Thương Thiên Đã Chết.


Người đăng: Touka

Âu Dương Phong một kẻ đến cả Uy của Địa Ngục Ma Đao cũng không cách nào chịu
được nhưng không thể không thừa nhận rằng hắn vẫn cứ là một Độ Kiếp cảnh đỉnh
phong cao thủ.

Dương gian muốn thành tiên thành thần hay bất cứ thứ gì vẫn cứ phải đột phá
được thiên kiếp, vẫn phải trải qua Độ Kiếp cảnh mới có cơ hội phi thiên, Độ
kiếp cảnh cao thì liền được coi là dương gian đệ nhất cao thủ, trừ khi gặp
phải những tồn tại dị biệt không có hứng thú với phi thăng mà cố gắng ở lại
dương giới ra thì Âu Dương Phong kẻ này khi còn sống tuyệt đối không sợ ai.

Âu Dương Phong trước khi bị tiến vào Vĩnh Tử Ngục là ma đầu một phương, thế
lực của hắn gần như phủ kín lấy toàn bộ dương gian, một kẻ như vậy mà đến cả
tư cách đứng trước mặt Địa Ngục Ma Đao cũng không có âu cũng là bi ai.

Thông thường mà nói mỗi lần ‘chết’ tại Vĩnh Tử Ngục đều kéo dài 3 ngày 3 đêm
có điều với kẻ lần đầu tiên ‘chết’ ở đây chỉ phải chịu đau đớn tra tấn trong 1
ngày 1 đêm mà thôi, lúc này Âu Dương Phong cũng đã có thể từ từ mở mắt, thân
hình già nua của lão khẽ khẽ run lên, ánh mắt vô hồn không có chút sức sống
nào.

Âu Dương Phong vừa phải vượt qua một trải nghiệm khiến lão không có cách nào
quên, đau đớn đó đủ để trở thành bóng ma trong lòng ông ta, thứ đau đớn căn
bản không thể tưởng tượng nổi, lúc này thậm chí Âu Dương Phong còn chưa hoàn
hồn, ánh mắt của ông ta hoàn toàn mông lung, thân hình nằm nguyên trên mặt cỏ
màu xanh, đến cả hô hấp cũng phi thường khó khăn.

Tất nhiên khi Âu Dương Phong tỉnh lại thì hắn cũng đánh mất một đặc quyền, đặc
quyền ở lại trên mảnh bình nguyên này.

Giống như Băng Đế mà nói bản thân Địa Ngục Ma Đao cũng tự rời khỏi trung tâm
quyền lực của Vĩnh Tử Ngục, hắn chiếm lấy một mảnh bình nguyên để sinh sống
đồng thời tự tạo cho mình một đội thân vệ bao gồm 23 người được gọi là Thần
Binh Chiến Đội.

23 nhân vật dưới quyền Địa Ngục Ma Đao đương nhiên không hề tầm thường, đây là
lực lượng chủ yếu để bảo vệ mảnh bình nguyên rộn lớn này, bảo vệ địa bàn của
Địa Ngục Ma Đao.

Địa Ngục Ma Đao khinh thường nhất là kẻ yếu đồng thời cũng khinh thường nhất
là kẻ yếu đặt chân lên lãnh thổ của mình và Âu Dương Phong là một kẻ như thế,
trong mắt vị Ma Đao này thì đối phương không có tư cách xuất hiện ở đây.

Nếu không phải hồn soái dẫn đường, nếu không phải người tiếp nhận Âu Dương
Phong là hắn thì Âu Dương Phong chắc chắn sẽ không có cơ hội xuất hiện trên
mảnh bình nguyên xinh đẹp này.

Trên mảnh bình nguyên chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện 3 bóng người chậm rãi
đi về phía Âu Dương Phong, ba kẻ này đều co thân hình cao lớn trên người luôn
tỏa ra thứ bá khí cực kỳ đáng sợ, nửa thân trên để trần còn sau lưng lại có
một thanh đại đao.

Đây chính là đồng phục của Thần Binh Chiến Đội một trong những đội quân lấy
phách lực cùng bá lực làm đầu, thực lực trong Vĩnh Tử Ngục cực kỳ cường đại,
23 kẻ được Địa Ngục Ma Đao chọn ra sao có thể tầm thường ?, đi theo một chủ
nhân cuồng chiến đấu cùng lấy thực lực làm đầu thì sao Thần Binh Chiến Đội có
thể yếu ?.

Ở Vĩnh Tử Ngục không chia đẳng cấp mà chỉ chia theo chiến lực, bọn họ dùng
những con số để đánh dấu thực lực cũng như sự tồn tại của nhau, nếu lấy Băng
Đế là ví dụ thì nàng ngồi vị trí số 1 trong Luyện Ngục Bảng, Địa Ngục Ma Đao
thì đứng thứ 8, con số càng nhỏ thì lại càng cường đại, càng đáng sợ.

