Ngày 7 Tháng 1 – Tán Gẫu


Người đăng: Tiêu Nại

Rốt cuộc sau khi ăn xong hết bat mi vao bụng, Lanh Tử Tinh mới co thời gian
rảnh hỏi: "Anh biết nấu ăn a?"

Loi Tuấn Vũ đột nhien nở nụ cười, tay chỉ vao bat mi noi khong chut e de: "Chỉ
giới hạn trong mon mi goi ma thoi!"

Lanh Tử Tinh liền pha len cười.

Lanh Tử Tinh thật sự đoi bụng, ăn như rồng cuốn liền tu ti một luc hai bat mi.
Co co thể khẳng định la Loi Tuấn Vũ nấu mi rất ngon.

"Em thật may mắn!" Loi Tuấn Vũ đột nhien cười noi.

Lanh Tử Tinh nhướn may do hỏi.

"Em la người con gai đầu tien được ăn đồ ăn do toi nấu đấy!" Loi Tuấn Vũ anh
mắt vo cung dịu dang.

Lanh Tử Tinh liền co cảm giac minh giống như đang ở cung với Hoa Ba vậy.

"Thật a? Cảm ơn anh nhe!" Lanh Tử Tinh ngại ngung cười cười. Co phải co đang
lam cho hắn kho xử khong nhỉ?

Đột nhien tiếng chuong điện thoại inh tai lam gian đoạn cuộc noi chuyện của
họ, Loi Tuấn Vũ đứng dậy nhận điện thoại.

Lanh Tử Tinh luc nay đa dọn dẹp bat đĩa đau vao đấy.

"Tử Tinh, em cứ nghỉ ngơi cho khoẻ nhe, cong ty co việc, toi phải lập tức quay
về cong ty!" Loi Tuấn Vũ thần sắc nghiem trọng, tựa hồ đa xảy ra chuyện gi đo

"Vậy được rồi, anh mau đi đi! Cảm…" Chưa noi xong từ "ơn" thi di động của Lanh
Tử Tinh đa vang len: Nhớ anh khi anh ở nơi chan trời goc bể, nhớ anh khi anh ở
trước mắt em…

Lanh Tử Tinh cuống quýt nghe điện, hoa ra la Hoa Ba gọi, tay khong khỏi run
len, suýt nữa thi đanh rơi di động xuống đất. Len nhin Loi Tuấn Vũ, thấy hắn
mặt khong co biểu tinh gi, trong long mắng thầm: Lam cai quai gi vậy? Chẳng
qua la nghe điện thoại thoi, cứ lam như yeu đương vụng trộm khong bằng!

"Alo, anh Hoa Ba a! Cảm ơn anh, toi khong sao, chỉ bị mệt chut thoi. Khong cần
đau, khong cần đau, toi ăn rồi! Cảm ơn anh nhe!" Lanh Tử Tinh khong ngừng từ
chối, nhưng dường như Hoa Ba cứ kien tri khong chịu thoi.

Loi Tuấn Vũ nheo mắt lại nhin bộ dang xấu hổ lung tung của Lanh Tử Tinh, dường
như Hoa Ba noi muốn đến đay, muốn đưa co đi ăn cơm. Tinh cảm giữa bọn họ tốt
đến mức chu kỳ sinh lý của co ma hắn ta cũng quan tam đến vậy cơ a? Nghĩ tới
đay, Loi Tuấn Vũ liền phat cau len.

"Tử Tinh, toi hy vọng khong co người ngoai nao bước chan vao ngoi nha nay!"
Loi Tuấn Vũ nem ra một cau kho hiểu rồi đẩy cửa rời đi.

"Ê, Tuấn Vũ, Tuấn Vũ, cảm ơn anh nhe!" Lanh Tử Tinh chỉ kịp hướng ra cửa het
len một cau.

Đầu ben kia điện thoại, giọng Hoa Ba khong con thoải mai nữa: "Tử Dạ? Ông xa
em đang chăm soc cho em a?"

Lanh Tử Tinh vội đap: "Vang! Anh ấy nấu mỳ cho toi ăn, toi vừa ăn xong rồi!
Anh khong phải qua đay thăm toi đau! Thật sự la khong sao ma!"

Hoa Ba khong noi cau gi, từ luc quay trở lại nha xuất bản, trai tim anh khong
con ở tren người anh nữa. Du ai đến bao cao cong việc anh cũng chẳng co tam
tinh nao để lắng nghe, chỉ lo lắng thay cho co.

Vai lần gặp mặt gần đay, anh khong kho nhận ra sự xa cach giữa Lanh Tử Tinh va
Loi Tuấn Vũ. Tuy tận mắt nhin thấy Lanh Tử Tinh được Loi Tuấn Vũ om lấy rời
đi, nhưng anh lại co một sự lo lắng kho hiểu, rằng co ấy khong co ai chăm soc.

Qua ngần ấy năm trời, anh biết mỗi lần đến chu kỳ sinh lý, co lại cực ki đau
đớn. Nhớ lại lần nghiem trọng nhất, co kể la minh đa ngất xỉu, bất tỉnh nhan
sự! Nếu khong vi anh trai co đung luc đo tim co co việc, thi e rằng người nha
khong ai phat hiện co người ngất xỉu trong phong minh.

Nhớ lại chuyện đo, Hoa Ba liền nhấp nhổm khong yen. Anh hối hận luc ấy minh
khong sớm một bước om co rời đi trước.

Rốt cuộc, khi thư ký của anh đang bao cao hạng mục cong việc thứ ba, Hoa Ba
ben ngắt lời cậu ta: "Được rồi, cậu đi ra ngoai đi!"

