Cửu Chuyển Tinh Di


Người đăng: zlong008

Cổ U Minh săn hai tay áo, vừa bước tới vừa nói:

“ Ba gốc thảo dược Ngũ cấp, các ngươi xem ta là ăn mày hay sao? Còn cái gì… về
động phủ chơi mấy ngày, các ngươi nhìn ta giống búp bê lắm hả? Bọn con nít
ranh! Hôm nay, lão tử sẽ đại khai sát giới, chỉ cần dùng một ngón tay cũng có
thể biến các ngươi thành tro bụi.”

Lúc này, Long Phi đưa tay ra chặn lại Cổ U Minh, hai măt có một tia quang mang
chớp động rồi rất nhanh biến mất. Theo Long Phi nghĩ thì chuyện này cũng không
có gì quá đáng, đến mức phải động gươm đao. Có đôi khi, một đóm lửa nhỏ cũng
có thể đốt sạch một cánh rừng già, gây chuyện thì dễ đến lúc dọn dẹp hậu quả
mới khó. Hòa khí sinh tài, đừng có hở một chút là đánh đánh giết giết, thật
chẳng ra cái thể thống gì.

“ Lão Tam khoan đã! Hay là chúng ta cứ đi một chuyến, biết đâu lại có chuyện
hay. Ta nghĩ cũng không làm trễ lịch trình của chúng ta đâu. Vừa rồi đến đây,
ta cũng không quá để ý nhưng khi đám yêu thú này xuất hiện, đã làm cho ta nhìn
lại một chút địa thế của mấy ngọn núi. Nhìn qua nhìn lại mười lăm ngọn núi thì
thấy bình thường, không có gì đặc biệt. Nhưng trong đó có chín ngọn núi nằm
theo địa thế trận pháp, chính là Cửu Chuyển Tinh Di, một cái Siêu cấp Truyền
tống trận. Nếu tính theo phẩm cấp trận pháp, thì cái Cửu Chuyển Tinh Di này
cũng thuộc hàng Thất cấp hoặc Bát cấp trận pháp, còn là cấp độ nào thì tùy
thuộc vào cự ly xa hay gần mà nó có thể dịch chuyển.”

Hai mắt Cổ U Minh mở to, sát khí cũng tiêu tán, quay sang nhìn Long Phi nói:

“ Xét về mặt trận pháp, ta ít học, người đừng có lừa gạt ta à.”

“ Ài…! Ông nghèo xơ nghèo xác, ta gạt thì có lòi được cục nguyên thạch nào
đâu. Nhưng cũng có chút kỳ lạ là tại nơi hoang vắng này, sao lại bố trí một
cái trận pháp lớn như vậy?”

“ Được! Nếu đây đúng là một cái Siêu cấp Truyền tống trận và chúng ta có thể
sử dụng thì sẽ tiết kiệm được cho chúng ta rất nhiều thời gian. Coi như cái
đám con nít ranh này mạng của chúng còn lớn.”

Long Phi liền nói tiếp:

“ Lão béo, chúng ta theo vị cô nương này đi một chuyến. Ài…! Có tới ba cây
thảo dược Ngũ cấp lận à. Tốt! Ta thu.”

“ Vị đại ca tuấn tú này, chúng ta đi thôi.”

…………

Nói là động phủ nhưng cũng không quá tệ như mấy cái hang động của dã thú. Nơi
đây cũng có các loại kiến trúc khác nhau như đình đài, lầu các nhưng toàn làm
bằng đá. Có những tòa lầu các khảm sâu vào vách núi, nhìn vô cùng đẹp mắt.

Và cũng không quá mức thất lễ như trong tưởng tượng, ba người Long Phi đang
ngồi tại một cái ban công của một cái thư phòng khá lớn, toàn bộ nội thất ở
đây cũng được làm bằng đá. Ban công này có vị trí khá đẹp nằm ở giữa lưng
chừng núi, Long Phi vắt chân lên một cái bệ đá và thượng lãm phong cảnh hữu
tình.

Trơi xanh mây trắng lượn lờ trôi, những cơn gió mát ùa vào mặt, làm cho tinh
thần của người ta vô cùng thoải mái.

Trên bàn bên cạnh cũng có để mấy đĩa hoa quả, thậm chí tới trà cũng chuẩn bị
sẵn một bình. Làm cho Long Phi thầm nghĩ, thật không thể ngờ cái con chim ưng
này đúng là ăn chay. Hôm nay thật sự là đại khai nhãn giới, không những ăn
chay mà còn thích đọc sách. Sau lưng Long Phi là hơn mười cái kệ sách bằng đá,
chất đầy thư tịch, quyển trục, da thú, văn phòng tứ bảo cũng có mấy bộ.

Thở dài một hơi, Long Phi tự thủ thỉ:

“ Ài…! Thế giới đảo điên hết rồi, hay là tại ta quá cố chấp nên không thể thừa
nhận được sự thật động trời này.”

Bổng nhiên, một giọng nói dễ nghe trầm thấp truyền đến tai ba người Long Phi :

“ Nè! Mấy người các ngươi ăn thì cũng đã ăn rồi, nhìn trời ngắm đất thì cũng
đã đủ rồi. Bao giờ mới chịu tiếp tục kể chuyện cho ta nghe đây?”

Ánh mắt gắt gao nhìn về phía Tiêu Thanh giống như nhìn một loài động vật quý
hiếm, khuôn mặt Long Phi có chút không thể chấp nhận được, cố nặn ra một nụ
cười rồi nói:

“ Cô nương, lúc nãy chúng ta đã kể hơn hai giờ đồng hồ rồi. Chúng ta có chuyện
muốn gặp trưởng bối của cô nương, chuyện này rất là quan trọng. Tiêu Thanh cô
nương có thể đưa ta đi gặp Tộc trưởng hay là một vị Trưởng lão nào đó trong
tộc có được hay không? Hôm khác, chúng ta lại ghé qua đàm đạo tiếp cũng được
mà.”

