Muộn Rồi!


Người đăng: Tiêu Nại

Loi Tuấn Vũ lạnh lung noi ra một cau như vậy, nhưng lại giống như đang gợi
tinh.

Lanh Tử Tinh cố nen tức giận, nhanh chong lột trần như nhộng! Đan ong thối
chết tiệt! Khong nhin thấy ma con cậy mạnh! Cởi thi cởi, ai sợ ai?!

Một ngon tay đưa len miệng cắn, khuon mặt tức giận, phơi bay khong hề phong
bị… Loi Tuấn Vũ nhin đến mức dường như huyết mạch soi sục!

Tử Tinh, co thể đừng gợi cảm hồn nhien như vậy được khong?

Loi Tuấn Vũ e la ngay giay đầu tien đa sẵn sang chờ phat động! Ánh mắt mờ am
của hắn xấu xa thưởng thức than thể của co, cai loại ap lực co thể nhin nhưng
lại khong thể nhin nay khiến hắn sắp sửa khong nin

"Em xac định cai gi cũng khong lam? Cai gi cũng khong noi? Thời gian khong con
nhiều đau!"

"Khong cần anh nhắc nhở!" Lanh Tử Tinh tức giận noi.

Hai tay chống nạnh, khong hề phat hiện cảnh đẹp me người trước ngực minh đa bị
người đan ong nao đo nhin đến ngay người!

"Ừm." Lanh Tử Tinh hắng giọng, vẫn khong biết phải lam như thế nao. Hắn khong
cho đụng vao, chẳng lẽ muốn co noi mấy lời buồn non đo sao? Đan ong thối chết
tiệt! Đanh chết co cũng khong chịu!

Thoi vậy! Buổi tối gọi điện lại cho Hoa Ba, noi với anh ngay mai khong đi
được! Loi Tuấn Vũ, bay giờ anh vẫn đang ghet y như trước kia! Lanh Tử Tinh
khong khỏi cắn chặt moi!

"Khong hanh động hả?" Ánh mắt tham lam của Loi Tuấn Vũ nhin chằm chằm đoi moi
cắn chặt của co, nỗi kich động muốn lập tức được hon co dang trao trong lồng
ngực đến mức khong thể kiềm chế.

"Thoi đi! Cam ơn ý tốt của anh! Toi quyết định khong đi nữa! Loi Tuấn Vũ, anh
co thể bớt qua đang đi một chut co được khong?" Lanh Tử Tinh noi xong, liền
định cởi bỏ khăn bịt mắt.

Một canh tay chinh xac keo co lại, om cả than minh co vao trong long.

"Khong đi? Han, em cảm thấy em chọc giận anh như vậy, co thể thoi được khong?"
Trong giọng noi của Loi Tuấn Vũ tran đầy dục vọng, Lanh Tử Tinh đa qua quen
rồi!

Bộ ngực mềm mại dan vao ngực hắn, khiến cho Lanh Tử Tinh toan than cứng đờ!

Hắn la muốn trừng phạt co chắc? Khong khỏi toan than run rẩy, nổi đầy da ga.
Hắn muốn lam thế nao?

"Anh… Loi Tuấn Vũ…"

"Suỵt! Hiện giờ muốn noi, đa muộn rồi! Han, dung than thể của em… Anh chỉ muốn
cảm nhận ngon ngữ than thể của em!" Loi Tuấn Vũ noi xong liền keo tay co đặt
len bụng dưới của minh, từ từ dịch xuống

Lanh Tử Tinh cả kinh, nơi đo đa sẵn sang chờ phat động. Co khong khỏi một trận
kich động, co chut hưng phấn noi: "Anh… toi thắng rồi! Thời gian con chưa hết,
anh đa… co phải la ngay mai toi co thể đi khong?"

Trong luc hưng phấn, tay khong khỏi tăng them lực đạo, chợt nghe tren đầu một
tiếng ren rỉ, con kem theo tiếng gầm nhẹ sung sướng.

"Á! Xin lỗi! Tuấn Vũ, ngay mai toi…"

"Chết tiệt! Muộn rồi! Anh noi la muộn rồi! Con nhắc đến chuyện ngay mai nữa,
anh sẽ khiến em phải dung miệng hoan thanh no!" Ngữ khi ac liệt của Loi Tuấn
Vũ quả thực giống như tiểu tử ngốc đang bị thieu trong lửa ghen.

Lanh Tử Tinh khong khỏi sửng sốt! Theo bản năng che miệng lại! Thật ghe tởm!
Mệt hắn nghĩ ra!

"Lấy no ra!"

Lanh Tử Tinh chậm rai lam theo lệnh của hắn, cởi quần dai của hắn ra, nhưng vi
khong quen với bong tối, luống cuống tay chan, chỉ nghe thấy tren đỉnh đầu
từng đợt hit ha.

Lanh Tử Tinh bất giac muốn đua dai một phen. Co cố ý chậm lại động tac, thi
thoảng lại vo tinh hữu ý đụng chạm nơi cao ngất của hắn!

"Ưm!" Ánh mắt đầy kich tinh của hắn gắt gao nhin chằm chằm đoi moi mim cười
của co, "Chết tiệt! Em cố ý, hử?"