A Dương co phần buồn bực nhin Hoa Ba. Lao đại hom nay tựa hồ rất khong vui!
Luc cậu ta đang bao cao, sắc mặt của lao đại trở nen rất kho chịu, lam cậu ta
cứ nghĩ rằng minh co vấn đề gi đo, sợ đến nỗi toat mồ hoi hột!

Nhưng bay giờ thi cậu ta biết, trong long lao đại co tam sự. Loại chuyện gi co
thể lam người đan ong thường ngay trầm ổn đến độ khong việc gi co thể lam anh
chấn động, ma nay lại lộ ra thần sắc phiền muộn như thế nay đay? Vẫn la bớt
đoan gia đoan non chut đi! A Dương cuối cung cũng thở dai, cao từ xong thi đẩy
cửa bước ra.

Hoa Ba lập tức gọi điện thoại…

Nếu như tai anh khong co vấn đề, thi anh nghe được Loi Tuấn Vũ noi la: "Toi hy
vọng khong co người ngoai nao bước chan vao ngoi nha nay!" Cau noi nay phải
chăng la ten họ Loi kia đang cảnh cao Tử Dạ? Hắn đang ghen với anh chăng?

Cuối cung thi hon nhan của Lanh Tử Tinh cũng đa he ra một tia sang đang mừng:
"Vậy tốt rồi, Tử Dạ a, em phải chu ý nghỉ ngơi, cẩn thận khong cảm lạnh đấy,
em đa uống nước đường đỏ chưa vậy?"

"Ha ha!" Đầu day ben kia truyền đến tiếng cười của Lanh Tử Tinh.

"Cười cai gi?"

"Toi cười anh giống như thiếu nữ mới lớn vậy! Anh đường đường la một người đan
ong đấy co được khong, đừng tự lam như la minh nhiều kinh nghiệm lắm vậy!"
Lanh Tử Tinh cười khong khep miệng lại được.

"Ha ha, la em dạy cho toi kinh nghiệm ma…" Hoa Ba cũng cười, khong nhịn được
ma treu co.

"Ha ha ha! Thoi đi! Anh ma noi vậy thi đam con gai ngưỡng mộ anh chẳng tới tim
toi tinh sổ ý chứ! Toi đa biến một anh chang đẹp trai đến mức khiến người khac
ngẩn ngơ như anh trở thanh một co gai, bọn họ khong đến lột da toi mới la lạ!"

Đẹp trai đến mức khiến người khac ngẩn ngơ? La noi anh sao? Hoa Ba mặt may
sang rỡ, niềm vui sướng như nở hoa trong long.

"Con cười được a, xem ra em khong sao thật!" Hoa Ba thảnh thơi ngồi dựa lưng
vao ghế, thật mong đầu kia điện thoại khong bao giờ ngắt.

"Đa bảo la khong sao rồi ma! À đung rồi anh Hoa Ba, ngay mai toi đi lam lại.
Hom nay bỏ đi như vậy, thật ngại qua, lam lỡ hết cong việc." Lanh Tử Tinh thầm
le lưỡi, mới đi lam được 2 hom, nhiệm vụ ong chủ giao cho con chưa hoan thanh,
tac phong lam việc của co thật la đạt yeu cầu qua đi!

"Đối với toi ma em con khach sao vậy a…. La do toi quen nhắc nhở em… trach
nhiệm la do toi chịu, em yen tam đi, từ giờ toi sẽ khong để loại chuyện nay
xảy ra nữa đau…" Giọng Hoa Ba rất khẽ khang, bởi vi Lanh Tử Tinh khong co
trước mặt anh, co những lời anh cứ thuận miệng noi ra. Nếu như co ấy ở đay, e
rằng anh khong đủ dũng khi để noi.

Lanh Tử Tinh sửng sốt hồi lau, mới lung tung đap lại: "Ách, cai nay, Hoa Ba…
Khong cần đau! Loại chuyện nay ma phải để anh nhắc nhở, thật sự la ngại qua!…
Toi…"

"Sao vậy Tử Dạ? Em đay la qua cầu rut van hả? Mấy năm trời nay, toi hang thang
đều nhắc nhở em, tinh ra cũng phải 4, 5 chục lần rồi! Sao? Bay giờ em biết rụt
re rồi a?" Hoa Ba cố ý noi khong vui.

Ui! Lanh Tử Tinh ngả người vao ghế so pha, ong trời ơi! Ai bảo anh lừa gạt
người ta trước? Ro rang la đan ong, ma lại gắn cai mac thiếu nữ len đầu. Ách,
con mặt day keu ca nữa chứ?

"Được rồi được rồi! Tuỳ anh! Thật la…!" Lanh Tử Tinh bất đắc dĩ noi. Gio chiều
nao che chiều ý, tuỳ hắn đi!

Hai ben trầm mặc một hồi, Hoa Ba vẫn khong muốn dập điện thoại.

"Tử Dạ, mệt a? Hay đi ngủ một chut đi!"

Lanh Tử Tinh nghe thấy giọng noi dịu dang của Hoa Ba phảng phấ nhin thấy anh
mắt quan tam của anh, trong long nổi len từng đợt song ấm ap, dịu dang đap:
"Vừa mới ngủ rồi, cảm ơn anh! Toi một luc nữa sẽ len mạng, vẫn con sớm, lam
cho xong cong việc. Buổi tối con chưa biết co chuyện gi khong! Nhan luc con
tương đối thoải mai nay ma lam them chut việc."

"Buổi tối con co thể đau khong?" Hoa Ba lập tức cuống len…


365 Ngày Hôn Nhân - Chương #81