Người đăng: zlong008
Bên trong đại điện, ngồi ngay vị trí chủ tọa là Long Phi. Giờ phút này, các vị
trưởng lão quyết không để cho hắn được an nhàn, thoải mái nữa. Trải qua chuyện
sinh tử vừa rồi, thât sự không cần các Trưởng lão gây sức ép, tâm tình của
Long Phi cũng đã có phần thay đổi.
Ngồi ở hàng ghế bên tay phải của Long Phi lần lượt là Diệp Ly Vy, Độc Cô Hàn,
Đinh Thế Tung và còn một ghế thì đang trống.
Ngồi ở hàng ghế bên tay trái của Long Phi lần lượt là Tô Bá Thiên, Cổ U Minh,
Đinh Thế Hoành, Lâm Đại Chí.
Trong lúc mọi người chờ đợi, thì cánh cửa đại điện mở ra, một bóng người tung
ta tung tăng đi vào. “ Phịt” một tiếng, ngồi luôn vào chiếc ghế còn trống.
Người vừa bước vào, chính là Cửu Trưởng Lão, Lý Du Nhi. Trong các vị Trưởng
lão chỉ có ba người là nữ. Diệp Ly Vy và Lý Du Nhi là hai trong số ba người
đó, cũng là hai vị Trưởng lão trẻ tuổi nhất. Năm nay, Lý Du Nhi đã được ba
trăm hai mươi tuổi, lớn hơn Diệp Ly Vy hai mươi tuổi.
Đối với những võ giả, tuổi tác không bị ràng buộc bởi những con số, mà nó được
quyết định bởi ngoại hình và sức khỏe.
Là một Võ Đế ở độ tuổi này thì thật sự còn rất trẻ. Nàng là người có tính tình
khá trẻ con, còn tính cách là vô tâm vô phế.
Lý Du Nhi vừa mới tấn chức Cửu Trưởng Lão vào ba mươi năm trước, cũng là người
ít lộ diện nhất. Hầu như trong phần lớn khoảng thời gian còn là đệ tử, nàng
cũng không có tham gia bất cứ hoạt động Tông môn nào. Nếu không có ngọc bài
thân phận, thì chín phần mười những người trong Tông môn không biết Lý Du Nhi
là ai.
Tất cả các thành viên tại Ẩn Nguyên Tông đều có ngọc bài biểu thị cho thân
phận cũng như thông tin cá nhân của mình. Ngọc bài được làm bằng chất liệu đặc
biệt cũng chỉ có các Luyện khí Tông sư ở Ẩn Nguyên Tông mới luyện chế ra được.
Ngọc bài này cũng gắn liền với thần hồn của mỗi người, nếu sinh mệnh chấm dứt
thì ngọc bài cũng tự hủy.
Các thiên tài thế hệ trẻ như Long Phi hay Lý Du Nhi, đều dành toàn bộ thời
gian cho tu luyện. Để có thể đào tạo ra được những cường giả trẻ tuổi như Lý
Du Nhi, cho thấy nội tình của Ẩn Nguyên Tông là vô cùng thâm hậu. Chứ không
phải hoàn toàn phụ thuộc vào thiên phú tu luyện của bản thân mỗi người.
Trong vòng hai trăm năm, có thể tiến đến cảnh giới Võ Đế như Long Phi, thì
chín phần mười là phải tu luyện thường xuyên trong các bí cảnh hoặc huyền khí
không gian, có ảnh hưởng đến thời gian thực.
Đây là lần thứ ba Long Phi gặp mặt Lý Du Nhi.
Sau nhiều năm không gặp, hắn đang tỉ mỉ đánh giá ngoại hình của Lý Du Nhi bằng
những suy nghĩ trong đầu mình.
“ Ừm để xem! … Gương mặt khá dễ thương, mắt to đen tròn, tóc để mái ngố màu
nâu hạt dẻ, miệng thì lúc nào cũng cười chúm chím. Dáng người không cao lắm
nhưng cũng không thấp, được cái mông vừa to lại tròn. Nhìn tới vòng eo thì
Long Phi lại nhớ tới cái đồng hồ cát của mình, trong lòng hắn là khen ngợi
không dứt.”
“ Dáng người này gần như hoàn hảo rồi…Ấy! Mà khoàn đã… cái gì thế kia?... cái
… gì… kia? Một bộ ngực “trẻ mãi không già”, tại sao một bộ ngực chỉ có thể
xuất hiện ở một bé gái sắp dậy thì, lại hiện hữu ở một cơ thể nhém hoàn hảo.
Ài !!! Tạo hóa thật là trêu người mà.”
Nếu những suy nghĩ này mà chuyển thành lời nói, Lý Du Nhi sẽ không ngần ngại
bay tới tặng cho Long Phi một tát gãy cổ.
Chờ đợi nãy giờ, không ai nói gì, Long Phi là người đầu tiên lên tiếng:
“ Lý Trưởng lão, Tông môn đang trong hoàn cảnh dầu sôi lửa bỏng, Lý Trưởng lão
lại làm gì mà không có mặt?”
Lý Du Nhi chỉ vào mặt mình, thơ thẩn nói: “ Ngươi hỏi ta?”
Rồi Lý Du Nhi nhẹ nhàng trả lời ngắn gọn: “ Ta ngủ.”