Ban tay to lớn nắm lấy mong co, ap than thể co về phia hắn.

"Toi chẳng them!" Khi noi chuyện con khong nhịn được cười khẽ.

Mắt Loi Tuấn Vũ mờ am nheo lại, meo hoang nhỏ, rốt cuộc cũng lộ mong vuốt rồi!

"Bốp!" một tiếng, cung với tiếng thet choi tai va sự run rẩy của Lanh Tử Tinh,
hắn lại con đanh vao mong co!

Tiếng nay vang len khiến cho phan than hắn run rẩy, trong long nhất thời cảm
thấy sung sướng kỳ lạ!

"Anh lam gi vậy?!" Giọng noi yeu kiều oan trach. Tuy rằng khong đau lắm, nhưng
lại khiến co giật nảy minh.

"Bốp!" lại một tiếng nữa, lần nay đanh vao mong ben trai. Một tiếng vang ro
rang luc nay lại co hiệu quả đặc biệt, giống như một khuc dạo đầu. Hắn động
than một cai, rất hưng phấn.

"Nay! Loi Tuấn Vũ, sao anh lại đanh toi?" Lanh Tử Tinh lần nay lại giật nảy
minh, hai tay bất giac giữ lấy mong. Sợ hắn lại đanh nữa.

"Trừng phạt tay em để sai vị tri!" Giọng Loi Tuấn Vũ khan khan đầy gợi cảm,
hơi thở vấn vit quanh cổ co, khiến co ngứa ngay kho chịu.

Tay hắn nắm lấy tay co, tiếp tục đặt len nơi cao ngất của minh, đồng thời dung
than minh kẹp chặt lại, khong cho co trốn thoat!

"Ngoan, cầm lấy no! Ưm!" Tay Loi Tuấn Vũ lại lần đến mong co, vuốt ve, vỗ nhẹ.
Than thể hưng phấn khong ngừng tiến về phia tay co.

"Khong đau, kỳ lắm!" Lanh Tử Tinh bị hắn vỗ trong long cũng co chut kỳ lạ! Lại
cứ muốn than thể ap sat vao ngực hắn. Bầu ngực bị chen ep luc nay cũng căng
trướng len, co lại chỉ muốn cọ xat vao quần ao hắn, cang muốn được vuốt ve nhẹ
nhang.

"Thật khong? Chỗ nao kỳ?" Loi Tuấn Vũ ap moi len tai co, noi khẽ, dỗ danh.
Dường như muốn nghe thấy lời noi đung ý minh. Đầu lưỡi khong ngừng treu đua
vanh tai co, thấy co khong ngừng tranh ne, khong khỏi cười khẽ.

"Khong biết."

"Khong biết? Noi đi, ngoan. Chỗ nao kỳ?" Loi Tuấn Vũ chợt ngậm lấy vanh tai
co, một đường hon xuống cổ co.

Lanh Tử Tinh ngửa cổ, khong con chỗ trốn. Ban tay to lớn của hắn giữ chặt mong
co, chỉ đanh ngửa người ra sau, ne tranh đoi moi hắn.

Than minh lại dựa vao ban may tinh phia sau, khong con đường trốn.

"Khong noi phải khong?" Loi Tuấn Vũ cười đặt co nằm len ban, nhanh chong tach
hai chan co ra.

"Á!" Lanh Tử Tinh cả kinh vội vang muốn nhổm dậy.

Bị Loi Tuấn Vũ ấn xuống.

"Đừng!" Một hồi đien cuồng trong bệnh viện khiến cho trong long co vẫn con sợ
hai, cả người lập tức đỏ bừng! Khong phải la hắn lại muốn…

"Noi chỗ nao kỳ?" Tay Loi Tuấn Vũ vờn quanh hong co.

"Trong long đo, kỳ lắm! Anh đung la xấu xa! Biết ro con hỏi!" Lanh Tử Tinh tức
giận muốn xuống, bị Loi Tuấn Vũ ương ngạnh đe lại!

"Em co yeu anh khong?"

Dưới anh mắt nong rực cả người Lanh Tử Tinh cứng đờ! Đương nhien la yeu! Nếu
khong sao co thể để anh bắt nạt như vậy?!

"Khong yeu!" Giận dỗi noi.

"Khong yeu? Phải khong? Rất tốt!" Loi Tuấn Vũ nhin chằm chằm đoi moi dẩu len
của co, vui đầu xuống, nhấm nhap giữa hai chan co.

Mắt nhin thấy nơi mềm mại của co run rẩy, một tiếng gầm nhẹ tran ra khỏi
miệng.

"Á -- yeu! Yeu! Loi Tuấn Vũ, em yeu anh! Đừng như vậy, thật kho chịu! Đừng
như vậy!" Lanh Tử Tinh nằm tren ban, khong ngừng lắc đầu, muốn lui người về
phia sau, hai chan lại bị hắn nắm chặt lấy, khong thể động đậy.

"Bay giờ mới yeu? Muộn rồi! Meo hoang nhỏ của anh!" Loi Tuấn Vũ cố nen xuc
động muốn tiến vao, dung đầu lưỡi khong ngừng treu đua nhụy hoa. Khiến co thet
choi tai…


365 Ngày Hôn Nhân - Chương #344