Vĩnh Tử Ngục cho đến hiện nay có tổng cộng 1000 tù nhân, mỗi người luôn có 1
con số ứng với thực lực của mình, trong 1000 người này tất nhiên số càng bé
thì càng mạnh, những kẻ với 2 chữ số tuyệt đối luôn là nhân tài được thập đại
cường nhân của Vĩnh Tử Ngục mời vào dưới quyền của mình, thập đại cường nhân
có việc gì rất ít khi ra tay mà gần như toàn bộ đều để những cường giả 2 chữ
số này xử lý.

Địa Ngục Ma Đao cũng như vậy, thời gian chủ yếu của hắn là để luyện đao, toàn
bộ thời gian chỉ muốn tăng thực lực của chính mình vì vậy mọi việc đều để cho
Triệu Vô Cực xử lý.

Triệu Vô Cực kẻ này xếp thứ 22 trên Luyện Ngục Bảng, thậm chí còn được phong
danh hiệu Vô Cực Tuyệt Đao, ở trong Vĩnh Tử Ngục quả thực cũng có chỗ đứng của
chính mình.

Triệu Vô Cực lúc này đứng trước mặt Âu Dương Phong, trong mắt ngoại trừ khinh
thường cũng chỉ có khinh thường, Âu Dương Phong hiện nay đứng lên còn không
làm nổi lấy đâu tư cách để Triệu Vô Cực phải quan tâm.

Đao sau lưng không cần rút ra, một tay nắm lấy mái tóc của Âu Dương Phong kéo
lên, một quyền nện thẳng vào bụng hắn, một quyền này làm hai mắt Âu Dương
Phong trợn ngược ra sau đó trực tiếp phun ra một búng máu, quyền này không
giết Âu Dương Phong nhưng hoàn toàn có thể khiến toàn thân lão nhân này nhũn
ra không có chút sức lực nào, tâm trí triệt để bị vây vào trạng thái nửa tỉnh
nửa mê.

Triệu Vô Cực kẻ này thật sự có thực lực không thua kém gì một hồn soái của Địa
Ngục, không phải ngẫu nhiên một kẻ cuồng sức mạnh như Địa Ngục Ma Đao lại chấp
nhận giao phó cho Triệu Vô Cực toàn bộ Thần Binh Chiến Đội.

Một tay nhấc Âu Dương Phong đặt lên vai, thân hình to lớn của hắn quay đầu
lại, công việc của Triệu Vô Cực hôm nay tất nhiên cũng không khó khăn gì, hắn
chỉ việc ném Âu Dương Phong khỏi mảnh bình nguyên này mà thôi.

Đúng lúc Triệu Vô Cực cùng hai tên thân vệ trong Thần Binh Chiến Đội quay đầu
đi thì một ngón tay không biết ở đâu khẽ chọc vào tấm lưng trần của hắn.

Một ngón tay này chạm rất nhẹ căn bản không có chút lực lượng nào nhưng lại
làm Triệu Vô Cực rùng mình.

“Có kẻ ở phía sau”.

Triệu Vô Cực vừa nghĩ đến đây chân trụ lập tức dẫm mạnh xuống mặt đất, cả
người xoay ngược về phía sau một trọng quyền đấm thẳng ra, một quyền của hắn
mang theo từng luồng hoàng kim lực lượng trực tiếp oanh ra một vết nứt không
gian.

Triệu Vô Cực đấm ra một chiêu nhưng trong ánh mắt không có cảm giác vui vẻ khi
đánh trúng đối phương mà chỉ có sự kinh hãi, không chỉ có hắn mà cả hai tên
thân vệ khuôn mặt cũng không khác gì gặp quỷ.

Trước mặt Triệu Vô Cực lúc này quả thật có người, một đứa bé chỉ khoảng 13-14
tuổi có thân hình nhỏ bé, khuôn mặt non choẹt cùng mái tóc mang theo hai màu
trắng đen cực kì bắt mắt.

Tất nhiên hình ảnh của đứa bé này cũng không đủ để làm Triệu Vô Cực kinh hãi,
quan trọng nhất đối phương đang đứng trên chính cánh tay lực lưỡng của hắn
đồng thời hai bàn tay có chút bé nhỏ kia đang đỡ lấy thân thể mềm nhũn của Âu
Dương Phong.

Triệu Vô Cực cả người liền liên tục lùi lại như gặp ma, về phần đứa bé kia chỉ
nhè nhẹ đặt chân xuống đất như không có gì xảy ra, hắn từ đầu đến cuối còn
chưa thèm để ý đến Triệu Vô Cực.

Như chỗ không người, đứa trẻ thản nhiên mỉm cười, rồi ném Âu Dương Phong xuống
đất, một ngón tay khẽ co lại khiến cơ thể Âu Dương Phong vừa vặn lại bị nâng
lên trong tư thế quỳ gối, một ngón tay khác chậm rãi đưa ra, chậm rãi chạm vào
đầu của Âu Dương Phong.