Toàn trường im lặng…! Tình cảnh này mà còn có thể ngủ, đúng là đã kích sâu sắc
tinh thần của người khác. Nếu nói trong lịch sử Tông môn, Long Phi là Tông chủ
vô trách nhiệm nhất, tất nhiên là chỉ tính trong vòng hai mươi năm qua. Thì Lý
Du Nhi là Trưởng lão vô trách nhiệm nhất, không chỉ trong ba mươi năm qua, mà
với tính cách của nàng chắc chắn ngay cả về sau cũng thế.
Cả Long Phi và Lý Du Nhi, đều là trẻ mồ côi do cố Tông chủ đem về trong những
lần ra ngoài giải quyết sự tình Tông môn. Nếu không phải cố Tông chủ đích thân
chỉ định hắn làm Tông chủ kế nhiệm, với những ưu đãi của Tông môn dành cho Lý
Du Nhi trong nhiều năm qua. Hắn thật sự sẽ hoài nghi Lý Du Nhi là con rơi của
cố Tông chủ ở bên ngoài.
Sau khi trả lời ngắn gọn câu hỏi của Long Phi, Lý Du Nhi chậm rãi tựa đầu vào
thành ghế tiếp tục … ngủ.
Lúc này, mọi người chợt nhận ra việc chờ đợi gần nữa giờ đồng hồ vừa rồi, là
việc làm nhảm nhí nhất trong cuộc đời mình từ trước đến nay.
Tô Bá Thiên dùng tay xoa xoa thái dương của mình, trong giọng nói có phảng
phất sự bất lực: “ Tông chủ! Mọi người cũng đã tập trung đầy đủ rồi. Chúng ta
không nên lãng phí thời gian nữa, bắt đầu chính sự thôi.”
Long Phi ổn định lại tâm tình sau cuộc tấn công tinh thần chớp nhoáng vừa rồi
của Lý Du Nhi, sắc mặt nghiêm túc nói:
“ Tuy không biết tại sao? Ẩn Nguyên Tông lại bị dịch chuyển đến thế giới này.
Nhưng việc làm cần thiết nhất hiện tại là tăng cường phòng thủ cho Ẩn Nguyên
Tông. Nếu nhỡ nơi này thuộc lãnh địa một thế lực cường đại nào đó, mà chúng ta
lại vô tình xâm nhập, có thể sẽ chọc giận bọn họ, cũng có thể sẽ dẫn đến tranh
đấu.”
“ Thật sự chúng ta chưa biết gì về thế giới này, không biết các thế lực ở đây
mạnh yếu ra sao? Chúng ta không biết trước chuyện gì sẽ xảy ra, vì thế không
được buông lỏng cảnh giác. Nếu có kẻ xâm nhập, nếu không cần thiết thì không
nên hạ thủ, tốt nhất là bắt sống đối phương, cũng nên cố gắng không tổn thương
đến bọn họ.”
“ Dưới tình huống mọi chuyện còn chưa rõ ràng, tốt nhất nên cẩn trọng để tránh
phiền phức ban đầu.”
Thất Trưởng Lão, Lâm Đại Chí lên tiếng:
“ Chuyện phòng thủ Tông môn sẽ do ta cùng Đại Trưởng Lão phụ trách chính.
Những cứ mở đại trận Tuyệt Diễm Kim Cương Bích liên tục như thế này, thật sự
không ổn lắm. Phí tổn để duy trì đại trận quá lớn, ta sẽ bố trí một cái Huyễn
trận Thất cấp và phân phó cho các đệ tử canh gác.”
“ Với lại dựa theo lời của Đại Trưởng Lão, xung quanh sơn cốc này có sương vụ
dày đặc. Ngoại nhân rất khó xâm nhập vào.”
Ngũ Trưởng Lão là người phụ trách tài chính trong Tông môn, thần sắc thập phần
đau đớn, nói:
“ Đúng vậy! Đúng vậy! Phải cắt giảm tất cả chi phí. Bây giờ, mặc dù giữ được
cái mạng nhưng mọi người nhìn lại Tông môn đi. Chỉ còn được khu nội môn, dược
điền mất hết, quặng khoáng xung quang Tông môn cũng không còn. Quang trọng
nhất là toàn bộ sinh ý ngầm của chúng ta từ các thương hội ở Ân Nguyên Đại Lục
coi như cũng bay đi theo mây khói.”
“ Tài phú của chúng ta tích lũy bao năm qua tuy không phải là ít. Nhưng nếu cứ
ăn mà không làm thì bao nhiêu cũng không đủ.”
Long Phi trầm ngâm một lát rồi lên tiếng:
“ Vậy chuyện phòng thủ phải làm phiền Lâm Trưởng Lão cùng Tô Trưởng Lão vất vã
rồi. Mọi chuyện còn lại, đợi sau khi ta và một số vị Trưởng lão ra ngoài thăm
do thực tế ra sao, khi quay về sẽ quyết định tiếp.”
Diệp Ly Vy bật dậy với vẻ mặt lo lắng, lớn tiếng nói:
“ Cái gì? Tông chủ muốn đích thân đi ra ngoài. Chuyện này là không thể được.”
Biết mình thất thố, Diệp Ly Vy giọng điệu từ tốn lại một chút: “ Tông chủ có
vai trò rất đặc biệt trong Tông môn, mọi việc nên thận trọng một chút.”
Bình thường, nàng là một con người lạnh nhạt. Tại sao vừa rồi lại bộc lộ cảm
xúc rõ ràng như vậy?