Tâm Địa Thấp Hèn (1)


Người đăng: ๖ۣۜ K-Ling๖ۣۜ

Tiếng gầm rú phút lâm chung của con Behemoth vang vọng rồi cũng tắt lịm dần.
Cây cầu đá oằn mình sụp đổ tạo nên âm thanh chấn động không gian, và rồi...
Hajime biến mất cùng đống gạch vụn như bị vực thẳm dưới sâu nuốt chửng.

Nội trong khoảnh khắc ấy, thời gian bỗng chốc ngưng đọng như một thước phim
quay chậm, và Kaori chỉ biết trơ mắt đứng nhìn mọi chuyện diễn ra trong tuyệt
vọng.

Cô nhớ lại những gì vừa xảy ra đêm hôm trước.

Tại căn phòng ánh trăng soi rọi bàng bạc, hai người cùng tâm sự với nhau trong
khi thưởng thức món giả hồng trà mà cô chẳng dám bảo là hợp khẩu vị như một
lời khen ngợi. Đây là lần đầu tiên cả hai được thoải mái nói chuyện với nhau
đến như vậy.

Nỗi bất an trào dâng từ giấc mộng xấu thôi thúc Kaori bất ngờ viếng thăm
Hajime làm cậu quá đỗi kinh ngạc. Thế nhưng, chỉ sau một lúc trao đổi thì mối
linh cảm không lành ấy đã bị xua tan, và chẳng biết tự bao giờ cả hai đã trò
chuyện sôi nổi với nhau.

Trở về phòng mình sau đó với tâm trạng phấn khởi, đến lúc này Kaori mới chợt
để ý tới dung mạo quá sức táo bạo của bản thân. Bụng không khỏi quặn lên vì
xấu hổ, song Kaori cũng ỉu xìu không kém khi nghĩ rằng mình chẳng có sức quyến
rũ nên mới khiến Hajime không buồn phản ứng. Cô bạn Shizuku ở chung phòng
không khỏi ngạc nhiên khi chứng kiến vẻ mặt hàng trăm sắc thái của Kaori, và
quyết định tảng lờ như không có gì xảy ra cả.

Điều quan trọng nhất của đêm hôm đó – là Kaori đã đạt được một ước hẹn.

Là ước hẹn “bảo vệ Hajime.” Là ước hẹn mà Hajime đã đề xuất vì Kaori nhằm xoa
dịu nỗi bất an trong lòng. Chứng kiến cảnh tượng Hajime biến mất vào sâu trong
vực thẳm, ký ức của thời khắc đó liên tục lặp đi lặp lại hiển hiện trong tâm
trí cô.

Một tiếng hét từ cõi xa xăm văng vẳng trong tai Kaori, và cô bỗng nhận ra
tiếng thét đó xuất phát từ bản thân mình. Gương mặt ngơ ngác mau chóng lấy lại
huyết sắc, song liền nhường chỗ cho sự buồn thảm khôn nguôi.

“Buông mình ra! Mình phải đến chỗ của Nagumo-kun! Mình đã giao ước với cậu ấy!
Mình đã hứa, đã hứa là sẽ bảo vệ cậu ấy mà! Buông mình raa!”

Shizuku và Kouki phải dùng hai tay ghìm chặt Kaori lại vốn chực chỉ muốn nhảy
bổ ra bất kì lúc nào. Khó mà tin nổi một thân hình mảnh dẻ như thế lại bộc
phát một sức mạnh vượt xa mức thông thường, giãy dụa tìm cách thoát ra.

Nếu cứ như thế này thì Kaori chắc chắn sẽ bị thương. Cả hai biết rõ điều đó,
và họ càng quyết tâm giữ chặt cô ấy không rời. Chỉ cần họ để sẩy Kaori thì cô
ấy nhất định sẽ nhảy xuống vách đá. Một Kaori luôn điềm tĩnh của mọi khi đã
biến mất, chỉ còn lại một bản ngã hoảng hốt – không, có thể nói là đang chìm
ngập trong bi thương.

“Kaori, không được! Kaori!”

Là người hiểu rõ tâm tư của Kaori nhất, thế nên Shizuku càng không biết phải
dùng ngôn từ gì cho phù hợp ở đây. Cô chỉ biết khẩn thiết gọi tên người bạn
thân của mình.

