Vực Thẳm (1)


Người đăng: ๖ۣۜ K-Ling๖ۣۜ

Zaa, tiếng nước chảy róc rách dội vào vách đá. Cơn gió lạnh mơn trớn gó má
khiến thân người run lên tái tê. Hajime cất tiếng rên khe khẽ khi cái cảm giác
khô cứng áp vào da mặt cùng cơn rét buốt xuyên suốt nửa thân dưới đã đưa cậu
trở về với thực tại.

Tiếp đón Hajime là một cơn đau nhức toàn thân cùng cái đầu ong ong như búa bổ.
Cậu bèn dồn sức xuống hai tay, toan ngồi thẳng dậy.

“A, Au~, chỗ này là… mình hẳn là đã…”

Một tay giữ vững cái đầu đang choáng váng của mình, Hajime đảo mắt nhìn quanh
trong khi cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra.

Màn đêm đen như mực bao trùm lấy tất cả, song nhờ có ánh sáng từ Lục quang
Thạch nên không đến nỗi Hajime không thể nhìn thấy được gì. Phía trước cậu là
một con sông rộng khoảng chừng năm mét ngập tới nửa thân dưới. Phần thân trên
có vẻ như không bị cuốn đi do mắc phải một mỏm đá nhô ra từ bên cạnh bờ sông.

“Phải rồi... Lúc cây cầu bị sụp thì mình hẳn là đã rơi xuống đây... Rồi sau đó
thì...”

Như sương mù bị xua tan bởi ánh thái dương, suy nghĩ của Hajime bắt đầu trở
nên thông suốt trở lại.

Việc cậu không hề hấn gì sau khi sảy chân xuống vực thẳm này đơn thuần chỉ là
nhờ vào may mắn.

Trên vách tường trong suốt quãng đường Hajime rơi xuống từ vách đá là chi chít
những cái hốc khác nhau, và nước trào ra từ những miệng hang ấy thành dòng lũ
quét giống hệt những con thác nho nhỏ. Có vô số những con thác như vậy, chúng
liên tục quăng quật Hajime khiến cậu càng lúc càng bị đẩy sâu vào tường, để
rồi phút chót tuột xuống một đường ống dẫn ra ngoài giống hệt như trượt trên
một máng nước. Đó là một phép màu vượt ngoài sức tưởng tượng.

Tuy vậy, lúc trôi ra đến đầu bên kia thì Hajime đã ngất đi với một cơ thể tả
tơi, thế nên cậu chẳng tài nào mường tượng lại được điều kỳ diệu đã xảy đến
với mình khi đó.

“Mình không nhớ nổi là chuyện gì, nhưng dẫu sao thì mình cũng đã được cứu...
H-Hắt xì! L-Lạnh quá đi!”

Toàn thân Hajime lạnh ngắt do phải ngâm mình trong dòng nước ngầm nhiệt độ
thấp một thời gian dài. Nếu cứ tiếp tục tình trạng như vầy chẳng chóng thì
chầy cũng sẽ bị hạ thân nhiệt, thế nên Hajime liền vội vàng lội khỏi con sông
để đến chỗ cao hơn. Người cậu run lên bần bật trong khi cởi đồ ra để vắt khô
chúng.

Thế rồi, Hajime trước tiên sử dụng ma thuật Biến đổi để tạo ra một mảnh đất
phẳng. Cậu bắt đầu phác dựng nên một trận địa ma thuật trên nền đá cứng.

“Guu, lạnh quá. Khó mà tập trung cho nổi...”

Ma thuật mà cậu đang nghĩ đến là Tàn Lửa. Đó là một loại ma thuật đơn giản mà
mọi đứa trẻ quanh đây đều có thể thực hiện chỉ bằng một trận địa có đường kính
mười centimét.

Song năng khiếu ma thuật của Hajime là một con số không tròn trĩnh, thêm vào
đó hiện tại cậu không có ma thạch để có thể gia tăng hiệu suất phá động ma
thuật. Thế nên cậu phải dựng một nghi thức đầy phức tạp với kích cỡ hơn một
mét chỉ để tạo ra phép Tàn Lửa.

Gần mười phút trôi qua, cuối cùng trận địa ma thuật cũng đã được hoàn thành.
Hajime bắt đầu niệm xướng để khởi động nó thông qua ma lực.

“Ta truy cầu Lửa, đó là sức mạnh của ánh sáng. Hiện lên đi, hỡi Tàn Lửa... Uu,
tại sao lại cần một niệm xướng khoa trương thế này chỉ để tạo nên một ngọn lửa
cơ chứ? Thật ê mặt quá. Haa~”.

Dạo gần đây thở dài đang trở thành một thói quen mới của cậu. Tuy thế, Hajime
vẫn đắm mình tận hưởng sự ấm áp đến từ ngọn lửa vừa tạo ra bằng cỡ nắm tay, và
nhân tiện xếp quần áo thành hàng xung quanh để hong khô chúng.

“Chỗ này là chỗ nào vậy nhỉ... Trộm nghĩ thì mình cũng đã rơi xuống một nơi
rất sâu... không biết mình liệu có thể quay trở về được không nữa...”

