7 – So Tài


Nguyễn Diệu đang vừa rửa tay vừa ngâm nga vài bài hát thời hiện đại, bỗng cậu
nghe tiếng thì thào của lão Quang:

“Nguyễn Diệu ơi! Cháu ở đâu? Cháu đâu rồi?”

Nguyễn Diệu của chúng ta thật khổ. Mới đi chút mà lão Quang nhớ tới vậy sao?

Nguyễn Diệu vẫy tay theo hướng tiếng nói lão Quang và la lên:

“Cháu ở đây. Sao lão không ở phòng nghĩ mà ra …”

“Suỵt. Cháu nói khẽ thôi.” Lão Quang nghe tiếng Diệu gọi liền chạy tới bị
miệng câu lại. Trên tay lão giờ đang đem theo hành lý của hai người. Khuông
mặt lão có trông rất nghiêm trọng.

Nguyễn Diệu tò mò hỏi:

“Có chuyện gì vậy?”

Lão Quang lo lắng đáp:

“Chuyện này là lỗi của lão. Đáng lẽ lão nên cẩn thận hơn. Thân hình của cháu
quá to lớn sẽ gây chú ý. Trong quán trọ có gian kế quân Lương. Khi chúng ta
vào quán thì thì chúng đã nghi ngờ. Có lẽ chúng sợ người khỏe mạnh như cháu mà
gia nhập quân của quân thượng thì sẽ gây hại cho bọn chúng. Cũng có thể chúng
sẽ bắt cháu làm nô lệ nhưng những trai Việt khỏe mạnh khác. Rất may chủ quán
thấy chúng cử chỉ khác thường nên biết đó là gian tế. Ông ta thấy bọn chúng
thì thầm với nhau về chúng ta liền đoán có điều bất ổn. Khi thấy chúng đột
ngột rời đi thì liền báo tin cho lão biết. Bây giờ chúng ta nên rời chỗ này
ngay.”

Bốp … bốp … bốp.

“Khá khen cho ông chủ quán và ông già. Không ngờ hành tung của bọn tao đã bị
phát hiện.”

Lão Quang vừa dứt thì có tiếng vỗ tay trong bụi rậm.

Trong lùm cây hiện ra 3 người đàn ông. Cả 3 đều mắt sáng như đèn pha (đuốc), ở
trần, da ngăm đen. Trong ba người có một người mập mạp, thân hình to lớn, còn
hai người kia dáng người tầm thước. Tên ở giữa để tóc hai mái, hai tay cầm
đoản kiếm nói:

“Các ngươi mau ngoan ngoãn theo ta về doanh trại. Nếu không hãy xem hai thanh
kiếm bọn ta.”

“Hừ. Lũ Việt gian. Lão đây cóc thèm để vào mắt nhé.” Lão Quang bực tức mắng.

“Hình như bọn chúng thiếu một tên.” Nguyễn Diệu chỉ ba người bọn họ rồi nói,
“Là tên lùn và cũng là tên gầy nhất.”

Câu nói của không những làm lão Quang bất ngờ mà cả ba người họ ngặc nhiên
không kém. Tên cao tầm thước đứng phải nhếch miệng cười nhìn chằm chằm vào
Nguyễn Diệu một cách thích thú.

“Giỏi! Xem ra ngươi đã chú ý bọn ta từ lâu rồi.” Tên giữa khen ngợi.

Thật ra Nguyễn Diệu có giỏi gì đâu. Chẳng qua trong bộ đội, cậu được đào tạo
bài bản như quân chính quý, vì thế cậu rất chú ý quan sát. Nguyễn Diệu chỉ tên
mập nhất đứng bên trái.

“Còn tên kia ta không thấy ở quán trọ.”

“Ha... ha … ha. Nó là em của ta. Vì thân hình nó khác thường như ngươi nên ta
cho nó đứng ở ngoài.”

Nghe đến đây, lão Quang trong lòng vô cùng hối hận. Lũ Việt gian còn cẩn thận
thế mà lão quá sơ suất. Bây giờ hối hận đã muộn, phải lo đối phó 3 tên này.

“Vậy các người chỉ có 3 tên?” Nguyễn Diệu hỏi thăm dò.

“Đúng vậy. Nhưng một khắc nữa sẽ nhiều người đến hơn vì bọn ta đã cho người
(tên lùn) đi báo quân doanh rồi,”

Tên đứng bên phải yên lặng giờ lên tiếng, “Chẳng lẽ ngươi muốn 1 đấu ba?”

Nguyễn Diệu gật đầu nói kèm theo ánh mắt khinh bỉ, “Giờ chẳng còn cách nào
khác, muốn thoát thì phải đánh bại 3 người trong vòng 1 khắc. Tiếc là các
ngươi lấy đông đánh ít lại còn có vũ khí. Các người thật hèn.”

Bỗng đâu tên cao lớn nhất bước ra hét lớn, “Ai nói lấy ba đánh 1, chỉ cần một
mình ta đủ đánh bại người rồi.”

