi còn được huấn luyện. Tuy
nhiên, cậu nhớ rằng Meld là một người tốt, ông cũng là người duy nhất đặt niềm
tin vào một kẻ "không đủ năng lực" như cậu trước khi Hajime rơi vào vực thẳm.
Nếu đó là Hajime, người vừa sống sót thoát ra khỏi vực thẳm và nghe nói về cái
chết của Meld, có lẽ cậu chỉ nói, "Rồi sao?" Tuy nhiên, hiện tại cậu cảm thấy
có chút gì đó đáng tiếc. Ít nhất, Hajime sẽ cầu nguyện cho họ có thể thanh
thản mà bước qua thế giới bên kia.

"Vậy chuyện gì đã xảy ra?"

"Đó là ..."

Vẫn cúi đầu quỳ trên mặt đất, Endou cố gắng giải thích tình hình cho Hajime.
Tuy nhiên, một giọng nói khàn khàn ngắt lời cậu.

"Xin hãy tiếp tục cuộc nói chuyện của anh bạn này bên trong. Sau tất cả, mọi
người đều là khách của tôi. "

Chủ nhân của giọng nói là một người đàn ông khoảng lục tuần (60 tuổi), mạnh mẽ
với một cơ thể cao lớn, và một vết sẹo lớn bên mắt trái. Con mắt sáng loáng
như đã được mãi dũa qua rất nhiều năm tháng khiến cho người ta cảm thấy ông là
một kẻ có thể nắm bắt tình hình nhanh nhạy, vẻ tham vọng toát ra từ người ông.

Với nhân viên tiếp tân đứng ở bên cạnh người đàn ông, Hajime đoán người đàn
ông hẳn là người đứng đầu chi nhánh của hội ở nơi này. Và bởi vì tiếng kêu la
ai oán và tiếng la hét của Endou khiến không khí của hội trở nên căng thẳng
một lần nữa, tương tự như lúc Hajime bước vào hội trường và có vẻ những điều
mà cả hai đang nói tốt nhất là không nên nói ở nơi đông người này, nên cậu
đồng ý đi theo người đàn ông.

Endou chắc chắn đã làm chấn động nơi này với cái tin tức mà cậu muốn nói với
Hajime trước về những gì đã xảy ra với nhóm của Anh hùng và các Hiệp sĩ. Và đó
là nguyên nhân của bầu không khí kỳ lạ khi Hajime bước vào guild.

Người đàn ông Hajime nghĩ là người đứng đầu chi nhánh nắm lấy cánh tay của
Endou để buộc anh phải đứng lên và dẫn họ vào bên trong guild mà không nói gì.
Endou có vẻ như đang bị chấn động tâm lý, và dường như mất luôn tất cả sức
mạnh của mình.

Bởi vì biết câu chuyện mà Endou sắp nói không có gì tốt cả, nhóm của Hajime đi
theo sau người đàn ông trong bầu không khí căng thẳng đầy khó chịu.

"Quỷ tộc, ra vậy. "

Tiếng lẩm bẩm của Hajime vang lên trong căn phòng tiếp tân của chi nhánh
Holad. Ngồi trên ghế sofa trước mặt cậu là người đứng đầu chi nhánh Holad,
Lorr Vauabith, và Endou Kousuke, ngồi bên cạnh Hajime là Yue, còn Shia và Tio
ngồi chung với nhau. Còn riêng Myuu thì chễm chệ ngồi trên đùi của Hajime.

Lời đầu tiên Hajime thốt ra chỉ là đôi chút lẩm bẩm về những gì Endou đã cố
giãi bày. Có vẻ như nhóm anh hùng đã bị tấn công bởi quỷ tộc và hiện đang gặp
nguy hiểm. Khi nghe câu chuyện của Endou, khuôn mặt của Lorr dần trở nên
nghiêm trọng. Căn phòng như tràn ngập một bầu không khí ngột ngạt.