“Kaori! Ngay cả cậu cũng muốn chết sao? Đã quá trễ cho Nagumo-kun rồi! Bình
tĩnh lại đi! Cứ như vầy thì cậu sẽ bị tổn thương mất!”

Kouki cố sức an ủi Kaori theo cách riêng của mình với một tâm trạng lo âu. Thế
nhưng, ngay lúc này đây, đó là không phải là giải pháp tốt nhất với một con
người đang bị hoảng loạn.

“Quá trễ là sao chứ? Nagumo-kun vẫn chưa chết mà! Mình phải đi! Nhất định là
cậu ấy đang cần chúng ta giúp!”

Ai cũng nghĩ rằng Nagumo Hajime đã không thể cứu vãn được nữa, khi mà kẻ xấu
số đã trượt chân khỏi vách đá xuống vực thẳm dưới sâu kia.

Tuy nhiên, hiện tại khi mà trái tim đang đầy xao động, Kaori hoàn toàn không
thể lĩnh hội được hiện thực trước mắt. Cho dù có nói gì đi nữa thì cô ấy cũng
sẽ gạt đi, và nỗi vô lý sẽ ngày càng chất chồng. Ryuutarou cùng lũ bạn học
xung quanh đứng đực mặt, chẳng biết nên làm thế nào cho phải.

Biết là tranh cãi gì cũng vô dụng, thủ lĩnh Meld dạm bước tiến lên phía trước
ngay lúc đó, đoạn dùng lực tay đập mạnh xuống gáy của Kaori. Cô giật người một
phát rồi ý thức tắt lịm. Hay tay ôm lấy Kaori mệt lử không còn hơi sức, Kouki
đưa mắt toan trừng trừng nhìn thủ lĩnh Meld. Đoán trước là cậu ta sẽ buông lời
trách cứ, Shizuku liền cúi đầu trước thủ lĩnh như để can thiệp.

“Thật sự xin lỗi. Cảm ơn anh rất nhiều.”

“Các em... đừng cảm ơn làm gì. Bọn anh không thể để một ai khác phải hi sinh
nữa. Chúng ta phải toàn lực rút lui khỏi mê cung... Giao phó cô bé cho em
vậy.”

“Anh không cần phải nói đâu.”

Nhìn thủ lĩnh Meld rời đi sau đó, Shizuku bèn chạy đến đỡ lấy Kaori từ tay
Kouki – vẫn đang chán nản do bị ngắt lời – rồi bảo cậu.

“Vì chúng ta không thể ngăn cậu ấy lại, thế nên thủ lĩnh Meld mới phải ra tay.
Cậu hiểu chứ? Chúng ta không thể phí phạm thời gian ngay lúc này. Chúng ta cần
phải ngăn Kaori lại, trước khi tiếng kêu la của cậu ấy làm tổn hại nhuệ khí
của mọi người, trước khi tinh thần cậu ấy hoàn toàn sụp đổ... Coi nào, cậu
phải mở ra một con đường để đưa mọi người ra khỏi đây... chẳng phải đó là điều
mà Nagumo đã nói đấy ư?”

Kouki gật đầu đồng thuận với Shizuku.

“Đúng thế, chúng ta phải mau chóng đi thôi.”

Một người bạn học đã chết ngay trước mắt cả nhóm. Tâm trí của bọn học sinh như
vỡ tan ra, chịu tổn thương cực kỳ nặng nề. Ai nấy cũng đều chết điếng nhìn về
phía cây cầu đá. Trong số đó, một cô gái lẩm bẩm, “Đừng nữa mà,” buông thõng
người xuống đất không chút sức lực.

Đúng như những lời mà Hajime đã hét vào mặt Kouki ban nãy, cái mà mọi người
cần bây giờ là một người thủ lĩnh thật sự.

Hướng mặt về phía bọn học sinh, Kouki cao giọng cất tiếng.

“Các bạn! Hãy chỉ nghĩ đến việc sống sót ngay bây giờ! Rút lui thôi!”

