Tiến Sâu Vào Rừng Rậm


Người đăng: zlong008

Đây chỉ là những thú cưởi cho giới võ giả bình dân, đối với những đại Tông môn
hay giới cao tầng trong các quốc gia sẽ sử dụng yêu thú cao cấp hơn để làm thú
cưởi. Hoặc đôi khi cũng có một số ít người không sử dụng yêu thú, mà dùng linh
khí hay huyền khí phi hành để di chuyển.

Ở Ân Nguyên Đại Lục, mọi người chỉ sử dụng bảo khí để di chuyển, mà không có
sử dụng yêu thú. Đối với việc này, Long Phi cảm thấy vô cùng mới lạ. Nên hắn
thầm quyết định sẽ kiếm một con để cho bằng bạn bằng bè.

Rời khỏi Vĩnh An Thành vào lúc sáng sớm, hiện giờ có thể thấy phía xa xa là
một khu rừng rậm rạp. Những cây cổ thụ mọc san sát dường như không có kẻ hở,
hai bên đường chính là những bụi cỏ dại um tùm, không gian tù túng làm cho
người ta có cảm giác bất an.

Lúc này, mỗi người cưởi trên lưng một con yêu thú, đội hình đi sát lại với
nhau. Đi qua cánh rừng rậm rạp này sẽ tới một một thung lũng ít cây cối hơn,
và đi tiếp hai mươi dặm sẽ đến cánh rừng làm nhiệm vụ.

Bằng những hiểu biết sơ bộ ở thế giới này, Long Phi cảm thấy rất tự tin vào
sức mạnh của mình. Nhưng hiện tại, trong vai diễn Quỷ Kiếm Ca, hắn chỉ có thể
sử dụng sức mạnh tối đa ở cảnh giới Võ Tông.

Nếu gặp tình huống nguy hiểm, hắn định sẽ sử dụng thực lực thật sự của mình ở
cảnh giới Võ Đế. Và đồng thời sẽ phải giết toàn bộ những người có mặt ở đây,
nhưng không phải vạn bất đắc dĩ hắn sẽ không làm như vậy.

Bổng nhiên Lý Minh lên tiếng: “ Mọi người chú ý một chút, chúng ta đã đi vào
địa phận của Thiết Nha Lang, tùy thời đều có thể chạm trán.”

Không cần Lý Minh lên tiếng, Long Phi là một Võ Đế nên khả năng Thần hồn cảm
ứng vô cùng mạnh mẽ, bán kính trong vòng mười dặm chỉ là gió động cỏ lay, hắn
cũng cảm nhận được.

Ẩn Như Tâm cũng không ngoại lệ, vì làm tròn vai diễn nên hai người cũng không
có nói gì. Chỉ cần tiến thẳng năm dặm nữa, cả đội sẽ phải đụng độ một bầy yêu
thú số lượng khá đông, khoảng vài trăm con.

Mọi người tuy có cảnh giác, nhưng vẫn còn đùa giỡn, nói chuyện vui vẻ với
nhau. Không biết qua bao qua bao lâu, Lý Minh đột nhiên mở miệng, giọng nói
căng thẳng: “ Phía trước có mai phục.”

Tất cả nhìn theo ánh mắt Lý Minh, hai tay nắm chặt vũ khí.

Bởi vì cỏ cây um tùm che chắn tầm nhìn, nên mọi người không thấy rõ tình thế.

“ Giờ phải làm sao?” Một người trong đội lên tiếng.

“ Không thể tiến lên khi chưa rõ ràng, chúng ta đứng yên ở đây đợi một chút.”
Lý Minh trả lời.

Trong khi mọi người còn đang thảo luận phương án. Thì từ rừng cây rậm rạp, dần
dần xuất hiện những con yêu thú hình sói. Hình dáng có lớn có nhỏ, màu sắc
trắng, đen, vàng, tím, có đủ. Đây là những con Yêu Lang nhị cấp, tam cấp. Chưa
hết, sau lưng bọn chúng bắt đầu xuất hiện những con yêu thú cao gấp hai lần
người trưởng thành. Chính là những con Yêu Vương, Thiết Nha Lang.

Khác với Yêu Lang cấp thấp, chúng đi bằng hai chân, bộ lông màu xám và ẩn dưới
đó là cơ bắp cuồn cuộn, cặp răng nanh sắc nhọn có thể cắn xuyên cả linh khí hộ
giáp. Bộ móng vuốt thì dài quá khổ, trông giống như những thanh kiếm nhiều hơn
là móng vuốt.

Đáng sợ hơn là số lượng cứ tăng lên không ngừng.

Đám người Lý Minh bị dọa cho choáng váng, bị nhiều yêu thú vậy khốn như vậy
cho dù là Võ Hoàng cũng cửu tử nhất sinh.

Ninh Tiểu An miệng lưởi khô khốc, khó khăn lên tiếng:

“ Sao… sao lại nhiều như vậy.”

“ Bình thường một bầy Thiết Nha Lang chỉ khoảng bốn đến năm con, mà chỉ đi
riêng từng bầy. Hiện giờ ở đây, có ít nhất ba mươi con Thiết Nha Lang, không
những vậy mà chúng còn kéo theo cả trăm con Yêu Lang cấp thấp. Không lẽ bọn
chúng… bọn chúng kéo nhau đi ăn giỗ hay sao?”

Hiện giờ, cả tổ đội đã bị bao vây. Muốn thoát khỏi tình thế này, thì chiến đấu
là sự lựa chọn duy nhất.

