Vĩnh Tử Ngục.


Người đăng: Touka

Tiếng bước chân chậm rãi vang lên, tiếng xiềng xích va chạm cùng mặt đất tạo
nên những âm thanh lạnh cả người, tiếng xiềng xích ở trong địa ngục này chỉ có
một lý do duy nhất, bọn họ đang áp giải tù nhân đến Vĩnh Tử Ngục.

Không một ai biết lý do tại sao tất cả những người bị chuyển đến Địa Ngục này
vốn là dạng linh hồn thể nhưng những tù nhân của Vĩnh Tử Ngục lại là dạng năng
lượng thể.

Linh hồn thể hay năng lượng thể thì cũng đều tương tự với nhau, về bản chất cả
hai vốn là một có điều linh hồn thể là dạng trong suốt không có sức mạnh, chỉ
khi linh hồn cô đặc lại trở thành một thể thống nhất mới được gọi là năng
lượng thể, không cần biết ngươi là ai cũng chẳng quan tâm đến tổ tiên ngươi
tích phúc mấy đời, ngoại trừ tù nhân trong Vĩnh Tử Ngục ra thì chắc chắn đến
địa ngục phải là dạng linh hồn thuần khiết nhất, dạng linh hồn không có chút
năng lực nào, loại linh hồn như vậy không cần xiềng xích.

Tù nhân lần này chuyển xuống Vĩnh Tử Ngục là một lão nhân râu tóc bạc phơ,
khuôn mặt cực kỳ tiều tụy không có nổi một chút khí sắc nào, chân tay liên tục
run lên đồng thời trên cột sống của ông ta cắm đủ chin cây gậy bằng sắt, những
cây gậu này đâm thẳng thẳng vào tận tủy sống bên trong thoạt nhìn cực kỳ kinh
khủng cùng đau đớn.

Lão nhân trên cổ có một sợi xích không khác gì dây xích chó, cả người cứ như
vậy bị kẻ khác kéo đi.

Hình ảnh này rất hiếm khi xảy ra tại Địa Ngục nhưng cũng không xa lạ gì, áp
giải lão nhân là khoảng 10 vị hồn tướng cùng 1 vị hồn soái đi đầu, đội hình 11
người này chậm rãi di chuyển khắp toàn bộ các tầng của Luyện Ngục.

Trong Luyện Ngục tồn tại tầng thứ 19 cùng tầng 20 nhưng không phải bất cứ ai
trong Luyện Ngục đều biết, nói đúng ra 18 tầng trên được gọi là Địa Ngục còn
tính cả hai tầng dưới thì là cả Luyện Ngục.

Tầng thứ 19 – Vô Giới Ngục là nơi những tu luyện giả đi về khi họ chết, khác
với những tầng khác của Luyện Ngục, kẻ đi vào Vô Giới Ngục sẽ không bị tra tấn
cũng chẳng bị hành hạ nhưng bọn họ phải đối mặt với một thứ đáng sợ hơn nhiều,
bước vào Vô Giới Ngục tu luyện giả sẽ ngay lập tức bị yếu đi, họ cũng là một
dạng năng lượng thể nhưng loại năng lượng thể này không cách nào so sánh với
những người ở tầng 20 – Vĩnh Tử Ngục.

Cường giả bị nhét vào tầng 19 hay tầng 20 chỉ có một khác biệt duy nhất, tầng
19 có thể bị ăn mòn thực lực cho đến khi trở về dạng linh hồn lực thuần túy
còn tầng 20 thì không.

. . . . . . . . ..

Chẳng biết qua bao lâu đội ngũ 11 người này mới chậm rãi dừng lại, đội hình
bao gồm 10 hồn tướng cùng 1 hồn soái tuyệt đối cực kỳ đáng sợ tại Âm Giới, 10
tên hồn tướng có thể không quá đáng để ý nhưng hồn soái lại là một khái niệm
khác, bọn họ chắc chắn là những cường giả mạnh nhất trên Âm Giới này, việc
phải phái một hồn soái đến áp giải tù nhân đến Vĩnh Tử Ngục có thể thấy Diêm
Vương cẩn thận với Vĩnh Tử Ngục như nào.

“Hôm nay bên Vĩnh Tử Ngục là kẻ nào đại diện ?”.

Hồn soái với mái tóc màu trắng cực kỳ bắt mắt rốt cuộc cũng lên tiếng, ánh mắt
của hắn ta khẽ nheo lại, trong mắt xuất hiện một tia ngưng trọng, mỗi lần phải
áp giải phạm nhân đến Vĩnh Tử Ngục mà nói đều là một ngày cực kỳ mệt mỏi.

