Tầng Bảy Khu Nam


Người đăng: zlong008

Cổ U Minh vừa gặp Long Phi trở về, liền cười cười phóng tới vỗ vai, nói:

“ Lão đệ không cần ngại, người một nhà cả mà, nói thử xem đã cướp được bao
nhiêu nguyên thạch rồi. Nhưng nếu ít quá, thì không cần nói nữa, lập tức đi
về. Bởi vì Khuynh Thành Nhất Tiếu Lâu chỉ chấp nhận sử dụng Nguyên thạch
thượng phẩm trở lên, với lại hôm nay là một ngày đặc biệt.”

Long Phi mặt mày hậm hực nói:

“ Cướp?... nhìn ta giống đạo tặc lắm sao? Ta đi bán đan dược, vì huynh đệ mà
phải cầm quần bán áo, câu trả lời này vừa lòng hai người chưa?”

Cả hai vị trưởng lão đều vô cùng ngạc nhiên. Từ trước đến giờ, miễn đan dược
đã được Long Phi cho vào giới chỉ, thì hiếm khi nào hắn lấy ra bán cho người
khác.

Hôm nay, tự nhiên đổi tính, chẳng lẽ có những thứ còn lấn át được cả sở thích
sưu tầm đan dược của hắn.

Đinh Thế Hoành, mặt tươi như hoa, cười như sấm:

“ Kha kha… Tông chủ lão đệ, thiệt là cực nhọc cho ngươi rồi. Tóm lại, là đã
kiếm được bao nhiêu nguyên thạch.”

Long Phi liếc qua, không mặn không nhạt nói:

“ Tổng cộng được ba… mười ba vạn Nguyên thạch cực phẩm.”

Hai người Đinh Thế Hoành dùng ánh mắt bội phục nhìn Long Phi, trong vòng không
tới một giờ đồng hồ, thì đã có thể kiếm được hơn mười vạn Nguyên thạch cực
phẩm, đúng là Tông chủ làm việc có khác.

Ba người Long Phi liền nhanh chóng tiến đến chổ Truyền Tống Trận. Xung quanh
Khuynh Thành Nhất Tiếu Lâu, được thiết lập rất nhiều trận pháp ngăn cản phi
hành, nên sử dụng Truyền Tống Trận là biện pháp vừa nhanh lại an toàn.

Vừa bước ra khỏi vòng tròn trận pháp, tầng tầng lầu các tráng lệ đập vào mắt
ba người. Đi qua cửa chính, lập tức có một tỳ nữ bước đến tiếp đón.

“ Chào mừng khách nhân đến Khuynh Thành Nhất Tiếu Lâu.”

Năm khu tổ hợp đình đài lầu các, xoay vòng xung quanh một cái giếng trời cực
lớn. Bốn khu Đông, Tây, Nam, Bắc, mỗi khu có bảy tầng lầu, tất cả tổng cộng là
hai mươi tám tầng. Khu đặc biệt cao hơn một chút, có tám tầng lầu, bình thường
nơi đây là nơi ở của các mỹ nhân Khuynh Thành Nhất Tiếu Lâu.

Tại mỗi tầng đều có một cụm Truyền Tống Trận cỡ nhỏ, dùng để di chuyển qua lại
giữa các khu và các tầng trong hoa lâu.Thật sự là vô cùng sang trọng, Truyền
Tống Trận quang mang cực thịnh được mở ra liên tục bất kể ngày đêm, điều này
có thể thấy tài lực của hoa lâu vô cùng lớn.

Quy tắc ở đây rất đơn giản, nguyên thạch quyết định tất cả.

Trong lúc ba người còn đang mãi mê tầm hoa vấn liễu. Thì có một mỹ nữ tuổi tầm
ba mươi, làn da tuyết trắng, dáng người đẫy đà, chỗ nào cần to thì to, chỗ nào
cần nhỏ thì nhỏ, đang chậm rãi bước về phía bọn họ.

“ Các vị khách gia, chẳng lẽ không vừa ý với các mỹ nhân ở đây hay sao?”

Lúc này, Long Phi như vừa mới tỉnh lại từ trong mộng. Hắn ngày nào cũng gặp
người đẹp, nhưng hôm nay lại đặc biệt nhiều hơn bình thường. Long Phi ổn định
lại tinh thần, gương mặt tươi cười, vui vẻ đáp:

“ À, chào cô nương! Không biết cô nương xưng hô như thế nào?”

“ Tên của tiểu nữ là Hạ Lan Hương, là Quản sự ở nơi đây. Khách gia cũng có thể
gọi tiểu nữ, là Hạ quản sự.”

“ Thì ra là Hạ quản sự, thất kính… thất kính. Ba người tại hạ là lần đầu đến
đây, vừa đến Đế đô đã nghe danh của quý lâu. Nên cũng muốn có một lần cơ hội,
được đại khai nhãn giới.”

“ Khách gia quá lời rồi, chúng tiểu nữ ở đây cũng chỉ là dung hương tục phấn,
nào dám giúp khách gia đại khai nhãn giới.”

“ Hạ quản sự thật quá khiêm tốn. Ba người tại hạ chưa quen thuộc nơi đây nhiều
lắm, không biết Hạ quản sự có thể dành chút ít thời gian quý giá, để giúp cho
ba người tại hạ hiểu thêm một chút, có được hay không?”

“ À, điều này là lẽ tất nhiên. Nơi đây có bốn khu, mỗi khu có bảy tầng lầu,
tầng càng cao thì càng đắt tiền, đồng thời đãi ngộ càng tốt. Mỗi tầng có hai
mươi phòng, không gian thoáng đãng, thoải mái, vô cùng thích hợp để thưởng
khúc đối ẩm. Đặc biệt ở tầng bảy là tầng thượng khách thì chỉ có chín phòng.”

