Ngày 3 Tháng 1 – Tuyết Đêm


Người đăng: Tiêu Nại

Tối qua đi ngủ sớm, sang nay Lanh Tử Tinh thức dậy từ sớm tinh mơ, tinh thần
sảng khoai.

Nhin ra ben ngoai, tuyết đang rơi. Tam tinh co vi những bong hoa tuyết đang
lắc rắc ma trở nen ấm ap lạ thường.

Nhớ lại cuộc điện thoại đem qua Tuấn Vũ gọi về, khoe miệng khong khỏi cong
len.

"Alo? Tuấn vũ a?" Lanh Tử Tinh khi đo đa ngủ rồi, mơ mang tiếp điện thoại.

"Ngủ rồi a? Vẫn khoẻ chứ?" Loi Tuấn Vũ giọng noi mệt mỏi, nhưng Lanh Tử Tinh
vẫn chưa tỉnh hẳn.

"Ừ." Co mơ mang đap một tiếng.

"Ăn cơm chưa?" Loi Tuấn Vũ hỏi.

"Khong đoi…" Lanh Tử Tinh dần dần thiếp đi, đầu co nặng nề ngoẹo sang một ben.

"Đa muộn vậy rồi ma con chưa ăn cơm? Hay gọi người đưa cơm cho em nhe?" Loi
Tuấn Vũ hỏi.

Ben nay Lanh Tử Tinh đa ngủ rồi.

"Tử Tinh?" Loi Tuấn Vũ lo lắng keu len: "Tử Tinh?"

Chiếc di động Lanh Tử Tinh đang cầm tren tay đa sớm rơi xuống ben gối, ma co
thi đa ngủ say rồi.

Loi Tuấn Vũ mua một chut thức ăn khuya, vội vang chạy đến.

Đa la đem khuya 11 giờ rồi. Đặt điện thoại xuống, anh vẫn khong yen tam cho
lắm, liền đi mua đồ ăn khuya rồi chạy về nha.

Lam việc lien tục đến tận tối muộn, hội nghị cấp cao mới kết thuc, anh liền
nhớ đến Tử Tinh, tuy biết la đa rất muộn rồi nhưng vẫn cố gọi điện về nha.
Khong biết vi sao, kể từ ngay co gai nhỏ nay kết hon với anh, liền giống như
thuộc trach nhiệm của anh vậy. Giao ước kết hon với co, tuy la co cũng khong
phải chịu tổn thất gi, nhưng anh dường như cảm thấy vẫn nợ co cai gi đo. Co
cang binh thản, cang phối hợp, anh lại cang cảm thấy khong thoải mai.

Phat hiện co ở đầu day ben kia khong trả lời, anh bắt đầu lo lắng trong long.

Mua đồ ăn khuya, anh bụng bảo dạ la vừa hay minh cũng chưa ăn, tiện tay thi
mua cho co cung ăn thoi! Để bụng đoi cũng khong tốt, nhất la than thể co con
đang khong khoẻ.

Anh khong nghĩ ngợi gi mở cửa, lướt qua phong khach, trực tiếp cầm thức ăn len
tầng hai, đi vao phong ngủ của co.

Co gai nhỏ nay, rốt cuộc hoa ra lại đang ngủ!

Loi Tuấn Vũ nhin vẻ mặt binh thản đang say ngủ của co, di động ở tren gối, tay
vẫn con đặt ben cạnh, anh hoan toan co thể tưởng tượng ra hoan cảnh luc đo.

Ho hấp đều đặn chứng tỏ co ngủ rất say. Chăn gối va ga trải giường đều đa được
co thay đổi.

Anh khong khỏi nhếch moi cười. Về mặt nay co va anh rất giống nhau. Anh thay
đổi đan ba, thay đổi ga giường, biểu thị tam tinh của minh. Ma co gai nay,
dường như những thứ co dinh mui của người khac cũng đều đem thay hết

Điểm nay la do luc anh vo tinh đi vao trong phong của Lanh Tử Tinh mới phat
hiện. Ga giường mau đỏ tươi, biểu thị chuc mừng tan hon đa sớm bị co đổi đi.

Trong luc ngủ, Lanh Tử Tinh hinh như khong ngon giấc lắm. Co khi thi cau may,
khi thi trở minh. Chăn bị xo lệch sang một ben.

Loi Tuấn Vũ nhin thấy ao ngủ lụa của co, chiếu len da thịt, dường như cang
sang rỡ.

Ah… ao ngủ của co? Chẳng phải trước giờ co toan mặc quần ao bảo thủ hay sao?
Toan than kin cổng cao tường, khong lộ chut da thịt. Thi ra co co vướng mắc
trong long? Sợ anh sao? Anh cười.

"Hmm." Lanh Tử Tinh trở minh, xoay mặt hướng về Loi Tuấn Vũ, chăn tren đui bị
co đạp ra, rơi xuống đất, toan bộ cơ thể đều hiển hiện ra trước mắt Loi Tuấn
Vũ.

Loi Tuấn Vũ khong khỏi nheo mắt lại ngắm nhin.

Vạt ao ngủ chỉ dai đến đui co, ma lụa trơn xộc xệch ven len tận bụng dưới của
co, cặp mong tron trịa hiện ra. Nếu khong co chiếc quần đui lụa ngắn che lại,
thi Loi Tuấn Vũ e rằng sẽ nhin thấy cảnh xuan me người hơn.

Cặp chan thon dai kia duyen dang đẹp đẽ duỗi dai.