Ngọn lửa sưởi ấm cả thể xác lẫn tâm hồn Hajime khiến cậu trấn tĩnh trở lại,
song nỗi lo lắng cũng dần dà đong đầy khắp tâm trí.

Những giọt lệ bắt đầu tích tụ trên khóe mắt vẫn cố ráo hoảnh, song Hajime vẫn
ráng chịu đựng. Cậu biết rõ là giây phút cậu òa khóc cũng chính là giây phút
bản thân sẽ sụp đổ hoàn toàn. Lau khô đi dòng nước mắt chưa kịp tuôn rơi,
Hajime đoạn lấy hai tay vỗ vỗ vào hai bên má.

“Chẳng còn cách nào khác, mình phải tự tìm đường ra khỏi đây. Sẽ ổn thôi, mọi
chuyện chắc chắn sẽ ổn thôi.”

Gương mặt cúi gằm của Hajime chuyển thành vẻ cương quyết trong khi cậu lẩm bẩm
những lời như tự động viên bản thân, và cậu đăm đăm nhìn vào ngọn lửa suốt
quãng thời gian sau đó.

Khoảng tầm hai mươi phút sau, khi quần áo đã được hong khô xong thì Hajime
quyết định di chuyển. Tuy không rõ là tầng thứ bao nhiêu, song có một điều
chắc chắn là cậu đang ở trong mê cung, và nếu một vài con quái vật đang lởn
vởn xung quanh sẽ chẳng phải là điều gì đó quá sức lạ lùng. Thầm nghĩ, cậu
thận trọng rảo bước trên một hàng lang khổng lồ dẫn sâu vào bên trong.

Hàng lang mà Hajime đang đi tạo cảm giác giống như một hang động thực thụ.

Thay vì là một hành lang có mái trần thấp và tứ bề vuông vức, đây là một khối
kiến trúc xoắn lượn phức tạp với tường và đá nhô ra ở khắp nơi. Nhìn chung là
khá giống với gian phòng ở cuối tầng thứ hai mươi.

Tuy nhiên, điểm khác biệt ở đây là kích cỡ. Hành lang phức tạp với nhiều
chướng ngại này có đường kính dễ lên tới hai mươi mét. Ngay cả tại những chỗ
hẹp thì vẫn còn rộng chán với đường kính khoảng chừng mười mét. Tuy gây khó
khăn cho việc di chuyển nhưng bù lại cũng có nhiều chỗ để trốn, và Hajime có
thể di chuyển âm thầm từ chỗ nấp này sang chỗ nấp khác.

Cậu tự hỏi không biết mình đã đi trong bao lâu.

Khi bất đầu cảm thấy thấm mệt thì rốt cuộc Hajime cũng đã bắt gặp giao lộ đầu
tiên. Con đường trước mặt giờ tách ra thành ba hướng khác nhau. Nấp sau một
tảng đá lớn, cậu phân vân không biết nên lựa chọn lối đi nào.

Sau một lúc đang cân nhắc đắn đo, đột nhiên Hajime cảm giác có thứ gì đó
chuyển động trong tầm nhìn của mình. Cậu hốt hoảng thu người lại vào trong
bóng râm phía sau tảng đá.

Hajime lặng lẽ thò đầu ra nín thở chờ đợi. Xuất hiện trước mắt cậu là một cục
bông màu trắng nhún nhảy hiện ra từ lối đi chính diện. Nó mang một đôi tai
dài, và nom hình dạng giống hệt một con thỏ, song kích cỡ thì chỉ bằng một con
chó tạng trung bình, và cặp chi sau thì cuồn cuộn đầy cơ bắp. Nổi bật nhất là
những đường đỏ sẫm chạy dọc cơ thể trông như những mạch máu, và chúng rung
động y chang nhịp tim đập thình thịch. Quả là một sinh vật tởm lợm dễ khiến
cho người khác phải rợn tóc gáy.

Không cần phải bàn cãi, đây là một con quái vật hết sức nguy hiểm. Hajime
quyết định chọn một trong hai lối đi trái phải để tránh giáp mặt với nó. Dù
nói vậy, lối đi bên phải ở gần với vị trí của con “thỏ” nên khả năng bị phát
hiện cũng sẽ cao hơn.

Hajime nín thở chờ đợi thời điểm chín muồi. Và rồi, con thỏ bỗng quay đầu về
phía sau, đưa mũi sát mặt đất khụt khịt như đang đánh hơi thứ gì đó. Cơ hội!
Hajime toan nhảy ra ngay khi ấy thì...

Chỉ trong tích tắc, con thỏ có một phản xạ tức thì, ưỡn thẳng người lên và
đứng phắt dậy. Cặp tai di động không ngừng chĩa về mọi phía đầy vẻ cảnh giác.

Chết rồi! N-Nó thấy mình rồi sao? L-Liệu sẽ ổn chứ?

Hajime bám víu vào bóng râm đằng sau tảng đá, cố kìm hãm trái tim đang dộng
điên cuồng vào lồng ngực của mình. Những tưởng đôi tai cực thính của con quái
có thể cảm nhận được nhịp đập của mình, cậu không khỏi toát mồ hôi lạnh.

Tuy nhiên, con thỏ đột nhiên trở nên cảnh giác như vậy là vì một nguyên nhân
khác.


Arifureta Shokugyou de Sekai Saikyou - Chương #18