... Vậy đó là những gì đã xảy ra. Cô bé ngồi trên đùi Hajime bắt đầu tấn công
những món ăn nhẹ trên bàn. Cô ăn ngấu nghiến đến nỗi làm cho đôi má phồng lên
như một con sóc, vì mãi mê tập trung chuyên môn mà Myuu không hề nhận ra bầu
không khí căng thẳng đang tràn ngập khắp phòng. Cuộc nói chuyện giữa Hajime và
những người khác quá căng thẳng, thật không thích hợp với một cô bé như Myuu
nên nó làm cho cô bé khó chịu. Vì vậy, Hajime để cho cô bé ăn thỏa thích để
không để ý tới câu chuyện.

"Quan trọng hơn! Chuyện này là sao!? Đứa bé này là ai!? Tại sao con bé có thể
ngồi đây ăn bánh !? Cô bé không hiểu tình hình lúc này sao!? Mọi người có thể
đã chết mất rồi! "

"Eeek !? Papa !"

Không thể chịu được sự hiện diện của Myuu, người đang vô tình làm hỏng tâm
trạng trong phòng, Endou đứng lên chỉ vào cô bé và nói một cách giận dữ. Myuu
giật minh thét nhỏ và bám vào Hajime.

Ngay lập tức sát khí tràn ra từ người Hajime. Là một người cha Hajime sẽ không
tha thứ cho kẻ làm tổn hại con gái mình.

"Tên khốn... Ai cho cậu hét lên với Myuu, hả? AH? Muốn chết ngay và luôn
không? "

"Eeek !?"

Endou ngã xuống ghế sofa và hét lên y hệt Myuu khi nghe những gì Hajime nói,
"... Thiệt hả trời, Cậu làm cha từ bao giờ thế", hoặc "Trước đây, Hajime-san
tình cờ nói" con của chúng tôi ", phải không ~" hay "Cuối cùng, kẻ bề tôi này
tự hỏi liệu chủ nhân có thể tách đứa bé này ra khi chúng ta đến Elisen ~, lúc
này Hajime không quan tâm người khác nói gì. Bây giờ chuyện cậu quan tâm là dỗ
Myuu đang sợ hãi bình tĩnh lại.

Hajime vừa dỗ dành Myuu vừa liếc nhìn Endou đang run rẩy trên chiếc ghế sofa.
Lorr bắt đầu nói với một thái độ khá là ngạc nhiên.

"Như thế này, Hajime. Tôi gần như đã nắm được tình huống của cậu từ lá thư của
Ilwa. Có vẻ như cậu đã khá là giận dữ phải không? "

"Đúng vậy, tất cả mọi thứ chỉ đơn giản là kết quả của một vài biến cố mà
thôi."

Dù vậy, đây không phải là những tình huống mà người ta thường gặp khi có biến
cố, Hajime nhún vai như thể chuyện này không có gì to tát cả, làm đôi môi
lorr cong lên thành một nụ cười, thật thú vị!

"Trong thư có viết việc chấp nhận cậu là một thành viên thuộc cấp "GOLD", cũng
như yêu cầu chúng tôi hỗ trợ cậu một cách tốt nhất có thể. Tôi đã nắm được đại
khái tình hình ... nhưng để tiêu diệt khoảng 60.000 con thú quỷ chỉ với một ít
người như vậy, ngoài ra còn diệt sạch tổ chức ngầm có trụ sở tại Fhuren chỉ
trong nửa ngày nữa ... thật không thể tin được. Nhưng chính Ilwa đã viết lá
thư này cho chúng tôi biết... nên giờ nếu ai đó có nói cậu là một trong những
chúa quỷ thì tôi cũng chẳng mảy may nghi ngờ tí nào cả đâu. "

Lời nói của Lorr làm Endou trợn trừng cả mắt ngạc nhiên. Cậu chỉ đơn giản nghĩ
Hajime chắc đã mạnh mẽ hơn kể từ khi thoát khỏi khỏi Đại vực Orcus, nhưng dù
sao vẫn yếu hơn mình.