Nghe xong, bọn học sinh đành uể oải gượng dậy bắt đầu di chuyển. Trận địa ma
thuật sản sinh các Chiến binh Traum vẫn đang hoạt động, và số lượng quái vật
vẫn không ngừng tăng lên. Sẽ thật liều lĩnh nếu cả bọn phải đối mặt với chúng
trong tình cảnh hiện tại, chưa kể chiến đấu cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Kouki vẫn lớn tiếng hối thúc mọi người cùng rút lui bằng một giọng khẩn thiết.
Thủ lĩnh Meld và các hiệp sĩ trong hội cũng tìm cách động viên bọn học sinh.

Rốt cuộc, tất cả đã kịp rút lui bằng lối cầu thang.

Cái cầu thang dẫn lên tầng trên kéo dài dằng dặc.

Những bậc thang nối liền với tầng trên dài vun vút tới độ khuất hẳn trong bóng
tối phía trước, và cả bọn chỉ có thể cảm nhận rằng bản thân đã leo lên không
ít hơn ba mươi tầng. Tuy cơ thể đều được cường hóa bằng ma thuật, thế nhưng
hậu quả từ trận chiến ban nãy đã vắt kiệt toàn bộ sức lực của các thành viên.
Cái không gian u uất của cầu thang càng làm nỗi ưu phiền trong lòng thêm phần
sâu đậm.

Thủ lĩnh Meld đang tính cân nhắc tốt nhất có nên dừng lại nghỉ ngơi một lát
không, thì một bức tường khổng lồ với một trận địa ma thuật được chạm khắc
bỗng xuất hiện ngay phía trên đầu bọn họ.

Gương mặt bọn học sinh bắt đầu có chút sinh khí trở lại. Thủ lĩnh Meld mau
chóng chạy lên trước cánh cổng, đoạn bắt đầu kiểm tra mọi thứ thật kĩ lưỡng,
và không quên sử dụng Kính thông thái kèm theo.

Kết quả, khả năng có bẫy xuất hiện có lẽ là bằng không. Nghi thức hiển thị
trên trận địa ma thuật là để di chuyển bức tường trước mặt cả bọn. Dùng niệm
xướng một nhịp, thủ lĩnh Meld bổ sung ma lực vào trận địa ma thuật thông qua
nghi thức. Và rồi, cánh cổng đã xoay ngang mở đường đến một gian phòng giống
hệt như một cánh cửa bí mật bên trong căn cứ của ninja.

Bước qua cánh cửa đó, đập vào mắt mọi người là hình ảnh gian phòng tại tầng
hai mươi khi trước.

“Về thật rồi sao?”

“Chúng ta đã quay trở lại!”

“Về thật rồi... về thật rồi...”

Bọn học sinh lần lượt buông ra những tiếng thở dài nhẹ nhõm. Số thì ngồi bệt
xuống, số thì bật khóc nức nở như những đứa trẻ. Ngay đến nhóm Kouki cũng dựa
lưng vào tường, nom như chỉ muốn buông mình xuống đất.

Tuy nhiên, nơi này vẫn nằm trong mê cung. Tuy là một tầng cấp độ thấp, thế
nhưng quái vật vẫn có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. Nhất định cả bọn phải
thoát ra khỏi mê cung thì bầu không khí căng thẳng tột độ này mới có thể bị
xua tan đi mất.

Cố gắng kìm nén ham muốn nghỉ ngơi lại, thủ lĩnh Meld tiến lên buộc bọn học
sinh đứng dậy với một thái độ chai sạn.

“Các em! Không được ngồi xuống! Nếu tất cả buông sức ở đây thì chúng ta không
thể quay trở về! Chúng ta phải tìm con đường ngắn nhất để rút lui, tránh đụng
độ với quái vật! Coi nào, các em hãy gắng gượng lên, chỉ còn thêm một chút nữa
thôi!”

Cái cảm giác ham muốn nghỉ ngơi khiến bọn học sinh nhướng mày tỏ vẻ phản đối
trong im lặng. Rốt cuộc, cả bọn đành loạng choạng đứng dậy, bước đi đầy miễn
cưỡng. Cố gắng che dấu sự mệt mỏi, Kouki liền hăng hái tiến lên dẫn đầu. Các
hiệp sĩ trong hội chú tâm hạn chế chiến đấu với kẻ địch tới mức thấp nhất có
thể trên đường đi ra, trong khi cả bọn vẫn âm thầm tiến về phía tầng trên
không ngừng nghỉ.


Arifureta Shokugyou de Sekai Saikyou - Chương #16