Sauk hi Hồn Soái lên tiếng một tên hồn tướng lập tức tiến lên một bước cung
kính cúi đầu.

“khởi bẩm đại nhân, nếu đúng như hiệp ước với đám người Vĩnh Tử Ngục thì ngày
hôm nay tiếp nhận người là Địa Ngục Ma Đao”.

“Địa Ngục Ma Đao ?, là kẻ này thì vẫn còn tốt một chút”.

Hồn soái tóc trăng nhè nhẹ gật đầu thở ra một hơi, sau đó ánh mắt liền trở nên
cực kỳ nghiêm túc, lồng ngực căng lên rồi bước thẳng về phía trước.

Trước mặt vị hồn soái này là một cánh cửa khổng lồ, một cánh cửa chặn ngang
con đường phía trước.

Bốn phương tám hướng xung quanh hiện nay chỉ có bóng tối vô tận, chỉ có thứ hư
vô mờ mịt không cách nào nắm lấy, cánh cửa này cứ như đang một mình một nơi
giữa mảnh không gian hư vô vậy, cánh cửa dẫn tới Vĩnh Tử Ngục.

Nhè nhẹ lấy ra một tấm lệnh phù với hoa văn kì dị, hồn soái chậm rãi tiến về
phía trước rồi đặt nó lên cánh cửa khổng lồ, tiếp theo toàn bộ cánh cửa liền
sáng lên, hoa văn trên cánh cửa cũng chậm rãi chuyển động không ngờ cũng biến
luôn thành hoa văn trên tấm lệnh bài, trên cánh cửa sau đó hiện ra một khuôn
mặt vô diện, khuôn mặt màng theo một màu đen vô sắc, ngoại trừ đôi mắt quan
sát tướng soái ra không còn gì cả.

Sau khi khuôn mặt quái dị kia quan sát tướng soái một lúc rồi mới dần dần lại
tiến vào bên trong cánh cửa như chưa từng tồn tại, cánh cửa rốt cuộc chậm rãi
mở ra.

Cánh cửa mở ra rất chậm rất chậm, từ bên trong nó có một thứ áp lực vô hình
lan ra, thứ áp lực làm toàn bộ 10 tên hồn tướng của Địa Ngục lập tức lùi lại
hơn trăm bước, bọn chúng vốn không có cách nào áp sát được mảnh không gian
này.

Hồn soái thì khác, ánh mắt hắn chớp động một chút, cánh tay đưa ra nắm lấy
ngực tù nhân rồi nhảy thẳng vào một lỗ đen không gian vừa mới hiện ra ngay bên
trong cánh cửa, thân hình hai người lập tức biến mất trong mảnh không gian này
đồng thời cánh cửa đóng sập lại.

. . . . . . . . . ..

Không gian dần dần biến ảo, lại một hố đen nữa tiếp tục được tạo ra có điều
đây vốn không phải không gian ngập tràn bóng đen ban đầu mà là một thảo nguyên
rất đẹp, bầu trời trong xanh cao rộng, tiếng nước chảy róc rách, đồng cỏ bao
la xanh mơn mởn.

Thân hình của tướng soái rốt cuộc cũng hiện ra cùng tù nhân mới của Vĩnh Tử
Ngục.

Vị lão nhân trên tay tướng soái liền bị ném xuống không có chút tình người
nào, tiếp theo bàn tay của tướng soái run lên sau đó toàn bộ chin cây gậy sắt
cắm vào xương sống tù nhân bị rút lại rồi thu gọn chỉ bằng chin cây que nhỏ
bằng đồng, chin que nhỏ này rất nhanh được hồn soái nắm lấy.

“Tỏa Hồn Cửu Cấm, bao nhiêu năm rồi nhìn cái thứ đó vẫn thấy khó chịu”.

Trong mảnh không gian xinh đẹp chẳng biết từ khi nào một âm thanh vang lên, âm
thanh mang theo đầy chán ghét.

Hồn Soái nghe thấy âm thanh này trong ánh mắt liền xuất hiện sự ngưng trọng có
điều khóe miệng hắn vẫn cứ thản nhiên xuất hiện một nụ cười.

“Cái này là quy định của Diêm Vương đại nhân, ta cũng không có cách nào, kẻ
này hình là cư dân thứ 1000 của Vĩnh Tử Ngục nhỉ, năm đó khi ta làm việc tại
Địa Ngục số lượng vẫn chưa đến 300 người, thời gian trôi qua có chút nhanh”.

