8 – Long Tranh Hổ Đấu


Cuộc tỷ thí giữa Nguyễn Diệu và tên Lừng có thể nói là long tranh hổ đấu.
Nguyễn Diệu tuy có chút yếu thế nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài. Trước đó cậu đã
quan sát tên Lừng khá hung hăng và nóng tính. Chưa biết thực lực của hắn như
thế nào nhưng cậu nghĩ tên này ắt rèn luyện võ nghệ từ nhỏ, đấu võ như cơm bữa
thì chiêu thức sẽ tự nhiên như nước chảy. Còn Nguyễn Diệu tuy học võ từ bé
nhưng chắc chắn không được cọ xát như tên Lừng. Nếu đấu một đối thủ ngang bằng
về thể chất nhưng có nhiều kinh nghiệm thì người thua hẳn là Diệu.

Sau mộ hồi động não phân tích, Nguyễn Diệu đành chọc giận hắn. Trong thi đấu
mà bên nào không giữ bình tĩnh chắc chắn sẽ lộ sơ hở. Quả nhiên tên Lừng nhào
tới tấn công tới tấp lộ nhiều sơ hở. Thấy cá đã dính câu, cậu chỉ đánh ngay
mắt hắn. Tuy tên Lừng có vẻ chiếm thượng phong nhưng thật ra hắn chưa đánh
trúng cái nào mà còn bị cú đấm ngay mắt. Máu điên lên tận não, hắn điên tiết
đánh trả nhưng giờ đã biết bảo vệ phần đầu.

Lúc này đây là cơ hội của Nguyễn Diệu. Cậu giả bộ lùi vài bước như bị ép sắp
ra khỏi vòng. Tên Lừng chiến thắng nằm trong tay thì càng nôn nóng ủi Diệu
văng ra ngoài. Tiếc là Diệu nhanh hơn né tránh, tiện ngán chân hắn một cái làm
hắn muốn ngã nhào. Vì hắn đang nóng và lo phòng thủ đầu mà lộ ra sơ hở dưới
chân. Tên Lừng cũng là một võ sĩ giỏi, hắn tuy chao đảo nhưng đã lấy lại thăng
bằng. Ngón chân hắn ngay vòng tròn, xém một tý là thua. Dù vậy điều đó không
giúp được hắn vì Diệu chặt vào sau gáy (huyệt Ái môn) làm hắn bất tỉnh ngã
xuống nằm ngoài vòng tròn.

“Thắng thua đã rõ. Các người có thể rời đi nhưng trước khi đi xin hai vị cho
biết danh tính.” Tên giữa đứng ra phân định thắng thua nói.

Lão Quang giờ đây quá vui mừng lại nghe tên giữa hỏi danh tính thì vô cùng tức
giận nói:

“Lũ Việt gian các ngươi hỏi danh tính chúng ta làm gì? Để muốn sau này quay
lại trả thù? Ha là chúng bây muốn câu giờ quân tiếp viện của chúng bây tới?”

Lão Quang vừa mắng xong có một thanh sắt mang hơi lạnh kề vào cổ.

“He… he… he… Ông già đứng yên. Cây kiếm trong tay tôi không có mắt đâu đấy.”

Sau lưng lão Quang từ lúc nào đã xuất hiện một bóng người nhỏ nhắn nhưng giọng
nói rất khó ưa. Tên này là tên lùn mà Diệu thấy trong quán trọ. Lúc này đây
hắn đang uy hiếp lão Quang.

“Ông già dám chửi bọn ta là Việt gian. Vậy ta làm Việt gian cho lão coi. Tên
kia, ngươi hãy mau bó tay chịu trói. Nếu không thì ta không đảm bão ông ngươi
còn mạng.” Tên lùn uy hiếp Diệu.

Tình thế có vẻ không ổn cho hai ông cháu thì tên giữa la tên lùn:

“Chú năm đừng đùa nữa. Hãy thả lão ấy ra.”

“Anh cả xem xét. Tên kia đánh anh ba đến bất tỉnh mà chúng ta không đòi một ít
thì thiệt thòi lắm đó. Phải không ông già?”

Lão Quang lúc này rất tức giận nói:

“Nhóc con mất dạy. Muốn khống chết ta à, đừng hòng. Nguyễn Diệu, cháu mau đi
đi, mặc kệ ta.”

Vừa dứt câu, lão lắc đầu một cách ảo diệu thoát được cây kiếm tên lùn rồi toan
đánh văng cây kiếm. Nhưng tên lùn nhanh hơn đã khống chế, khóa tay, và đạp
chân làm lão khụy đầu gối xuống. Lưỡi kiếm một lần nữa đặt trên cổ lão.

“Lão già muốn chết à?” Tên lùn kinh hãi nói.

Tên giữa lần này không còn đứng yến mà chạy lại giựt thanh kiếm trong tên lùn
rỗi đỡ lão Quang đứng dậy. Hắn từ tốn nói:

“Chúng cháu xin lỗi vì đã mạo phạm đến lão. Em con tính hay đùa nếu có chuyện
gì xin lão hãy bỏ qua. Nói thật chúng cháu không phải là Việt gian, nãy giờ
muốn thử tài mà gân nên cớ sự này.”

