Cổ Ly Mộ Địa.


Người đăng: zlong008

Đối với Thiên Minh Bảo Các thì chỉ tập trung kinh doanh đối với bảo khí và
tiền trang. Nhưng đan dược, dược liệu hay một số mặt hàng khác cũng là không
thiếu. Long Phi dạo quanh một vòng cũng có để ý đến vài gốc thảo dược quý hiếm
thuộc tính âm hàn, chỉ sinh trưởng trong những nơi hiểm địa âm khí nồng đậm và
cả một số loại dược liệu mà hắn chưa từng gặp.

Nhưng hắn không có ý định mua sắm vào lúc này, đợi khi giải quyết xong chuyện
của Lý Du Nhi, Long Phi cũng muốn đi đến Phong Đô Quỷ Thị một lần để mở rộng
tầm mắt. Còn đối với hai người Đinh Thế Hoành và Cổ U Minh, trừ khi là kỳ trân
dị bảo thì bọn họ còn động tâm, chứ bảo vật bình thường thì cũng không có hứng
thú cho lắm.

Chỉ mất ít phút, người thiếu nữ thanh y đã từ trên lầu đi xuống tới đại sảnh,
tay cầm theo một cái ngọc bài màu trắng đưa cho Long Phi. Chứa bên trong ngọc
bài này chính là bản đồ của Thái Cổ Ma Lâm vô cùng chi tiết và một ít thông
tin cơ bản ở đây. Bình thường bản đồ đều được ghi chép trên giấy hoặc da thú,
nhưng với thân phận khách quý của Long Phi thì Quản sự trực tiếp tặng cho hắn
một cái ngọc bài, vừa gọn ràng lại tiện dụng hơn rất nhiều. Cách sử dụng ngọc
bài này tương tự như mấy quyển trục vũ kỹ, nhưng cách chế tác ngọc bài dùng để
ghi chép thông tin đơn giản hơn chế tác các quyển trục rất nhiều.

Bước ra đường lớn ồn ào náo nhiệt, con đường này có thể nói là con đường đắt
đỏ nhất Hắc Sương Thành. Tất cả các chi nhánh, phân bộ của các thế lực lớn đều
tập trung tại đây. Từ Phương Thiên Hội, Hội Luyện Đan Sư, Hội Luyện Khí Sư,…
cho đến Thiên Minh Bảo Các hay sản nghiệp của các đại gia tộc đến từ các Siêu
cường Đế quốc đều được tìm thấy trên con đường này.

Dễ dàng nhìn thấy vô số võ giả qua lại trên đường, tại đây có khá nhiều người
dùng dã thú hay yêu thú cấp thấp làm tọa kỵ. Có những võ giả sử dụng những
loại tọa kỵ hầm hố, dữ dằn như Yêu Lang, Kim Hổ, Hắc Sư …. Bên cạnh đó, cũng
có những nữ võ giả sử dụng những tọa kỵ rất dễ thương, ví dụ như một con thỏ
trắng lông mịn như bông vải của vị nữ tử đang đi trên đường. Không biết là dã
thú hay yêu thú mà nó to còn hơn một con trâu, trên đầu của con thỏ còn có cái
cần câu treo lủng lẳng một cây củ cải nằm ngay ở trước miệng của nó.

Nhưng ở Thái Cổ Ma Lâm, thành thị nổi tiếng nhất không phải là Hắc Sương Thành
mà là Phong Đô Thành, nơi đã sinh ra Phong Đô Quỷ Thị danh chấn đại lục.

Phong Đô Thành nằm ở trung tâm của Thái Cổ Ma Lâm cách nơi đây khá xa. Hiện
giờ, Hắc Sương Thành nằm ở hướng Đông bắc của Thái Cổ Ma Lâm, còn Cổ Ly Mộ Địa
lại nằm ở hướng cực Nam. Mấy người Long Phi dùng tốc độ nhanh nhất thì cũng
mất thêm ba ngày mới đến được Cổ Ly Mộ Địa.