Nghe hồn soái nói vậy lập tức một tiếng cười vang lên, tiếng cười làm rung
chuyển cả bầu trời.

“Ha Ha, năm đó tiểu tư ngươi cũng mới chỉ là hồn tốt mà thôi vậy mà nay đã là
hồn soái, thời gian trôi đi đúng là có chút nhanh”.

Khi hai nhân vật này nói chuyện cũng là lúc vị lão nhân kia từ từ tỉnh lại,
khi hắn tỉnh lại trong ánh mắt hiện ra hai luồng tinh quang khiếp người, khác
hẳn với lão nhân không có chút khí thế nào khi bị dính Tỏa Hồn Cửu Cấm, lúc
này chỉ riêng khí thế của ông ta mạnh hơn cả hồn soái lẫn thần bí nhân chưa
bao giờ xuất hiện quá nhiều quá nhiều.

Loại khí thế coi toàn bộ thiên hạ như sâu kiến, loại khí thế chỉ thuộc về Thần
Nhân.

“Tiểu tử, lão phu đang ở đâu đây ?, sau ba giây nếu ngươi không cho lão phu
đáp án lão phu cũng đành phải sưu hồn ngươi rồi”.

Lão nhân này vừa tỉnh lại, có rất nhiều việc ông ta tạm thời không cách nào
nhớ ra nhưng ngay lập tức đã uy hiếp hồn soái sau lưng mình, điều này chứng
minh ông ta khi còn sống cũng là một nhân vật cùng hung cực ác, giết người như
nghóe.

Hồn soái không nói gì, trong mắt hắn tình cảnh này hắn thấy quá nhiều quá
nhiều rồi, ánh mắt thủy chung vẫn cứ nhìn vào một mảnh không gian khác, một
nơi vốn không có ai.

“Ma Đao tiền bối, nếu tiền bối không có ý kiến gì thì vãn bối bắt đầu công
việc đây”.

Giọng nói của hồn soái rõ ràng là đang xin phép thậm chí đang hỏi ý kiến vị
thần bí nhân kia, tất nhiên đây không phải là sợ hãi là một loại kính trọng,
thần bí nhân kia nếu tính tuổi ra không biết hơn hồn soái bao nhiêu lần.

“Âm Dương đệ bát cảnh, loại thực lực này không cần lấy ý kiến bản tọa, làm gì
thì làm đi”.

Rõ ràng khí thế của lão nhân kia rất mạnh, mạnh gấp ngàn lần vạn lần hồn soái
nhưng không ngờ khi hồn soái đưa tay lên, một tay ấn xuống trực tiếp đè cả đầu
lão nhân kia xuống mặt đất, trực tiếp khiến lão nhân không cách nào nhúc nhích
nổi.

“Âm Dương đệ bát cảnh, khi còn sống thực lực cỡ này quả thực không có tư cách
để tiền bối phải để tâm”.

Tiếp theo hồn soái dồn sức, cái cổ của lão nhân gần bị bẻ gẫy làm đôi, trong
ánh mắt hồn soái bốc lên một luồng tử hỏa, giọng của hắn như tiếng sấm vang
vọng trong đầu vị lão nhân vừa mới đến Vĩnh Tử Ngục này.

“Âu Dương Phong, cốt linh không rõ, thực lực khi còn sống Âm Dương bát cảnh,
bối cảnh không rõ, việc khi còn sống làm không rõ”.

“Âu Dương Phong, ta không biết ngươi còn sống là thần thánh phương nào nhưng
ngươi hiện nay đã chết, từ bây giờ ngươi là thành viên số 1000 của Vĩnh Tử
Ngục, ở Vĩnh Tử Ngục cuộc sống của ngươi căn bản không khác gì bình thường, ở
đây cũng không có luật pháp gì đồng thời ở đây ngươi cũng không thể chết, sau
khi tiến vào Vĩnh Tử Ngục ngươi chỉ cần nhớ một điều, cả đời ngươi không cách
nào đi ra”.

Âu Dương Phong rất mạnh nhưng hiện nay lão lại kinh hãi gần chết nhìn hồn
soái, hắn không cử động nổi, thậm chí muốn nói cũng không nổi, hắn chỉ có thể
dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn về vị hồn tướng tóc trắng mà thôi, sự sợ hãi, khó
hiểu cùng bất lực lan ra khắp toàn thân Âu Dương Phong.