Tiếng hét người này vang như sấm, rung động đất trời, miêng muôn trong bụi cây
phải nháo nhắc. Đúng là một đại lực sĩ.

Tên giữa mặt khó chịu, “Chú ba hãy lui xuống. Người này không vừa nhìn là biết
có sức mạnh phi thường, là hổ trong muôn người. Chú không thể khinh xuất.”

“Sợ gì thằng đấy. Thằng đó là hổ thì em đây bắt hổ, lột da cho hai anh coi.
Anh cứ để em đấu một trận, lúc đánh hai anh không được giúp để khỏi người đời
anh em ta lấy đông hiếp yếu.”

Tên giữa định ca ngăn thì tên đứng bên phải nãy giờ nhìn Diệu cười “đểu” can
ngăn, “Anh cả cứ để chú ba thử sức xem sao.”

Tên giữa im lặng coi như đồng ý. Tên mập nghe vậy liền mừng gỡ đưa hai đại
chùy cho hai tên còn lại giữ. Nguyễn Diệu và lão Quang thấy 2 cây đại chùy đó
liền đổ mồ hôi. Nếu so sức mạnh thì hắn và Diệu tương đương, thậm chí hơn một
bậc.

“Chú ba hãy cẩn thận.” Hai tên tầm thước có lẽ là hai người anh dặn dò.

Tên mập có vẻ rất háo hức, tay đấm lên ngực nói, “Hai anh yên tâm, để em trị
tên này. Lúc đó hai anh hãy em ai mới là hổ, ai là hươu.”

“Ê, tên mập. Có phải vì anh ngươi khen ta mà người ganh ghét muốn đấu? Nếu
ngươi muốn làm hổ thì ta cho ngươi nhưng rất tiếc ngươi sẽ bại dưới tay ta.”
Nguyễn Diệu buông vài câu khiêu khích.

“Tên kia! Người thật là tên láo toét! Ngươi nghe cho rõ đây. Thứ nhất, ta ghét
hai nói ta mập. Thứ hai ta đánh ngươi vì trông ngươi thấy khó ưa chứ không
phải danh hiệu. Thứ ba, từ trước tới giờ ta đây vô địch thủ, người mới là
người bại dưới tay ta.”

Vừa dứt lời, tên mập xông lên toan đánh Diệu nhưng Diệu giơ tay ra hiệu ngưng
đánh.

“Khoan đã.”

“Ngươi muốn gì? Chẳng lẽ xin thua?” Tên mập thất vọng nói.

“Đương nhiên là không. Luật thắng thua chưa có mà đấu cái gì.”

Tên giữa ha hả, “Thú vị thật. Luật không có mà đấu cái gì. Hay là ta vẽ vòng
tròn. Hai bên đấu ai ngã xuống đất không đứng nổi hay ra khỏi vòng là thua.
Đánh đấm hay đấu vật thoải mái nhưng không được đánh chỗ hiểm. Mọi người thấy
thế nào?”

Luật như vậy khá công bằng nên mọi người gật đâu. Tên mập với mặt háo hức vẽ
một vòng tròn lớn rồi bước vô. Nhưng Nguyễn Diệu vẫn còn đứng ở ngoài làm tên
đó bực hét:

“Sao ngươi còn chưa vô?”

“Ta thấy thiếu gì đó.” Nguyễn Diệu đáp hững hờ.

“Có phải ngươi thấy thiếu đánh cược. Xem người thắng được gì đúng không?” Tên
giữa mở lời.

“Đúng vậy. Bây giờ ta đấu tên mập …” Nguyễn Diệu từ tốn trả lời thì bị tên mập
cắt ngang.

“KHÔNG ĐƯỢC GỌI TA LÀ MẬP.”

“Ờ. Ta không biết tên ngươi. Vậy ta gọi người là gì?”

“Em ta tên là Lừng.” Tên giữa nói.

“À. Ta biết rồi. Nếu ta đánh với em các ngươi thắng nhưng 1 khắc nữa sẽ có
tiếp viện đến thì chúng ta không thoát được. Vậy trận đấu này vô nghĩa.”
Nguyễn Diệu cố ý tránh chữ mập lẫn Lừng.

“Ê, hóa ra người không cần gọi ta là mập mà vẫn xưng hộ được. Tại sao lúc đầu
người lại gọi ta là mập?” Tên Lừng bực tức nói.

“Nói chung từ khi biết tên ngươi, ta chưa gọi người là …”

Nguyễn Diệu nói xong chữ là thì chữ mập không phát tiếng nhưng người đối diện
nhìn khẩu hình cũng biết cậu đáng nói cái gì. Tên Lừng lúc này vô cùng bực
tức. Nếu không có hai tên còn lại cản chắc hẳn hắn bất chấp luật lệ “tẩn” luôn
Diệu rồi.

“Chú ba không được hồ đồ.” Tên giữa khuyên bảo tên Lừng rồi quay sang Diệu
nói, “Ta thấy cá như vầy, nếu ngươi thắng ta sẽ để các người đi an toàn nhưng
nếu ngươi thua thì người phải theo bọn ta. Ngươi cứ yên tâm. Anh em nhà ta đã
hứa thì phải ắt. Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy.”