. . . . . . . . ..

Trong Vĩnh Tử Ngục thật ra có một điều luật bất di bất dịch.

Những kẻ vào đây chỉ có thể nhớ ký ức trước khi mình đột phá Độ Kiếp cảnh mà
thôi, toàn bộ những thứ phía sau Độ Kiếp cảnh không một ai còn lưu giữ, toàn
bộ 1000 người trong Vĩnh Tử Ngục thậm chí không một ai đoán ra mình chết như
thế nào, đây là một cảm giác cực kỳ chán ghét.

Ngay cả với những ký ức trước khi đột phá Độ Kiếp cảnh cũng rất mơ hồ, nó như
những mảng ký ức thỉnh thoảng hiện về vậy, có rất nhiều kẻ đến tận bây giờ
cũng không thể tự động hồi phục ký ức của chính mình, ngoại trừ những cường
giả trong top 10 của Luyện Ngục Bảng ra thật sự cũng chẳng có mấy ai giữ lại
được trọn vẹn ký ức trước khi đột phá Độ Kiếp cảnh.

Ký ức là một cái gì đó hoàn toàn bị ngăn cấm ở Vĩnh Tử Ngục.

Âu Dương Phong hiện nay tuyệt đối chưa hồi phục bất cứ một chút kí ức nào, ánh
mắt vô hồn kia của hắn đã chứng minh tất cả chỉ là Triệu Vô Cực có lẽ sẽ vĩnh
viễn không bao giờ quên được hình ảnh trước mặt, đứa bé kia chạm nhẹ vào trán
Âu Dương Phong, khóe miệng chậm rãi cong lên.

“Thương Thiên thế nào rồi ?”.

Ánh mắt đang vẩn đục của Âu Dương Phong không ngờ xuất hiện con ngươi màu đen
rồi chuyển dần sang màu đỏ, khuôn mặt của Âu Dương Phong biến đổi liên tục,
lúc thì vui mừng tươi cười như đứa trẻ được cho kẹo lúc lại mếu máo như cha mẹ
chết đi, vô số cảm xúc xuất hiện trên khuôn mặt già nua kia để rồi dần dần đôi
môi khô khốc của Âu Dương Phong mấp máy.

“Thương . . . Thương Thiên . . . Thương Thiên Đã Chết”.

Câu nói này của Âu Dương Phong khiến đứa bé kia khẽ thở ra một hơi, trong ánh
mắt xuất hiện một ý cười rất nhỏ.

“Được, vây ta đưa ngươi quy khư, nhiệm vụ của ngươi xong rồi”.

Bàn tay của đứa bé khẽ xoay tròn sau đó năm ngón tay cùng chạm vào khuôn mặt
có vô vàn cảm xúc của Âu Dương Phong, hắn nhè nhẹ mỉm cười.

“Hóa Đạo – Quy Khư”.

Ở Vĩnh Tử Ngục không thể chết, đây là quy luật tồn tại không biết bao nhiêu
năm tháng, không biết được bao nhiêu kẻ thử qua, ở đây chỉ có đau đớn cùng cực
khi chết nhưng chắc chắn sẽ sống lại, tính mạng chắc chắn không bị ảnh hưởng
nhưng cảnh tượng lúc này chỉ có thể nói là vô số năm qua chỉ xuất hiện một
lần.

Triệu Vô Cực cùng hai cái cận vệ của hắn thậm chí có cảm giác mình đang mơ.

Âu Dương Phong cứ thế biến mất, là chân chính biến mất, là chân chính chết đi.

Vĩnh Tử Ngục thành viên từ 1000 còn lại 999.

Cùng lúc này trên thương khung một thanh đao khổng lồ cắm thẳng xuống bình
nguyên màu xanh rồi biến nó thành một biển lửa vô biên vô tận.

Một thân hình ngập trong hỏa diễm màu tím, tay nắm chặt Địa Ngục Ma Đao, ánh
mắt bốc lên hai luồng tử hỏa, cái đầu khô lâu phi thường bắt mắt cùng thân
hình cao đến 3m lại hiện ra giữa thiên địa.

Hắn lúc này chiến ý trùng thiên, Địa Ngục Ma Đao không rời khỏi tay, toàn thân
tinh khí thần hợp nhất, ánh mắt xoáy thẳng vào đứa bé kia.

“Ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào ?, bản tọa sống đây vô số năm vẫn
chưa một lần gặp ngươi”.

Đáp lại lời nói cùng cái khí thế kinh khủng khiếp của Địa Ngục Ma Đao đứa bé
chỉ nhè nhẹ lắc đầu, khóe miệng hắn cong lên.

“Lần đó nàng hỏi ta ngươi có mạnh không, khi đó ta trả lời trên thang điểm 10
ta cho ngươi 1 điểm có điều hình như ta nhầm rồi, thực lực của ngươi thế này
ít ra cũng được 2 điểm”.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . ..

T D B Y T


Âm Giới Vương - Chương #4