Ký ức tiền kiếp của hắn vẫn chưa rõ ràng nhưng hắn biết chắc chắn cảnh giới
của mình mạnh hơn đối phương gấp ngàn lần vạn lần chỉ là hiện nay trước đối
phương hắn vậy mà đến cả tư cách phản kháng cũng không có.

Hồn soái sau khi lên tiếng lập tức thả Âu Dương Phong ra, thân hình lão già
kia cứ như vậy ỉu xìu xuống, toàn thân cứ như vậy nhè nhẹ run lên.

“Vãn bối làm xong phận sự của mình rồi, đa tạ tiền bối không làm khó dễ”.

Hồn soái tất nhiên cảm thấy có vài phần vui vẻ, trong thập đại cao thủ của
Vĩnh Tử Ngục cũng chia thành kẻ này kẻ kia, trong đó có những kẻ chỉ cần thấy
hồn soái của Địa Ngục tiến đến lập tức chào đón bọn họ bằng một trận đại chiến
kinh thiên động địa, tất nhiên đám người Vĩnh Tử Ngục sẽ không thể chết, đám
người hồn soái cũng không thể thua nhưng kết quả cuộc chiến này thì hồn soái
đảm bảo sẽ bị thương rất nặng, ít nhất cũng cần mười năm chữa thương.

Hồn soái nhè nhẹ lùi lại ba bước, toàn thân buông lỏng không có bất cứ động
tác gì, hắn cứ như vậy chờ đợi Địa Ngục Ma Đao xuất hiện.

Âu Dương Phong nằm xuống đất không hiểu việc gì xảy ra, thân hình già nua run
rẩy đứng lên, ánh mắt còn chưa hết sợ hãi nhìn hồn soái thản nhiên đứng sau
lưng mình, khóe miệng khô khốc, ông ta muốn nói gì đó nhưng không ngờ lại
không thể nào lên tiếng được, lời nói cứ ra đến miệng lại mạnh mẽ nuốt trở
lại, ông ta một lần nữa không thể nói chuyện bởi một thứ khí thế khóa chặt
mình.

Ở mảnh không gian kia một thân ảnh hiện ra, thân hình hắn cao gần 3m không
khác gì một cây cột đình, khuôn mặt chỉ là một cái đầu lâu màu bạc với ngọn
lửa tím bao phủ, cả người hắn cực kỳ lực lượng cho người khác cảm giác chuẩn
mực về sức mạnh, hắn vừa xuất hiện ngay cả hồn soái cũng phải ngưng trọng
không thôi.

Người này bước ra một bước cả bình nguyên ngập tràn cỏ xanh này biến thành
biển lửa.

Người này bước ra bước thứ hai thân hình Âu Dương Phong lập tức quỳ xuống mặt
đất, ở trước mặt kẻ này hắn không có tư cách đứng thẳng.

Đến khi bước thứ ba bước ra cho dù là hồn soái cũng phải vận hắc khí lên bảo
vệ cơ thể, loại uy thế này đã không cách nào dùng uy của chính bản thân hắn
chống lại.

“Thứ nhất đã đến Vĩnh Tử Ngục liền gia nhập vào đại gia đình chúng ta, sau này
bớt hống hách một chút”.

“Thứ hai ở Vĩnh Tử Ngục tất cả mọi người thực lực đều là độ kiếp cảnh đỉnh
phong, ta cũng vậy ngươi cũng vậy”.

“Thứ ba . . . bài học đầu tiên ta muốn dậy ngươi, học chết”.

Địa Ngục Ma Đao không rút đao, hắn chỉ đưa một tay lên trời rồi bổ thẳng
xuống, một chiêu này không dùng đến lực lượng cũng chẳng cần dùng đến đao, một
chiêu này chỉ dùng uy của bản thân hắn.

Một chiêu duy nhất chém đứt đôi thân thể một cường giả cùng cảnh giới, một
chiêu duy nhất khiến hồn soái phải nắm chặt cả hai tay toàn thân căng như dây
đàn.

“Cùng cảnh giới, chỉ dùng uy chém chết đối phương, không hổ thập đại cường
nhân của Vĩnh Tử Ngục, đáng sợ”.

Hồn soái tất nhiên cũng có thể đánh chết Âu Dương Phong nhưng muốn thế cũng
phải mất ba quyền đấy là trong trường hợp tâm trí kẻ này còn chưa hoàn toàn
hồi phục, nếu kẻ này hồi phục tâm trí muốn giết hắn cũng cần mười quyền,
khoảng cách mười quyền này nếu so sánh với Địa Ngục Ma Đao tuyệt đối thua kém
quá nhiều.