Câu nói này làm lão Quang vô cùng bất ngờ:

“Hả? Các ngươi nói các ngươi không phải là Việt gian. Thời buổi loạn lạc có
lắm người gió thổi chiều nào nghiêng chiều nấy. Làm sao lão tin lời ngươi nói
là sự thật.” Lão Quang chất vấn.

“Cháu nghĩ anh ta nói thật. Việt gian là hai tên khác. Chắc giờ này bọn chúng
không còn mạng.” Nguyễn Diệu chen vào nói.

“Hay …hay … hay. Đúng là chân nhân bất lộ tướng. Thì ra mọi việc không quá cặp
mắt của vị tráng sĩ này.” Tên bênh phải ít nói nhất giờ cũng xen vào.

Tất cả chuyện kỳ lạ trong đêm thì ra là như vầy. Trong quán đúng có tên Việt
gian được quân Lương cài vào quán trọ để do thám. Quán trọ là dừng chân khách,
bến đò là đầu mối (muốn đi đâu phải qua đó) giao thông. Hai nơi đó cũng là nơi
tuyệt vời để do thám. Vì trận tiền tuyến các đây không xa, bọn chúng cần biết
tình hình, chuyện kỳ lạ, hay xem có trai tráng ra vào bất thường không. Những
thông tin đó rất quan trọng cho trận chiến sắp tới.

Tên Việt gian đấy không phải bọn người gây sự hai ông cháu mà là nhóm người
khác. Bọn chúng chỉ có hai người. Với đôi mắt sắc bén của Nguyễn Diệu là biết
hai tên này rất đáng nghi. Tên nào mà ngồi lì quán trọ, cặp mắt láo liên, ai
nói gì cũng vểnh tai nghe ngóng nhưng lúc này Diệu không biết chúng là do thám
của quân Lương. Hai tên đó đã nghe lén cuộc nói chuyện của hai ông cháu trong
phòng. Vì thế 1 tên theo dõi hai người, tên kia thì đi báo tin.

Trong quán trọ ngoài gian tế còn có 2 người cao tầm thước và 1 tên lùn. Bọn
chúng là 3 anh em vô quán chỉ để ăn uống. Tên Lừng thì không cho vô vì hắn có
thân hình quá khổ sẽ gây chú ý. Ba anh em bọn họ cũng chú ý tới Nguyễn Diệu,
một người có thân hình quá khổ hơn tên Lừng. Thế là bọn chúng chú ý hai ông
cháu. Cũng nghe lén cuộc nói chuyện hai người trong quán trọ và biết trong
quán có hai tên gian tế. Họ chia nhau hành động, hai người anh và tên Lừng ở
lại, tên lùn thì đi khử tên báo tin.

Lúc Nguyễn Diệu đi nhà xí thì biết có người theo dõi mình nhưng không ngờ
nhiều người như thế (gồm tên Việt gian và nhóm 3 anh em). Cậy ỷ y mình có sức
mạnh hơn người thời này nên vẫn bình thường để xem bọn chúng có mưu đồ gì. Nếu
chúng có ý xấu thì cậu sẽ dùng kỹ năng trong bộ đội triệt hạ chúng. Suy nghĩ
của Diệu về người thời này sai lầm vì có tên Lừng.

Trong bốn anh em bọn chúng có tên Lừng là hiếu chiến nhất. Hắn từ nhỏ có thể
trạng khác thường, trời sinh có thần lực. Các trai trong làng gần xa đều không
đấu lại hắn, ngay cả anh em nhà hắn cũng chịu thua. Năm 13 tuổi đã giành ngôi
vương đấu vật, rất đúng danh vô địch thủ. Tên này rất thèm khát tìm được đối
thủ xứng tầm. Có thể nói hắn giống “độc cô cầu bại” mong bại được một lần. Tối
nay, một người có thân hình cao to còn hơn hắn là cơ hội tốt làm sau hắn có
thể bỏ qua. Sau bắt tên Việt gian theo dõi Diệu, anh em chúng hội ý nhau cùng
quyết định để tên Lừng phân cao thấp với Nguyễn Diệu. Đồng thời hai người anh
muốn xem tài nghệ của Diệu như thế nào. Tự nhiên bị khiêu chiến, không biết
bạn hay thù nên Diệu đành đấu tên Lừng. Mọi chuyện sau này các bạn đã rõ. Tên
Lừng đã được ước nguyện, tìm ra đối thủ có thể đánh bại hắn. Còn hai tên kia
càng khâm phục Nguyễn Diệu trí dũng song toàn.