Tia nhin của anh hướng len tren, lang thang dừng lại tại phần chop đỉnh ao
ngủ.

Thiết kế của day ao trung hợp lam co lộ ra một ben ngực, bướng bỉnh muốn nhảy
ra ngoai. Mau toan than Loi Tuấn Vũ khong khỏi chảy ngược bốc len đầu.

Co chết tiệt tại sao lại khong phải la "san bay" chứ? Bộ ngực đầy đặn nhưng
khong qua lớn kia lam hắn khong kim được ma nuốt nước bọt. Nhất la chỗ nho len
mau phấn hồng kia, tản ra khắp nơi, toả mui thơm…

Nhin đến nỗi ngay ngẩn cả người, Loi Tuấn Vũ đột nhien hơi kẹp chặt đui minh
lại một chut. Anh phat cuồng rồi hay la bị sao vậy? Tự nhien lại giống ten
biến thai chuyen rinh trộm, nhin ngắm Lanh Tử Tinh. Dang người khong hề đẫy đa
của co be đo lại co thể gợi len dục vọng của minh, thật la đang chết ma! Nhất
định la do mấy hom nay anh khong co đan ba! Đoi bụng thi ăn quang sao!

Loi Tuấn Vũ vội vội vang vang nhặt chăn dưới đất len, đắp kin từ đầu đến
chanLanh Tử Tinh, che đi đoi chan, cặp mong, bộ ngực của co!

Co nang chết tiệt! Buổi tối ngủ lại mặc bộ đồ ngủ gợi cảm như vậy, nếu như
người ngoai đến thi lam thế nao? Chẳng lẽ ten Hoa Ba kia đa đến đay?

Loi Tuấn Vũ cơ hồ đa quen la phong của co phải cần đến dấu van tay mới mở ra
được. Nếu khong được Lanh Tử Tinh cho phep, trừ anh ra ai co thể vao?

Khong khong khong! Co người co thể vao, la Cổ Dương! Loi Tuấn Vũ cắn đầu lưỡi!
Anh phải am thầm phai người bảo vệ co, nếu khong ten gia hỏa Cổ Dương kia vao
nhầm phong, khong cẩn thận nhin thấy Lanh Tử Tinh thế nay, nhất thời đoi bụng
ăn quang, vậy anh phải ăn noi với nhạc phụ nhạc mẫu thế nao đay?

Anh cho rằng minh che giấu rất giỏi, vi cai cớ nay lam anh rất hai long.

Muốn rời khỏi phong co, nhưng chan anh lại khong nhấc len được, lưu luyến nấn
na anh mắt tren khuon mặt đang say ngủ của co.

Đột nhien, di động cạnh gối của Lanh Tử Tinh rung len. Sợ co tỉnh giấc, Loi
Tuấn Vũ vội cầm lấy, vừa nhin số gọi đến thi hoa ra la Hoa Ba!

Muộn như vậy rồi con gọi điện thoại? Loi Tuấn Vũ khong khỏi chau may, liếc mắt
nhin Lanh Tử Tinh đang ngủ say, sắc mặt khong vui ấn nut nghe điện, rồi xoay
người đi ra khỏi phong ngủ của co.

Một giọng nam trung tran đầy từ tinh truyền vao tai anh, mẹ no chứ, gợi cảm
cực kỳ!

"Tử Dạ? Bụng con đau khong? Co đỡ hơn chut nao khong?" Giọng noi on nhu khong
ngừng vọng đến ben tai Loi Tuấn Vũ.

Tử Dạ? Hắn gọi co la Tử Dạ? Giữa hai bọn họ con co cach gọi than mật khac,
sang tỏ được điểm nay, Loi Tuấn Vũ vo cung khong thoải mai!

"Tử Dạ? Em sao vậy? Sao lại khong noi lời nao? Bụng con đau khong? Co cần anh
qua đo khong? Noi cho anh biết em đang ở đau…" Bởi vi Loi Tuấn Vũ khong đap
lại, cứ rầu rĩ nghe điện, nen Hoa Ba bắt đầu lo lắng.

"Tử Dạ, Tử Dạ? Em noi đi chứ? Tử…"

Giọng noi lạnh như băng thanh cong lam cho đối phương im bặt: "Hoa tien sinh,
cảm ơn anh đa quan tam tới vợ toi!Co ấy khoẻ lắm!"

Hoa Ba như ngừng thở. Nhin điện thoại trong tay, anh tự cười giễu minh. Người
ta đa co chồng ở ben cạnh! Sao anh lại co thể quen được chứ! Suýt nữa thi nhao
qua đo rồi, chỉ cần co di động thi tim được chỗ ở của co ấy khong kho! Cũng
may bản than khong qua kich động, nếu khong chẳng phải lam co mang tiếng bất
nghĩa hay sao?

"Ồ, Loi Tổng ở nha, vậy tốt qua rồi." Hoa Ba hồi lau sau mới đap lại.

"Hoa tien sinh, khong phải người phụ nữ của minh thi đừng qua quan tam, nếu
khong sẽ dễ gay hiểu lầm đấy!" Loi Tuấn Vũ noi xong liền ngắt may. Anh khong
biết tại sao minh lại noi cau nay, cũng khong biết minh lam vậy la đang cảnh
cao Hoa Ba hay vi nguyen do gi khac. Chỉ biết khi nhận cuộc gọi nay, trong
long anh rất kho chịu.

Kho chịu đến cực điểm!


365 Ngày Hôn Nhân - Chương #83