. . . . . . . . ..

Âu Dương Phong tất nhiên không chết, ở Vĩnh Tử Ngục sẽ không phải chết.

Âu Dương Phong bị một chiêu của Địa Ngục Ma Đao chém ra làm đôi sau đó rất
nhanh liền lại, tiếp theo hắn bắt đầu tiếng hét thảm, tiếng hét thảm làm người
khác đinh tai nhức óc, tiếng hét thảm đau đớn đến mức làm người khác lạnh cả
sống lưng.

Mỗi lần chết ở Vĩnh Tử Ngục sẽ phải chịu đau đớn không cách nào chịu nổi, sự
đau đớn vượt qua tâm trí, vượt qua mọi loại ý chí, thậm chí chết càng nhiền
lần thì đau đớn lại càng tăng theo cấp số nhân nhưng bọn họ vẫn không phải
chết, đây là điều chắc chắn.

Địa Ngục Ma Đao ánh mắt khinh thường nhìn Âu Dương Phong một chút sau đó chậm
rãi quay đầu, khi hắn rời đi chỉ để lại một bình nguyên xinh đẹp như thuở ban
đầu cùng một Âu Dương Phong điên cuồng gào thét.

. . . . . . . . . ..

Vĩnh Tử Ngục rất rộng lớn, rộng đến mức tương đối bất hợp lý nhưng lại không
ai biết lý do tại sao.

Giây phút Địa Ngục Ma Đao chém ra một đao kia có rất nhiều ánh mắt cũng đang
quan sát hắn, bọn họ muốn xem ‘người mới’ của Vĩnh Tử Ngục là mạnh hay yếu
đồng thời cũng muốn xem Địa Ngục Ma Đao rốt cuộc mạnh đến mức nào.

Thập Đại Cường Giả của Vĩnh Tử Ngục bản thân Địa Ngục Ma Đao đứng thứ 8.

Trong Vĩnh Tử Ngục có 7 người xếp trên hắn nhưng không có nghĩa là 7 người này
tự tin có thể đánh bại kẻ đứng thứ 8 này.

Trong Thập Đại Cường Giả của Vĩnh Tử Ngục đứng đầu là một nữ nhân ngoại hiêu
Băng Đế.

Để có thể trở thành đệ nhất cao thủ của Vĩnh Tử Ngục không phải dễ, một nữ
nhân đạt được danh hiệu này lại càng không phải dễ.

Giây phút Địa Ngục Ma Đao chém ra một đao, Băng Đế khẽ che miệng cười duyên.

“Huynh thấy đao này thế nào ?”.

Băng Đế nổi tiếng tàn nhẫn lạnh lùng, thậm chí cực kỳ chán ghét nam nhân chỉ
là không ai ngờ hiện nay có một tiểu tử đang gối đầu trong bộ ngực sữa của
nàng.

Tiểu tử này thoạt nhìn chỉ 13-14 tuổi, ánh mắt cực kỳ hồn nhiên cùng mái tóc
mang theo hai màu trắng đen tương đối bắt mắt.

Tiểu tử một tay nhè nhẹ mân mê bộ ngực Băng Đế, cái miệng nhỏ thỉnh thoảng mở
ra đợi Băng Đế dâng từng chút từng chút đồ ăn, một cảnh tượng có lẽ rất nhiều
người không cách nào tưởng tượng được.

“Trên thang điểm 10 ta cho hắn 1 điểm”.

Băng Đế mỉm cười nhẹ nhéo lên mũi tên tiểu tử trong ngực mình.

“Huynh lúc nào cũng như vậy, lúc nào cũng thích dìm kẻ khác, trong mắt muội
hắn ít nhất cũng được 7 điểm”.

Tiểu tử kia không cho là đúng, hắn nhéo mạnh vào bộ ngực Băng Đế làm nàng liền
đỏ bừng mặt, khóe miệng nhỏ chu lên ai oán nhìn hắn.

“Nam nhân có gì đáng tâng bốc, nữ nhân thì ta còn xem xét hơn nữa nhất định
phải là nữ nhân xinh đẹp ”.

Hai người một nam một nữ cứ như vậy cười rộ lên.

. . . . . . . . ..

Vĩnh Tử Ngục là nơi tất cả 1000 người ở đây đều có cùng cảnh giới có điều cùng
cảnh giới không có nghĩa là cùng chiến lực, ở Vĩnh Tử Ngục chỉ quan tâm chiến
lực.


Âm Giới Vương - Chương #2