Vừa ra khỏi cửa nam của Hắc Sương Thành là một bầu không gian đen kịt, nếu
dùng mắt thường để quan sát thì tầm nhìn chỉ giới hạn trong vòng ba trượng,
vượt qua khoảng cách này là tuyệt đối không thể thấy được gì. Âm khí trong
thiên địa quả thật nồng đậm hơn những nơi khác của Phương Thiên Đại Lục rất
nhiều, nhưng như thế cũng chưa là gì, bởi vì các thành thị đều được xây dựng
tại những nơi có âm khí loãng nhất, cộng thêm có các trận pháp tinh lọc mới
giảm bớt sự nồng đậm của âm khí. Không phải ai ở đây cũng đều là Ma Tu hay Quỷ
Tu, nên các thành thị cần tạo điều kiện thuận lợi một chút cho các võ giả từ
nơi khác đến.

Càng cách xa các thành thị thì âm khí càng nồng đậm, thậm chí có những nơi còn
không phân biệt được ngày và đêm, mọi thứ đều tối đen như mực. Sử dụng thần
hồn cảm ứng là cách duy nhất để sinh hoạt trong điều kiện như thế này.

…………

Ba ngày đã trôi qua, mấy người Long Phi đang đứng cạnh một gốc cổ thụ toàn
thân đen xì, lá cây nhỏ tí như cây kim, dưới mặt đất là các loại thảo mộc có
màu đen hoặc xám, đôi khi có đỏ hoặc xanh lam còn màu xanh lá thì tuyệt đối
không thấy được một cây, bùn đất cũng là một màu đen kịt. Đây được xem là nét
đặc trưng của Thái Cổ Ma Lâm, cây cối ở nơi này cũng cứng cáp hơn những nơi
khác.

Sắc trời lờ mờ, không khí lành lạnh, dương khí thấp đến cực điểm, âm khí tràn
ngập bốn phương tám hướng. Quan sát khung cảnh xung quanh một lúc, Long Phi
quay sang hỏi Đinh Thế Hoành:

“ Lão béo, tin tức ông mua có chính xác hay không? Cổ Ly Mộ Địa là một nơi
hung hiểm, nhưng trên đường chúng ta đến đây lại gặp khá nhiều võ giả cũng
hướng đến nơi này. Chẳng lẽ những võ giả ở Phương Thiên Đại Lục đều ngại sống
lâu đến như vậy hay sao?”

Đinh Thế Hoành trầm mặc chốc lát, ánh mắt trở nên thâm thúy, nói:

“ Tin tức là do ta mua ở Thiên Cơ Lâu, đương nhiên là chính xác. Tin tức nơi
này đưa ra là đã được kiểm chứng, không những vậy mà còn được bảo hành mười
năm. Nếu trong thời gian này, ngươi có thể tìm ra được bằng chứng, chứng minh
thông tin họ cung cấp là sai thì ngươi có quyền đem bằng chứng đến bất kỳ chi
nhánh nào của Thiên Cơ Lâu để buộc họ bồi thường. Ngươi sẽ nhận lại được gấp
mười lần số nguyên thạch mà ngươi đã bỏ ra để mua tin tức.”

Cổ Ly Mộ Địa có khoảng bốn hoặc năm lối vào, chổ ba người Long Phi đang đứng
là lối vào an toàn nhất. Cổ U Minh đứng ngay bên cạnh Đinh Thế Hoành tỏ ra một
bộ dáng cao thâm mạc trắc, liền nói:

“ Muôn biết tại sao bọn chúng lại chán sống như vậy? Thì chỉ cần bắt một tên
lại hỏi không phải là liền rõ mọi chuyện hay sao?”

Cổ U Minh bước ra vài bước nhìn một nhóm năm người ba nam hai nữ, trong đó có
hai người là Võ Vương, còn ba người kia có cảnh giới Võ Linh. Gương mặt Cổ U
Minh có phần bặm trợn, hét lớn:

“ Ê! Đệ… đệ mặc áo đen,… ngươi quay trái quay phải làm cái gì? Đúng vậy, là ta
đang kêu ngươi đó. Ngươi mau lăn qua đây cho ta!”