Tiêu Thanh cười híp mắt, khinh bỉ nói:

“ Mặc dù đại ca ta có nói ba người các ngươi có cảnh giới Võ Tông, nhưng đừng
có tưởng là mạnh. Tộc trưởng của chúng ta là Yêu Tôn hậu kỳ, chỉ cần búng một
ngón tay thôi là các ngươi sẽ nát như cám. Thực tế một chút đi, nhanh kể tiếp
vài câu chuyện ta sẽ thưởng thêm cho mấy đĩa hoa quả.”

Lúc này, Cổ U Minh chịu hết nổi, đứng dậy lớn tiếng:

“ Mạnh vậy sao? Nếu hiện tại hắn đứng ngay ở đây, thì chỉ trong vòng ba nhịp
hô hấp ta có thể nhổ một ngọn núi nhét vào đít hắn, ngươi có tin hay không?”

Tiêu Thanh trừng cặp mắt trắng dã, thở hổn hển, nói:

“ Ngươi… ngươi vô lễ, người… ngươi thô bỉ.”

Nhìn thấy cái mặt lúc đỏ lúc xanh của Tiêu Thanh, thì Cổ U Minh cảm thấy rất
hài lòng.

Long Phi cũng đứng dậy, nghiêm mặt nói:

“ Được rồi! Được rồi! Đừng có tranh chấp với một tiểu cô nương có được hay
không? Ta cảm thấy có mấy cỗ khí tức cũng khá mạnh đang ngồi trong một cái đại
điện ở ngọn núi bên kia. Bây giờ, chúng ta qua đó đi thẳng vào vấn đề, để
tránh mất thêm thời gian.”

Chỉ trong một cái chớp mắt ba người Long Phi đã tiêu biến ngay trước mặt Tiêu
Thanh. Làm cho nàng giật mình thiếu chút nữa càm cũng phải rớt xuống đất, từ
khi nào mà tốc độ của Võ Tông lại nhanh như vậy.

Bên trong một cái thạch điện hoa mỹ, một người trung niên đang ngồi ở vị trí
chủ tọa, hàng ghế phía dưới cũng có ba người tóc hoa râm đang cùng nhau thảo
luận một vấn đề gì đó.

“ Khụ khụ…” Tiếng ho khan của Long Phi vang lên làm cho mấy người trong đại
điện chợt giật mình.

Người ngồi ngay vị trí chủ tọa chính là Tộc trưởng của Tiêu Ưng Tộc, Tiêu Ứng
Phong. Tiêu Tộc trưởng nhìn ba người Long Phi với ánh mắt đầy vẻ đề phòng. Mấy
vị Trưởng lão định đứng dậy xuất thủ vì có người lạ xâm nhập, Tiếu Ứng Phong
lập tức ngăn lại, rồi lên tiếng:

“ Ba vị đạo hữu mời ngồi, không biết ba vị đến Tiêu Ưng Tộc là vì chuyện gì?”

Trong mắt Tiêu Ứng Phong thì ba người Long Phi cũng chỉ có cảnh giới Võ Tông.
Nhưng lại tạo cho hắn một cái cảm giác vô cùng nguy hiểm, có thể lặng lẽ vào
đây mà không một ai hay biết bao gồm cả bản thân hắn là một Yêu Tôn cũng không
ngoại lệ. Hắn thầm suy đoán ba người này có thể đến từ một tổ chức sát thủ nào
đó hoặc một thế lực không tầm thường, thì mới có được thân pháp và thực lực
mạnh như vậy.

Chỉ là một Võ Tông liền có thể qua mặt được thần thức Yêu Tôn của hắn, làm cho
hắn cảm thấy vô cùng ngưng trọng. Nhưng ít ra ba người này không có mang theo
địch ý, nếu không thì nơi đây đã có người bỏ mạng.

“ Ba người tại hạ được một vị cô nương tên là Tiêu Thanh mời đến chơi, nhưng
vì có việc gấp nên cũng không tiện nán lại quá lâu. Thôi thì nói gần nói xa
không qua nói thẳng, mấy người tại hạ đang muốn đến Thái Cổ Ma Lâm, ta đoán
mọi người ngồi ở đây hẳn là có tiếng nói trong tộc. Không biết cái Siêu cấp
Truyền tống trận tại đây có thể đi được đến những thành nào? Nếu không có gì
bất tiện thì có thể cho ba người tại hạ mượn sử dụng một lần có được hay
không?” Long Phi đáp lời.

Tiêu Ứng Phong âm trầm bất định, đang phân vân trong đầu liệu có nên động thủ
hay không, cái Siêu cấp Truyền Tống Trận này thật sự mà nói là không có quá
nhiều người biết. Ba người này hoàn toàn xa lạ lại biết bí mật nơi này, nhưng
cuối cùng hắn vẫn cố gắng nở một nụ cười, rồi nói:

“ À! Thì ra ba vị là khách của tiểu nữ, tại hạ tên là Tiêu Ứng Phong, là Tộc
trưởng của Tiêu Ưng Tộc, đồng thời cũng là phụ thân của Tiêu Thanh. Nếu có chỗ
nào đón tiếp không chu đáo thì mong ba vị bỏ qua cho, còn cái Siêu cấp Truyền
Tống Trận trong lời nói của vị đạo hữu đây, thứ lỗi cho tại hạ không hiểu đạo
hữu đang nói là cái gì?”


Ẩn Nguyên Tông - Chương #41