“ Giá phí mỗi phòng ở tầng một là hai trăm Nguyên thạch thượng phẩm, tầng hai
là bốn trăm Nguyên thạch thượng phẩm, tầng ba là tám trăm Nguyên thạch thượng
phẩm. Lên một tầng, giá cả sẽ tăng lên gấp đôi, nếu lên tới tầng thứ bảy, thì
giá sẽ là một vạn hai ngàn tám trăm Nguyên thạch thượng phẩm.”

Long Phi mắt không chớp một cái, liền lấy ra mười hai vạn Nguyên thạch thượng
phẩm, đưa cho Hạ quản sự và nói:

“ Được, ta muốn bao toàn bộ tầng bảy ở một khu, nguyên thạch còn dư không cần
đưa lại.”

Thấy được nguyên thạch, Hạ quản sự thay đổi một cách chóng mặt. Chỉ trong vòng
một nhịp hô hấp, từ yểu điệu nhu mì, chuyển thành yêu diễm mị hoặc.

Còn sắc mặt của Cổ U Minh thì đen xì, vì biết rằng mười vạn Nguyên thạch
thượng phẩm, mà hắn định mượn Đinh Thế Hoành chắc cũng chỉ vừa đủ ngồi uống
rượu ở tầng thượng khách.

“ Ba vị Đại gia thật là may mắn, vừa đúng tầng bảy khu nam vẫn chưa có người
đặt phòng, tiểu nữ sẽ đưa mọi người lên đó.”

Bốn người đi đến Truyền Tống trận, Hạ Lan Hương đi trước dẫn đường, cái mông
thì cứ uốn lượn qua lại theo từng bước đi, hương thơm tỏa ra từ cơ thể nàng là
một mùi hương ngọt ngào quyến rũ làm cho nam nhân phải điêu đứng.

Qua hai, ba lần dịch chuyển thì mọi người cũng đã nhanh chóng lên đến tầng thứ
bảy.

Vừa bước vào một căn phòng lớn, bổng nhiên bước chân không vững, Hạ Lan Hương
chợt ngã vào lòng của Long Phi, tựa lên ngực hắn, mị nhãn như tơ, đưa tình
chuyển ý:

“ Ây da… tự nhiên tiểu nữ cảm thấy đau đầu quá,… Đại gia,… ngài thấy ta có đẹp
không?”

Long Phi thần sắc vẫn trấn định tự nhiên, bình thản lấy ra thêm một vạn Nguyên
thạch thượng phẩm đưa cho Hạ quản sự, rồi nói:

“ Làm phiền Hạ quản sự, tại hạ muốn gặp những cô nương đẹp nhất ở đây.”

Hạ Lan Hương duỗi ra cánh tay như ngọc, ngón tay thon dài cầm lấy nguyên
thạch, liền nói:

“ Sớ… bộ người ta không đẹp hay sao? Đại gia…, không bằng ngài đem ta về nuôi
đi, ta dễ bảo dưỡng, vừa ngoan hiền lại rất tiện nghi.”

Thấy ba người vẫn không nói gì, Hạ Lan Hương đứng thẳng người, chỉnh lại một
chút y phục, rồi nói với giọng mị hoặc:

“ Đúng là hoa rơi hữu ý mà nước chảy vô tình. Thôi được rồi, các vị đại gia
đợi cho một chút, tiểu nữ sẽ chuẩn bị các vị mỹ nhân đến để hiến khúc, hiến
vũ. Còn những cô nương đẹp nhất ở đây, cũng chính là Thập Nhị Hoa Bài, thì còn
phải xem tài lực của ba vị đai gia rồi.”

“ Tiểu nữ xin lui trước để chuẩn bị.”

Thập Nhị Hoa Bài trong lời của Hạ quản sự, chính là mười hai người đẹp nhất ở
Khuynh Thành Nhất Tiếu Lâu. Đây là những đại mỹ nhân tinh thông cầm, kỳ, thi,
họa, thấu hiểu nhân tâm. Hôm nay, là ngày hai mươi tám cuối tháng, hoa bài của
mười hai vị đại mỹ nhân này, sẽ được đưa ra đấu giá. Ai có thể trả giá cao
nhất, thì sẽ được thưởng lãm các vị mỹ nhân đàn ca, múa hát, thậm chí nguyên
thạch đủ nhiều, bồi tửu, bồi dạ cũng là có thể.

Lúc này, Đinh Thế Hoành, gương mặt tươi cười, vui vẻ lên tiếng:

“ Tông chủ lão đệ, lần đầu đến chốn trêu hoa ghẹo nguyệt, cảm thấy như thế
nào?”

Thần sắc Long Phi cũng như ngày thường, bình thản trả lời:

“ Cũng không tệ, không biết tiếp theo như thế nào. Nhưng mấy mỹ nhân gặp từ
nãy đến giờ, nếu so với mỹ nhân ta gặp ở Thiên Minh Bảo Các, thì còn thua kém
nhiều lắm.”

Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên, rồi có khoảng hai mười vị cô nương trẻ tuổi,
xinh đẹp tiến vào gian phòng, mỗi người đều là sắc nước hương trời, nếu nói
trong hàng vạn người mới lựa ra được một thì cũng không quá đáng.

Những thiếu nữ tay ôm cổ cầm, đàn tranh, sáo trúc, ngọc tiêu, … đủ loại nhạc
cụ. Bước đến một cái đài nhỏ, rồi bắt đầu hợp tấu một khúc nhạc, thanh âm du
dương, nhẹ nhàng thập phần dễ nghe.

Một vài thiếu nữ khác thì đến bên cạnh ba người Long Phi, rót rượu, bồi tiếp.


Ẩn Nguyên Tông - Chương #25