Một tên võ giả có cảnh giới Võ Vương ngơ ngác nhìn Cổ U Minh, tim đập như đánh
trống, lấy hết dũng khí bước lại gần hắn. Ở Thái Cổ Ma Lâm cứ mười người là có
tám người hung ác, còn hai người còn lại thì giống tám người kia. Tên võ giả
mặc áo đen này nhìn không thấu cảnh giới của Cổ U Minh, nên chỉ có hai trường
hợp xảy ra, một là người bình thường, hai là có cảnh giới võ đạo cao hơn. Mà
một nơi hung hiểm như thế này, thì mười phần là trượng hợp thứ hai. Thật ra
còn một trường hợp nữa, nhưng xác suất quá thấp nên hắn không nghĩ tới, đó là
dùng bảo khí để che dấu cảnh giới. Nhưng những loại bảo khí như vậy là rất
hiếm thấy, nên hắn cũng bỏ qua trường hợp này.

Một thân ảnh run rẩy chấp tay chào Cổ U Minh:

“ Chào… chào đại nhân! Không biết đại nhân gọi tiểu nhân có chuyện gì hay
không?”

“ Đương nhiên là có chuyện thì mới gọi, ngươi tưởng ta rảnh rỗi lắm hay sao?
Ai làm gì ngươi mà run, ngươi thấy ta hung dữ lắm hả? … Hả?... Ta có ăn thịt
ngươi chưa?... Ta đã cắn miếng thịt nào của ngươi đâu? … Hả?” Cổ U Minh trợn
mắt hét lớn, nước miếng văng tung tóe vào mặt tên võ giả đứng đối diện.

Cổ U Minh điều chỉnh lại giọng của mình thấp lại một chút, rồi lên tiếng:

“ À hèm… Mau nói cho ta biết các ngươi cảnh giới cóc ổi mía ghim, mà lại đi
đến một nơi nguy hiểm như Cổ Ly Mộ Địa để làm cái gì? Sợ chết già hay sao?”

Tên võ giả áo đen lấy hai tay lao lao cái mặt của mình, rồi nói:

“ Vào hai ngày trước, có một tin đồn về một cái cổ di chỉ xuất hiện trong lòng
đất ở hướng Tây Bắc của Cổ Ly Mộ Địa, cách nơi này khoảng chừng tám trăm dặm.
Nghe vài người nói đây là một cái cổ di chỉ lớn nhất từng xuất hiện trong vòng
năm trăm năm qua ở Thái Cổ Ma Lâm. Mấy người tiểu nhân theo Trưởng lão trong
gia tộc vào Thái Cổ Ma Lâm để lịch luyện. Nghe được tin này, Trưởng lão đã đi
vào bên trong tìm hiểu thật hư, nhưng đi hơn một ngày vẫn chưa quay trở về,
bọn tiểu nhân định đi theo ký hiệu Trưởng lão để lại tiến vào bên trong tìm
người.”

Cổ U Minh gật đầu nhẹ, phẩy tay, nói:

“ Được rồi! Ngươi đi đi! Ở đây không còn chuyện của ngươi nữa.”

Giống như được đại xá, tên võ giả quay đầu chạy nhanh, nhưng mới chạy có ba
bước thì Cổ U Minh lại hét lớn:

“ Khoan đã! Ngươi đứng lại.”

Tên võ giả cảm thấy cả người lông tơ dựng đứng, mặt không còn miếng máu, thở
hổn hển nói:

“ Đại… đại nhân, ngài còn chuyện gì muốn phân phó cho tiểu nhân hay sao? Tiểu
nhân tuyệt đối nghĩa bất dung từ, cho dù có lên núi đao hay xuống biển lữa,
tiểu nhân cũng quyết làm cho đại nhân hài lòng.”

Cổ U Minh quay mặt một bên, lại phẩy phẩy tay, nói:

“ Không cần khó khăn đến như vậy, ngươi nhanh đi thay quần đi, nhìn ghê quá.”

“ Tiểu nhân hiểu! Tiểu nhân hiểu! Tiểu nhân xin cáo từ.” Tên võ giả kéo quần
chạy thục mạng, không dám quay đầu lại nhìn thêm một cái nào nữa.


Ẩn Nguyên Tông - Chương #43