Sau cùng thì Hajime chỉ thuộc lớp "Bậc thầy chuyển hóa" đó là một lớp không
thiên về chiến đấu, và cậu ấy còn bị gọi là "Phế vật". Ngay cả nếu nói rằng
giờ đây cậu ta thuộc cấp "GOLD", đó chỉ là so với tiêu chuẩn bình thường của
một Phiêu lưu giả trong thế giới khác này, không thể nào so sánh được với
những người được triệu hồi. Đó là lý do tại sao cậu nghĩ rằng, ít nhất, Hajime
chỉ có thể giúp sửa chữa các vòng tròn ma pháp dịch chuyển bị phá hủy và giữ
nhiệm vụ hỗ trợ mình trong lúc chiến đấu.

Ngay lúc ban đầu, Endou đến guild 'thám hiểm để nhờ các Phiêu lưu giả xếp hạng
cao để giúp mình trong việc giải cứu nhóm của Kouki. Ngay cả khi không thể đưa
họ vào sâu trong hầm ngục, ít nhất họ cũng có thể bảo vệ các khu vực xung
quanh vòng tròn dịch chuyển. Và mặc dù ở đây cũng có các hiệp sĩ, nhưng họ sẽ
không hành động ngay mà sẽ báo cáo việc này cho cấp trên, mà nhiều nhất thì
việc mà họ cũng chỉ có thể làm là bảo vệ các vòng tròn chuyển dịch ở tầng 30.
Cậu cần các Phiêu lưu giả từ cấp "Bạc" trở lên để để bảo vệ vòng dịch chuyển
tại tầng thứ 70.

Endou đi vào hội với những suy tính như vậy và nói tình hình hiện tại cho
những người ở tầng hai biết để nhờ họ giúp đỡ. Cậu nghĩ rằng có thể yêu cầu sự
hợp tác của các Phiêu lưu giả, để giúp những anh hùng, những người là hy vọng
của nhân loại đang rơi vào tình huống khó khăn nguy hiểm như vậy trong khi tất
cả những hiệp sĩ ưu tú đã hy sinh. Tuy nhiên, yêu cầu đột xuất nhằm bảo vệ
vòng tròn dịch chuyển ở tầng 70, đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người đồng
thời lan truyền sự lo lắng ra khắp tầng 2.

Nhận thấy những ảnh hưởng không mong muốn, Lorr lập tức nắm lấy gáy của Endou
và lôi cậu ta vào bên trong để hỏi cho rõ tình hình, ngay lúc đó nhân viên
tiếp tân chạy vào bên trong với tấm bảng trạng thái của Hajime.

Endou đã nhận ra mình đã đánh giá quá thấp khả năng của Hajime. Dương như giờ
đây Hajime thậm chí còn mạnh hơn so với Endou, thật ngạc nhiên khi thấy Hajime
của hiện tại và quá khứ quá khác nhau.

Mặc dù Endou cứng người vì sốc, Lorr và Hajime vẫn tiếp tục nói.

"Đừng nói chuyện vớ vẩn như vậy... Làm sao mà ông lại đi so sánh tôi với đám
Chúa quỷ yếu ớt vậy?"

"Hmm, vậy là ngay cả Chúa quỷ đối với cậu cũng chỉ là bọn lính cấp thấp thôi
hử? Hơi có vẻ tự tin đó ... Nhưng, nếu đúng là như vậy, tôi với tư cách là
người đứng đầu chi nhánh Holad muốn cậu nhận ủy thác của chúng tôi để làm một
nhiệm vụ . "

"... giải cứu những người anh hùng, phải không?"

Endou ngay lập tức bình tĩnh lại khi nghe 2 chữ giải cứu. Tiếp theo, cậu
nghiêng người về phía trước và nói chuyện với Hajime.

"Chính nó! Nagumo! Hãy đi với tớ và cứu mọi người! Nếu cậu mạnh mẽ như vậy,
chúng ta chắc chắn có thể cứu tất cả mọi người! "

"..."

Mặc dù đôi mắt Endou tỏa sáng đầy hy vọng, nhưng phản ứng của Hajime có cái gì
đó không ổn. Cậu nhìn vào khoảng không như đang suy tư một cái gì đó. Điều này
khiến cho Endou bối rối vì tưởng rằng Hajime chắc chắn sẽ ngay lập tức đồng ý
và giúp cậu đi cứu những người khác.