Tên cuối cùng là tên lùn. Hắn vì theo dõi tên gian tế còn lại. Khi thấy hắn có
ý định báo tin thì trừ khử tên đó rồi quay về gặp ngay cảnh Nguyễn Diệu hạ gục
anh hắn và nghe lão Quang chửi anh em chúng là Việt gian. Anh em hắn vừa giúp
2 người diệt gian tế mà giờ còn bị chửi có khác gì làm ơn mắc oán. Thế là tên
lùn rút kiếm định hù lão một chút nhưng không ngờ lão là người có võ nghệ. May
là lão Quang lớn tuổi nên không nhẹn bằng tên lùn nếu không người bị khóa tay
chính là hắn. Sau một hồi đùa giỡn, biết mình vui quá chớn nên đã thả lão
Quang. Mọi người để chuyện đầu đuôi sự việc và hóa giải thắc mắc.

“Thì ra các cháu là ân nhân. Lão này thật hồ đồ. Cho lão xin lỗi.” Lão Quang
chấp tay xin lỗi.

“Lão đừng làm vậy, chúng cháu không dám. Lỗi đều là do lúc đầu chúng cháu tự
nhận là Việt gian nên gây ra sự hiểu lầm này.” Anh em nhà họ không dám nhận lễ
lão Quang.

Tên lùn chạy tới tên Lừng đang nằm bất động tạt nước lạnh vào người hắn nói:

“Anh ba tới giờ cơm rồi. Nếu không dậy thì anh cả và anh hai ăn hết đấy.”

Tên Lừng bị tạt gáo nước lạnh liền rùng mình ú ớ:

“Chú năm đừng nghịch nữa. Đừng tưởng anh ba không ngu dốt bị chú lừa nữa đâu.
Lần nào cũng chú cũng gạt anh.”

Tên lùn vuốt cằm vài thì thầm rồi nói:

“Anh … mà cũng đúng em đang gạt anh nhưng chẳng lẽ anh ba bị người ta đánh bại
đễn nỗi mất trí nhớ à?”

Lúc thằng tên Lừng như lò xo giựt bắn cả người:

“A. Anh nhớ rồi. Anh đang đấu với hắn. Sắp giành chiến thắng thì tự nhiên có
cú đập sau gáy rồi anh cảm giác đất trời quay lòng vòng. Chuyện sau đó anh
không còn nhớ nữa.”

Tên Lừng chỉ vào mặt Diệu, nước miếng phun vươn vãi nói nói:

“Thật vô lý. Sao ngươi có thể thắng ta? Rõ ràng tôi toàn né tránh thôi. Ta
muốn đấu lại.”

Tên giữa thấy không ổn liền can:

“Chú ba giờ có biết vì sao thua chưa? Tại vì chú quá nóng nhảy, mắc mưu người
khác. Đánh nhau không phải ai mạnh hơn là thắng. Nhiều lúc phải dùng mưu. Chú
thua người ta ở cái đầu đó. Lần này coi như bài học cho chú.”

“Em vẫn không phục. Bây giờ hãy đấu khác đi, nếu hắn ta thắng thì em thua tâm
phục khẩu phục.”

Tên Lừng nói liền chạy tới tảng đá gần đó. Tảng đá này khá lớn, một người ôm
vừa hết một vòng, nặng hơn 200 kg. Thế mà tên này nhấc lên rồi đặt xuống nhẹ
nhàng trước mắc mọi người. Ai nấy đều há hốc mồm kinh ngạc. Tên Lừng thấy vậy
nên rất đắc ý thách thức Diệu:

“Nếu ngươi nâng được tảng đá này thì ta phục.”

Nguyễn Diệu phải đổ mô hôi ướt đẫm sau lưng. Với sức mạnh phi thường đó, hắn
có thể thì Olympic giành huy chương vàng ngay. Nguyễn Diệu sao dám nâng vì thế
chối từ.

“Sao ta phải nâng? Thắng ngươi thì được gì? Ta chịu thua.”

“Ngươi chưa nâng sao lại chịu thua. Nếu ngươi không nâng đá thì ta sẽ đấu võ
với ngươi tiếp.”

Lúc này tên bênh phải chen vào:

“Tôi thấy tráng sĩ có thế bạt sơn cử đỉnh (*) nên không thèm đấu em tôi. Nhưng
mong tráng sĩ nghĩ lại. Em tôi tính tình nóng nhảy lại còn ngang bướng. Tính
đó từ đâu ra? Chính là vì không ai thắng được nó, nó tự mình rằng là vô địch
thủ. Nay người làm anh đây cầu xin tráng sĩ dạy dỗ đứa em này để nó tu tâm
dưỡng tính.”

Lời tên bênh phải thật cao thâm. Hắn cố ý chọc giận em hắn, ép Diệu phải đấu.
Nếu không thì tên Lừng có thể liều chết xé xác cậu. Cậu đành tới tảng đả xem
xét vài vòng hỏi:

“Chỉ cần ta nâng tảng đá lâu hơn ngươi thì ta thắng?”

“Đúng vậy. Ngươi giữ tảng đá lâu hơn ta thì ta chịu thua.”

Tên Lừng có vẻ không tin nên cá cược. Chỉ thấy Nguyễn Diệu gật đầu mỉm cười
như chiến thắng nằm trong tay cậu.

(*) Chém núi nâng cửu đỉnh.


Anh Hùng Vạn Xuân - Chương #8