“Hừ. Bày đặt nói Hán văn.” Lão Quang xem thường.

“Được rồi ta tin các ngươi không nuốt lời. Cứ thế mà giao kèo.”

“Hả? Cháu tin bọn chúng ư?” Lão Quang lo lắng hỏi.

Nguyễn Diều nói nhỏ, “Chúng ta phải chấp nhận thôi. Bọn họ đông hơn. Không
những thế xem tướng 3 người đều rèn luyện võ nghệ từ nhỏ. Trong đó tên mập lợi
hai nhất có thể đánh ngang cháu. Nếu giờ không chấp nhận thì cũng chết, chi
bằng đánh liều vậy.”

Lão Quang lúc này đã hiểu. Lão tuy chưa thấy võ nghệ của Diệu nhưng lão tin
chắc cậu sẽ thắng. Lão chỉ cầu trời rằng bọn họ sẽ giữ lời hứa.

“Cháu cẩn thận đó.” Lão Quang lo lắng dặn dò. Nguyễn Diệu gật đầu rồi bước vào
vòng tròn.

Khi đứng sát tên Lừng thì Diệu nhìn thấy rõ tên này. Hắn có thân hình to lớn,
cao khoảng 1 mét 8, tướng người rất oai phong hùng dũng, lưng gấu, eo beo.
Khuôn mặt hắn toát lên khí thế bất phàm, râu dữ như hùm, hàm mở rộng như chim
én, đôi mày to và đậm như hai con sâu, mũi lớn như mũi trâu, mắt trợn ngược
làm người khác nhìn vào đã sợ 7, 8 phần.

Nguyễn Diệu khá lúng túng khi chạm trán hắn. Người như hắn trong thơi hiện đại
không ít nhưng cổ đại thì vô cùng hiếm. Không biết nhà nào có phước sinh ra
người con như hắn. Thấy hắn thấp hơn cậu 10 cm, cậu nhìn vào trán hắn cười
nói:

“Thì ra ngươi thấp hơn ta. Xem ra ngươi thua chắc.”

“Khốn kiếp. Ngươi cứ chờ đấy. Khi nào bắt đầu anh cả hãy ra hiệu.” Tên Lừng
nóng mặt hét. Hàm răng tên này giờ đây nghiến ken két như muốn ăn tươi nuốt
sống Nguyễn Diệu.

“Bắt đầu” Tên giữa hô.

Sau tiếng “bắt đầu”, tên Lừng hùng hổ như bò mộng lao vào Diệu nhưng cậu nhanh
nhẹn tránh qua dễ dàng. Tên Lừng thì tấn công dồn dập luôn tung những cú đấm,
móc, đá, và cố gắng bắt lấy người Diệu quật ngã xuống. Còn Diệu luôn dùng một
tay che mặt, tay kia che phần bụng, thủ thế như vận động viên quyền anh hay
đấu sĩ tự do. Đội chân Diệu rất linh hoạt luôn né liên tiếp những cú đòn từ
tên Lừng. Người ngoài đứng xem thấy hai thái cực khác nhau. Một bên là bão táp
cuồng phong như muốn nhấn chìm mọi thứ. Bên còn lại như ngọn núi đứng sừng
sững, gắn chắc vô cùng làm cho người ta cảm giác không thể phá nổi. Tên Lừng
những đòn thế sắn bén như lưỡi gươm mang khí lực như đại đao, Diệu thì như
nước, uyển chuyển mềm mại làm cho đao gươm chém vào hư không.

Hai người có vẻ ngang tài ngang sức nhưng Diệu chỉ lo tránh né hay đỡ đòn. Lâu
lâu Diệu chớp thời cơ đấm thẳng ngay mắt tên Lừng, mỗi cú đấm của cậu rất
nhanh và chuẩn xác. Sau vài cú đấm ngay mắt, tên Lừng càng tức điên, tấn công
quyết liệt hơn nhưng hắn đã chú ý bảo vệ mắt. Nguyễn Diệu từ từ lùi về phía
mép vòng tròn. Chỉ có một bước nữa thôi là cậu sẽ ra ngoài.

Lão Quang chứng kiến cảnh tượng ấy trong lòng rất lo lắng nhưng không biết làm
gì hơn. Lão mò xuống con dao được giấu trong túi nải. Nếu có chuyện gì thì rút
ra liều chết. Nhưng hành động của lão không qua mắt tên bênh phải. Hắn chỉ khẽ
cười rồi nhìn trận đấu lắc đầu.

Thấy Nguyễn Diệu sắp ra khỏi vòng. Tên Lừng hăng máu dùng sức ủi về phía Diệu.
Cú ủi này rất mạnh. Nếu trúng phải thì Nguyễn Diệu chắc chắn không những văng
ra ngoài mà còn trọng thương. Lão Quang rất lo lắng, tay siết chặt con dao
hơn. Hai tên kia nhìn nhau mỉm cười.


Anh Hùng Vạn Xuân - Chương #7