"Có chuyện gì vậy!? Ngay bây giờ, họ có thể chết mất rồi! Cậu còn chần chờ gì
nữa! Không phải chúng ta là đồng đội sao!? "

"... Đồng đội?"

Hajime nhìn Endou với một ánh mắt lạnh băng. Endou theo bản năng lùi lại. Cậu
bắt đầu do dự khi nhớ lại sát khí Hajime phát ra trước đây, nhưng dù vậy vẫn
ngoan cố trả lời câu hỏi của Hajime vì cậu đang rất cần sức mạnh của Hajime
ngay lúc này.

"Y-Yeah. Chúng ta là đồng đội! Vì vậy, không phải tất nhiên sao khi... "

"Đừng ích kỷ tới mức cho là tôi là đồng đội của các người. Thành thật mà nói,
tôi chỉ coi các người chỉ là những người "tới từ cùng một thế giới," không
hơn, không kém. Cậu không có gì khác hơn so với những người khác. "

"Wh- !? Tại sao ... tại sao cậu lại nói vậy ... "

Lời nói và ánh mắt lạnh băng của Hajime đã khiến Endou bối rối. Hajime lại
tiếp tục suy nghĩ, nói cách khác, cậu đang nghĩ về những bất lợi nếu thực hiện
nhiệm vụ giải cứu Kouki.

Đúng như những gì Hajime nói, đối với cậu những người bạn cùng lớp không gì
hơn những người từng quen biết. Cho đến bây giờ, cậu chưa từng nghĩ tới việc
sử dụng sức mạnh của mình để trở về con người của quá khứ, cũng như để trả
thù. Cậu chỉ đơn giản là không quan tâm và nghĩ rằng họ là những kẻ tầm
thường. [2]

Tuy nhiên, không thể cứ vậy thẳng thừng trả lời "KHÔNG". Vì vậy, cậu trả lời
bằng những lời Aiko từng nói, "Đường đời cô độc." [3]

Hơn nữa, Hajime nhớ lại cuộc trò chuyện trước đây dưới ánh trăng. Bị gọi là
"bất tài" và "yếu nhất" ở thế giới này, vậy mà đã có người con gái nói với
Hajime, "Tớ sẽ bảo vệ Nagumo-kun." Cuối cùng, Hajime bất cẩn và rơi vào vực
thẳm, giống như những gì cô gái đó đã lo lắng. Cô đã hứa "sẽ bảo vệ cậu",
nhưng lời hứa đó đã không thực hiện được. Khi trở lại thị trấn này, đôi khi
Hajime lại thỉnh thoảng nhớ lại cảnh tưởng lúc mình sắp rơi vào vực thẳm trong
khi đô gái bất lực có dang rộng đôi tay.

"SHIRASAKI ... có an toàn không?"

Hajime lẩm bẩm hỏi Endou. "Eh ?," giọng nói vang lên đầy nghi ngờ vì câu hỏi
bất ngờ, Endou bắt đầu nói về Kaori với một giọng đầy đau khổ vì nghĩ rằng
Hajime sẽ không chịu giúp đỡ nếu cậu không chịu nói bất cứ điều gì.

"Y-Yeah. SHIRASAKI-san an toàn. Nhờ vào cô ấy mà chúng tớ đã sống sót. Jyuugo
và Yaegashi-san đã chết từ đợt tấn công đầu tiên ... nhưng SHIRASAKI-san thực
sự tuyệt vời. phép thuật chữa thương của cô ấy thật phi thường tới mức không
thể tin được, hơn nữa... cô ấy đã thay đổi kể từ ngày cậu ngã xuống, cậu có
biết không? Cô ấy lao đầu vào tập luyện nhiều tới mức chúng tớ muốn ngăn lại
... và cái nhìn của cô ấy cũng thay đổi? trưởng thành hơn và dương như luôn
luôn nghĩ đến một cái gì đó, vẻ ngây thơ của cô ấy đã biến mất... "

"… Tớ hiểu rồi."