Long Phi nhìn sang mọi người rồi bình tĩnh nói:

“ Ở đây, tại hạ có cảnh giới cao nhất, sẽ phụ trách giải quyết mấy con Thiết
Nha Lang. Mọi người chia ra cầm chân mấy con Yêu Lang cấp thấp, cố gắng giết
được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.”

“ Tại hạ sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để mở một đường máu, đưa mọi người thoát
khỏi vòng vây này.”

Đám yêu thú cũng không cho tổ đội của Long Phi có cơ hội nhiều lời. Bắt đầu
tràn lên như nước lũ, tiếng gầm rú vang vọng cả cánh rừng.

Sở trường của yêu thú là đánh cận chiến, chúng dùng nguyên lực cường hóa thân
thể. Làm cho xương cốt, cơ bắp trở nên rắn chắc gấp nhiều lần. Móng vuốt và
răng nanh cũng thêm phần sắc bén.

Rút lấy thanh cự kiếm sau lưng, Long Phi nhanh chóng tiến sâu vào trong đám
yêu thú đang tràn đến, cố gắng thu hút sự chú ý của mấy con Thiết Nha Lang.
Dẫn dụ bọn chúng tập trung sức tấn công vào mình.

Bị Long Phi khiêu khích, những con Thiết Nha Lang liên tục phát ra những tiếng
gầm thét giận dữ, thân thể cao lớn tỏa ra hắc khí nhàn nhạt, bắt đầu điên
cuồng lao vào tấn công Long Phi.

Từ đầu đến giờ, Long Phi chưa thi triển bất kỳ vũ kỹ nào. Chỉ đơn giản là dùng
sức mạnh thể chất, cứng đối cứng với bọn yêu thú. Tuy có chút chật vật, nhưng
cũng làm cho bọn người Lý Minh và Ninh Tiểu An âm thầm kinh hãi, thậm chí bất
đầu hoài nghi dưới lớp chiến giáp đó, có phải hay không là một con yêu thú.

Lúc này, Long Phi cũng thôi diễn sâu, thân pháp bắt đầu nhanh như một cơn gió,
còn các đường kiếm giống như vũ bão vừa nhanh vừa mạnh, thực lực vẫn là một Võ
Tông nhưng tốc độ và sức tấn công đã tăng lên rất nhiều.

Nhóm người bọn họ đã tiến sâu vào đám yêu thú. Long Phi dẫn đầu phía trước
chịu đựng sức tấn công rất lớn từ những con Thiết Nha Lang. Những người còn
lại chia ra phòng thủ hai bên trái phải và chặn hậu ở phía sau.

Cứ như thế vừa đánh vừa tiến lên, sau gần nữa giờ đồng hồ khó nhọc thì mọi
người cũng đã thoát khỏi vòng vây yêu thú. Chỉ có Linh Vũ bị thương nhẹ ở cánh
tay, còn những khác chỉ có cảm giác hơi mệt vì tiêu hao nhiều nguyên lực,
ngoài ra không có tổn thương gì.

Hiện giờ, mọi người đang ngồi nghỉ cạnh một con suối.

Phá tan bầu không khí yên lặng, Ninh Tiểu An mở miệng lên tiếng:

“ Vừa nãy, Kiếm Ca đạo hữu chiến đấu thật là kinh người, không ngờ đạo hữu có
thể chất mạnh mẽ đến như vậy.”

Lý Minh cũng hùa theo: “ Đúng vậy, thực lực của Kiếm Ca đạo hữu chắc chắn nằm
ở cấp bậc huy hiệu Phương Thiên Ngũ Tinh.”

Nghe hai người kia lên tiếng, Long Phi liền nói:

“ À, mọi người nói quá rồi. Chẳng qua là nhờ bộ trọng giáp này có sức phòng
thủ rất tốt nên đỡ được nhiều đòn sát thương mà thôi. Nghe mọi người nói như
vậy, thì những võ giả có huy hiệu Phương Thiên Ngũ Tinh, thực lực sẽ rất mạnh
có phải không?”

“ Tại hạ đến từ một quốc gia nhỏ xa xôi, cũng vừa mới vào Vĩnh An Thành được
vài ngày, nên chưa có cơ hội được gặp những cường giả thật sự. Có thể hay
không mọi người kể cho tại hạ nghe một ít về những cường giả ở Vương quốc
này?”

Ninh Tiểu An bất ngờ lên tiếng:

“ Ồ…, đạo hữu không phải đến từ một thành thị khác ở Đông Anh Quốc.”

“ Không phải.”. Long Phi đáp lại.

Ninh Tiểu An tiếp tục nói:

“ Vì Phương Thiên Hội trải rộng ở nhiều quốc gia, nên rất nhiều võ giả xem huy
hiệu của Phương Thiên Hội như một thước đo, để đánh giá sức mạnh của một võ
giả. Để đạt được huy hiệu Phương Thiên Ngũ Tinh, thì các võ giả phải vào sinh
ra tử rất nhiều lần. Và đa số bọn họ đều có cảnh giới Võ Tông trở lên.”

“ Ngay tại Vĩnh An Thành là một thành thị rất lớn ở Đông Anh Quốc, thì cũng
chỉ có năm võ giả có huy hiệu Phương Thiên Ngũ Tinh, tất nhiên là trừ Phân Hội
Trưởng và hai Quản sự ra. Ba người này rất ít khi tiếp nhận nhiệp vụ, hai quản
sự có cảnh giới Võ Tông hậu kỳ, còn Phân Hội Trưởng thì không rõ là cảnh giới
nào.”


Ẩn Nguyên Tông - Chương #18