Hajime chỉ trả lời ngắn ngủi với Endou, người đang điên cuồng nói chuyện, kể
cả về những điều không cần thiết. Hajime gãi đầu nhìn những cô gái đang dõi
mắt nhìn mình.

"... Nếu đó là điều Hajime muốn làm, em sẽ theo anh."

"... Yue."

Với ánh mắt trìu mến, Yue cất tiếng nói và lặng lẽ nắm tay Hajime. Hajime nắm
chặt tay cô, nhìn cô một cách nhẹ nhàng, và cảm ơn cô.

"Em nữa! em sẽ đi theo Hajime-san đến bất cứ nơi nào! Hajime-san! "

"Hừm, cả tiện nữ nữa. Chủ nhân."

"Ừm, ừm, Myuu, nữa!"

Bởi vì Hajime và Yue bắt đầu đắm chìm trong thế giới của 2 người, Shia và Tio
hốt hoảng khẳng định. Mặc dù cô không hiểu nó tốt xấu thế nào. Myuu cũng sốt
sắng đồng ý vì không muốn bị bỏ lại phía sau.

Trước mặt họ, Endou nói với vẻ ngạc nhiên: "Hả? Chuyện gì xảy ra với dàn Harem
này vậy ... ", Hajime đáp lại bằng một cái nhìn, trong khi nói với những cô
gái những gì cậu sắp làm.

"Mọi người, thật sự cảm ơn!. Mặc dù Tôi không muốn có sự liên quan nào giữa
chúng ta và các anh hùng do Chúa trời lựa chọn ... Nhưng ở đó có một người mà
tôi mắc nợ. Vì vậy, tôi nghĩ ít nhất cũng phải giúp đỡ một chút. Vì dù sao nếu
đó là các anh hùng thì họ cũng có thể tự xoay sở được. "

Ý định thực sự của Hajime không phải để giúp nhóm Kouki. Cậu không muốn có
liên quan tới các anh hùng hay Chúa trời đã chọn họ.

Tuy nhiên, ít nhất cậu muốn cho Kaori thấy khuôn mặt của mình để Kaori có thể
yên lòng. Ngoài ra, cô ấy gặp nguy hiểm cậu cũng có thể kịp thời giúp đỡ. Nói
cách khác, cậu chỉ có nghĩa vụ với Kaori người muốn bảo vệ cậu và tin tưởng
cậu vẫn còn sống tới tận bây giờ.

Hajime thậm chí không lo lắng về các rủi ro có thể gặp phải. Cậu đã chiến đấu
với sói bốn mắt và Chimeras ở dưới tầng thứ mười của vực thẳm, vì vậy không có
vấn đề gì cả.

"E-Xin lỗi, vậy, cậu sẽ đi với anh ta?"

"Ah, Trưởng chi nhánh Lorr. Bây giờ, tôi có một yêu cầu với ông ... "

"Cậu không muốn bị những người ở trên nhìn thấy là đã giúp đỡ nhóm anh hùng
một cách vô điều kiện phải không?

"Đúng vậy. Ngoài ra còn một điều nữa. Tôi muốn ông có thể cho Myu ở đây cho
đến khi chúng tôi quay trở lại. "

"Ah, không vấn đề gì."

Endou đang thở phào nhẹ nhõm vì Hajime đồng ý sẽ giúp cậu ta, người đã bị bỏ
qua trong khi Hajime tiếp tục cuộc nói chuyện với Lorr.

Đúng như dự đoán, Hajime không thể để một đứa trẻ đi vào hầm ngục được, vì vậy
cậu giao Myuu cho hội. Mặc dù Myuu quyết liệt chống cự, bằng cách nào đó tất
cả mọi người đã dỗ dành được Muyu, và Tio được giao phó ở lại bảo vệ cô bé.
Cuối cùng, Nhóm của Hajime đã có thể khởi hành với Endou.

"Oi,Dẫn đường nhanh đi, Endou."

"Uwah, đừng đá mông của tớ! Mà cậu thay đổi nhiều quá đó! "

"Thật phiền phức. Chúng ta cần giải quyết nhanh chuyện này, một ngày ...
Không, nửa ngày thôi. Tôi không muốn để Myu ở lại phía sau ít nhất là khi ở
với ả biến thái đó. "

"... Cậu, cậu thực sự làm cha rồi sao?... còn có cả một dàn Harem xinh đẹp...
không thể hiểu được chuyện gì đã xảy ra với Nagumo..."

Endou vừa bước đi vừa lẩm bẩm, cố gắng để hiểu được điều gì đó từ thái độ
Hajime và những người xung quanh. Với sự giúp đỡ có được, Endou nhanh chóng
lấy lại được bình tĩnh. Nếu cậu có thời gian để nói chuyện thì cậu muốn sử
dụng nó để chạy thật nhanh vì cậu tự tin vào chỉ số nhanh nhẹn rất cao của
mình, nhưng sự tự tin đó đã bị đập tan ra từng mảnh. Ngoài ra, Endou đang cầu
nguyện cho sự an toàn của tất cả bạn bè của mình.

Trích dẫn đôi lời dịch giả KhacLinh.

Làm xong chương này thì mình cũng có đôi dòng muốn nói. Thật ra càng lúc mình
càng không thích nhân vật chính này lắm. Có câu "Giang sơn dễ đổi, bản tính
khó dời", giang sơn cả trăm năm mới đổi một lần, khó như vậy mà tính cách nhận
vật lại thay đổi dễ dàng 180 độ. Từ lúc đầu biết mình yếu sao không ở nhà đi
cho rồi sao lại theo nhóm vào Dungeon hả trời. Lúc lao thân mình ra dùng phép
ngăn Behemoth lại, đã dám lao ra lại không có cái gan hy sinh bản thân mình vì
người khác sao? nếu đã không muốn hy sinh thì đừng lao ra. Cho dù những người
mình cứu có những người đối xử tàn tệ với mình nhưng cũng có người đối tốt với
mình như Kaori, hy sinh vì những người đó cũng có sao?, tấm lòng không thể bao
dung một chút sao, để tới khi rơi xuống mà đâm ra oán người, sau này dù có sức
mạnh cũng không thích không công giúp người khác giống kiểu nhân vật chính của
mấy chuyện tiên hiệp Trung Quốc ba xu ngày nay.

Tớ thích nhân vật như Ikoma trong anime Koutetsujou no Kabaneri, ngay ep 2 dù
bị chính những người mình cứu bỏ lại, dù phải than khóc trong đau khổ và tuyệt
vọng nhưng nhân vật vẫn kiên định với tâm trí của mình, với tính cách của
mình, với lý tưởng của mình không oán không hận, không lạnh nhạt, quay lưng.
Hay như Baam trong Tower of God, dù mang trong mình sức mạnh to lớn, dù luôn
bị thôi thúc bởi tiếng la hét giận dữ của những linh hồn đòi cậu phải trả thù
cho họ nhưng vẫn luôn kiên định với tâm trí của mình, vẫn bước đi trên con
đường của mình để tìm kiếm câu trả lời cho lý do mình có được sức mạnh. Sức
mạnh càng lớn trách nhiệm càng nặng.

Tất cả họ đều kiên định nhưng riêng Hajime thì không.

Trích đoạn trong cuốn Bên kia thiện ác của Nietzche.

"...Những kẻ chiến đấu cùng ác quỷ phải tự soi vào trái tim của bản thân để
chính mình cũng không bị biến thành ác quỷ.

Vì sao ư?

Vì khi người nhìn vào địa ngục, địa ngục cũng nhìn lại ngươi."

Hajime rơi xuống vực thẳm, và để chính bóng tối của cái vực thẳm đó biến đổi
mình. Vì những kẻ ác số ít mà bỏ đi sự tốt bụng, khoan dung để đổi lấy sự lạnh
lùng và nhẫn tâm. Trong truyện có thể nhân vật như vậy thì vẫn Happy ending
nhưng ngoài đời thì không đâu.


Arifureta Shokugyou de Sekai Saikyou - Chương #208